Đường Kiều thật không ngờ – sau trận đánh nhau trong im lặng kia mà mối quan hệ giữa anh và Thẩm Mộ vẫn chưa hoàn toàn đóng băng. Nói cũng phải, Đường Hoài Chương còn đang làm việc cho Thẩm Xương cơ mà, anh sao có thể thực sự làm như không quen biết hắn được. Kể cả khi hai người không liên lạc với nhau nữa, anh vẫn vô tình nghe được tin tức về hắn.
Sau khi quay về trường Đại học, tốc độ thay bạn gái của Thẩm Mộ càng lúc càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vang danh là “công tử đào hoa”. Nhưng dù hắn có lăng nhăng thế nào đi nữa thì vẫn chẳng thiếu bóng hồng bu lấy hắn – vẻ ngoài và gia thế đúng là một công cụ tốt. Triệu Cẩm Chi vẫn biết đó là thú vui của hắn, nhưng không ngờ có ngày hắn lại sa đọa thế này, lúc kể chuyện với Đường Kiều còn trợn mắt kinh ngạc không thôi. Nhưng Đường Kiều thì chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên cả – hừ, Thẩm Mộ của mười năm sau còn khoa trương hơn bây giờ nhiều. À đấy, tiện thể thì kiếp trước anh là người duy nhất có thể hẹn hò với hắn quá một năm – nếu đó được gọi là hẹn hò.
Đến năm mới, Đường Kiều theo cha đến Thẩm gia chúc Tết mới gặp lại Thẩm Mộ. Sau khi khách sáo chào hỏi nhau, anh im lặng ngồi bên cha mình, Thẩm Mộ cũng không nói gì nữa – nhưng anh vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dán chặt lên người mình, giống như muốn xuyên thủng anh vậy. Khi anh ngẩng lên thì chỉ thấy hắn đang lười biếng dựa vào ghế, tựa như không gì có thể làm hắn hứng thú nổi.
Quan hệ giữa Đường Kiều và Thẩm Mộ chẳng ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của Đường Hoài Chương, vị trí Phó Viện trưởng của ông càng lúc càng vững chãi. Chuyện duy nhất làm anh lo là sức khỏe của ông, nhưng bây giờ số ca phẫu thuật ông đích thân làm cũng ít hơn xưa, lịch sinh hoạt cũng điều độ hơn – điều này làm anh rất hài lòng.
Cùng với đó, thiên tài kinh thế Triệu Lan Chi cũng không làm anh thất vọng, thường xuyên gọi đến báo tin tốt cho anh. Hai người liên lạc với nhau rất nhiều lần, Triệu Cẩm Chi không biết gì còn cho là hai người đang mờ ám với nhau. Đường Kiều chỉ cười – mày là đang ghen hả? Y câm nín luôn – nếu y đang ăn dấm thật thì là ăn dấm của ai bây giờ, của thằng bạn chí cốt hay của anh ruột mình?
Anh bá vai y, nghiêm túc nói: “Dù thế nào thì mày cũng là bạn tốt nhất của tao.”
Mắt y sáng lên: “Thật hả?”
“Thật.” Anh trịnh trọng gật đầu: “Mày mà giảm béo thành công thì có khi tao sẽ thích mày đấy.”
“…”
Nhưng mãi đến khi cuộc sống cấp 3 của họ kết thúc, Triệu Cẩm Chi vẫn cứ béo như vậy. Thi xong môn cuối cùng, Đường Kiều ung dung bước ra khỏi trường thi, theo sau là thằng bạn ục à ục ịch. Anh cảm thấy mình không cần xen vào vấn đề thể trọng của y nữa, có lẽ chỉ có một chuyện kích thích y như ở kiếp trước mới có thể làm y nhanh chóng sút cân trong mấy tháng được.
Vừa thoát khỏi đống bài tập chồng chất, đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lập tức điên cuồng rong chơi – tựa như chim được xổ ***g vậy. Mỗi ngày Đường Kiều đều nhận được vài lời mời đi liên hoan từ bạn cùng lớp, nhưng anh chẳng mấy khi đồng ý – phần lớn thời gian rảnh, anh thường ngồi bàn chuyện lớn với Triệu Lan Chi.
Nhìn hai mỹ nam hăng say bàn luận chuyện mà mình không hiểu, Triệu Cẩm Chi tủi thân muốn khóc – hắn cũng muốn chơi với hai người lắm mà! Y nghiêm túc hỏi, cố ý làm họ chú ý đến sự tồn tại của mình: “Hai người có muốn uống gì không?”
