“Cô bình tĩnh lại đã! Có chuyện gì vậy?”
Môi Đào Phi không ngừng run rẩy: “Mẹ, mẹ của cô… Bà ấy ngã bệnh.”
“Ngã bệnh?” Đường Kiều nhăn mày: “Trong điện thoại nói thế nào? Có nặng không?”
Cô lắc đầu, tay lau nước mắt: “Cô không biết, là anh cô gọi tới, chỉ nói mẹ cô đột nhiên ngã bệnh, gọi cô trở về thôi.” Nắm lấy góc áo anh, cô nức nở nói: “Ba cô đã mất nhiều năm rồi, mẹ cô không thể có chuyện được!”
“Em hiểu rồi.” Anh khựng lại: “Nếu bây giờ cô về nhà thì chuyện mang thai sẽ không thể giấu được nữa.”
“Giờ cô không nghĩ được nhiều như thế.” Cô run rẩy đứng lên: “Cô phải về!”
Anh vội đỡ lấy cô: “Cô cứ nghỉ đi đã, để em chuẩn bị cho.”
Tay cô nắm chặt lấy anh hơn: “Cảm ơn em…”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch ấy, anh thực sự lo là cô không thể về một mình được. Do dự một lúc, anh nói: “Em sẽ về cùng cô.”
“Đừng, Đường Kiều, đây là chuyện trong nhà… Em chỉ là học trò của cô mà thôi, không cần phải… làm nhiều việc vì cô như thế.”
“Em chỉ phụ trách đưa cô về nhà thôi, nếu người nhà cô hỏi thì cứ nói là em phải về quê nghiên cứu hay đại loại như thế. Nói chung là đây không phải chuyện quan trọng, cô mau đi dọn đồ đi, để em đi mua vé tàu. Giờ đang là ngày nghỉ, mua vé không dễ đâu.” Nói rồi, anh lập tức rút máy ra gọi cho trợ lý của Đường Hoài Chương. Anh khá thân thiết với người này – thường thì cậu ta phụ trách toàn bộ việc đi lại của ba anh.
Đào Phi ngẩn người ra nhìn học sinh của mình, nhất thời không nói được lời nào.
Cúp máy rồi, nhận ra ánh nhìn của cô, anh hỏi: “Sao thế?”
“Em… thực sự mới mười lăm tuổi à?”
Đường Kiều chớp chớp mắt, cố làm bầu không khí dịu đi: “Vâng, nhưng cô có thể tưởng tượng em thành một anh chàng đẹp trai hai mươi lăm tuổi cũng được”
Cô gượng gạo mỉm cười.
Không biết bệnh trạng mẹ mình nặng