Triệu Lan Chi trực tiếp bơ em trai luôn, tiếp tục nghiên cứu với Đường Kiều: “Em xem, đây là tài liệu anh mới tìm được, nói là…”
Nhưng may là anh vẫn để ý đến y, mỉm cười nói: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Chờ đến khi hai người ngẩng đầu lên khỏi mớ tài liệu thì đã là tám giờ tối.
Triệu Lan Chi xoa bụng: “Ai da, đói thật đấy. Tiểu Cẩm, có gì ăn không?”
Triệu Cẩm Chi trợn trắng mắt: “Hai giờ trước em đã gọi hai người đi ăn cơm, nhưng không ai chú ý đến em cả ಥಥ”
“Hả?” Triệu Lan Chi tỏ ra tội nghiệp: “Vậy em xuống bảo người giúp việc làm bữa khuya giúp anh được không, anh với Đường Kiều chưa ăn gì mà.”
Dù miệng oán giận nhưng Triệu Cẩm Chi vẫn không nỡ để anh trai và bạn mình đói bụng, lập tức bịch bịch chạy xuống lầu.
Triệu Lan Chi vươn vai một cái, định đi lấy snack ăn tạm cho đỡ đói, ai dè vì ngồi lâu quá nên chân y đã tê rần, vừa đứng dậy liền lảo đảo chực ngã, may là Đường Kiều nhanh mắt đỡ lấy eo y: “Cẩn thận!”
“A… Cảm ơn.” Cảm thấy eo mình tê tê, y hơi ngại, nhanh chóng đến tủ lạnh lấy một hộp bánh kem ra. Anh lại nói: “Bụng rỗng không nên ăn bánh kem đâu.”
“Không sao, cũng không chết được.” Y không quan tâm lắm.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Y ngoạm một miếng bánh lớn, quanh liệng lem nhem một vòng kem trắng: “À đấy, em định chọn trường nào?”
“Hẳn là anh nên hỏi em có thể đỗ trường nào mới phải chứ.”
Y cười: “Em thông minh như thế, thi đâu mà chẳng đỗ. Em định chọn Y giống ba hả?”
Anh hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”
Triệu Lan Chi chống cằm, nheo mắt nhìn anh: “Anh nghĩ, em mà mặc áo blu trắng thì hẳn sẽ đẹp trai lắm. Nhưng làm bác sĩ rất bận, anh còn muốn thảo phạt thương trường với em nữa mà.”
Đường Kiều nghiêng đầu: “Nói cũng có lý đấy chứ.”
“Thật hả?” Y lập tức sôi nổi lên hẳn: “Anh còn nghĩ nhất định em sẽ chọn Y!”
Anh chỉ cười: “Em có hơi… ác cảm với nghề bác sĩ.” Đời trước Đường Hoài Chương vì lao lực mà chết, Thẩm Mộ cũng lợi dụng nghề nghiệp của anh để làm đủ loại chuyện xấu. Hơn nữa, anh không muốn lãng phí bảy tám năm để học một thứ mà mình đã nắm rõ.
“Vậy thì vào Đại học S đi!” Y bắt đầu đa cấp: “Đại học S rất được, lại còn gần ngay đây. Quan trọng nhất là anh có thể trở thành đàn anh của em!”
Anh gật đầu: “Em sẽ suy nghĩ kỹ.”
Y túm lấy tay anh, bắt đầu làm nũng: “Đến đi đến đi, đến Đại học S chơi với anh ”
“Anh quan tâm em thế làm gì, còn Triệu Cẩm Chi thì sao?”
“Nó ấy hả?” Triệu Lan Chi không buồn quan tâm: “Nó học trường gì mà chẳng thế, đằng nào sau này anh chẳng nuôi nó.”
“…”
Ngoài cửa, giọng nói tức giận của Triệu Cẩm Chi bất ngờ vang lên: “Em mới không cần anh nuôi! Lần này em nhất định sẽ đỗ! Anh cứ chờ xem!”
“…”
—
Sự thực chứng minh – linh cảm của Triệu Cẩm Chi khá là chính xác. Ngày nhận được kết quả kỳ thi, y mừng đến độ nhảy cẫng lên – tuy so với Đường Kiều thì chẳng là gì, nhưng với loại mít đặc như y thì đã là tốt lắm rồi.
Thành tích của anh nằm ở mức có thể dự đoán được. Khi biết kết quả của anh, một người chưa từng hỏi đến sự học hành của con trai là Đường Hoài Chương bắt đầu hỏi anh định chọn trường nào.
Đường Kiều cũng không gạt ông, nói thẳng: “Con vẫn chưa quyết định, nhưng con không định học Y.”
Anh cứ nghĩ ba mình sẽ phản đối, không ngờ là ông chỉ hơi ngạc nhiên rồi nói: “Con đã lớn rồi, thích gì thì cứ chọn. Ba sẽ không can thiệp vào lựa chọn của con.”
—
Có kết quả không bao lâu, cả lớp liền lập kế hoạch đi du lịch. Phần lớn nhà mọi người đều có điều kiện không tồi nên quyết định ra nước ngoài chơi – dù sao sau này muốn gặp nhau cũng khó, không bằng chơi một lần tới bên luôn. Mọi người rất quan tâm đến chuyến đi này, lần nào lên lớp cũng bàn tán rôm rả.
Triệu Cẩm Chi không là ngoại lệ – nghĩ đến một chuyến đi chỉ có bạn bè mà không phải chịu sự quản thúc của cha mẹ, y cũng hứng thú lắm chứ
Hôm đó, Đường Kiều đến bể bơi với hai anh em Triệu gia. Anh tới hơi muộn, chưa kịp thay đồ thì đã thấy hai người họ – Triệu Cẩm Chi ục ịch gần trăm kg và Triệu Lan Chi vóc người thon dài – đi cạnh nhau, đúng là… chậc, chênh lệch quá lớn rồi.
Anh cố nén cười, thay đồ rồi nhảy vào bể bơi. Giữa mùa hè nóng bức mà được làm thế này thì thật thuyệt
Triệu Cẩm Chi vẫn chưa biết bơi, hại anh y phải tiến hành giáo dục lại từ đầu. Đường Kiều vui sướng bơi lượn trong bể, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Triệu Lan Chi hét ầm lên: “Cái mông mày vểnh cao thế làm gì! Tao vừa dạy mày thế nào mày có hiểu không! Não mày sinh ra để trồng cây hả?!”
Y bị anh hai mắng đến tối tăm mặt mũi, tủi thân bật khóc. Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của Triệu Lan Chi cũng bị mài mòn hết, y yên vị nằm ườn bên thành bể, ngắm từng tốp nam nữ mặc đồ tắm đi ngang qua. Đường Kiều vô thức nhận ra – mỗi khi có một người đàn ông dáng người không tồi đi đến, ánh mắt của Triệu Lan Chi sẽ trở nên rất kỳ lạ, trên người cũng tỏa ra một cảm giác mà anh rất quen thuộc.
Anh trầm ngâm nhìn y – lẽ nào y là người trong giới sao? Càng nghĩ càng thấy có lý – kiếp trước anh chưa từng nghe được chuyện yêu đương của y, mãi đến năm ba mươi tuổi mà quanh y vẫn chẳng có người bạn gái nào.
—
Lúc ra khỏi trung tâm bơi lội, Triệu Cẩm Chi ủ rũ cúi đầu, thở hồng hộc chạy tít lên trước, rõ ràng là đang giận anh trai mà không dám nói gì. Tiếc là tên đầu sỏ lại hoàn toàn không thèm để ý đến sự phẫn nộ của em trai, thoải mái hỏi Đường Kiều: “Các em định đi du lịch trước khi tốt nghiệp phải không?”
“Đại loại thế.”
“Định đi đâu? Anh nghe Tiểu Cẩm nói là định ra nước ngoài à?”
Anh nhún vai: “Em không biết. Em không để ý lắm, đằng nào thì em cũng không định đi.”
“Hả?” Triệu Cẩm Chi quay phắt lại: “Sao lại không?”
Đường Kiều thực sự không muốn đi cùng một đám trẻ con ấu trĩ: “Tao không có hứng. Đi trong nước hay ra nước ngoài thì khác gì nhau chứ?”
“Khác màaaaaaaaaaa ” Y thảm thiết tru lên: “Tao vẫn mơ được đi du lịch với mày đóoooooooo!! Sao mày có thể không đi hả hả hả hả??”
Triệu Lan Chi trừng mắt nhìn y: “Thân mày mày còn không lo nổi, lôi kéo Đường Kiều làm gì?”
“Đường Kiều…” Triệu Cẩm Chi đáng thương lẩm bẩm: “Đi với tao đi mà…”
Anh đang định nói thì điện thoại trong túi bỗng rung lên. Mở ra, một tin nhắn hình ảnh vừa được gửi đến, bên trong chụp một cái bàn làm việc và một cái ghế, tuy rất nhỏ nhưng được thu xếp rất gọn gàng.
— Đây là phòng làm việc của cô. Thế nào, nhìn được chứ? Cô sống rất tốt, Thẩm Duy Thần cũng khỏe mạnh lắm.
Anh đột nhiên đổi ý, quay sang nói với Triệu Cẩm Chi: “Tao sẽ đi, nhưng không phải là ra nước ngoài hay địa điểm nổi tiếng trong nước, mà là một vùng quê. Cẩm Chi, mày có muốn theo tao không?”
Seven: Thương Cẩm Cẩm, sao em cứ để bị bắt nạt hoài vầy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...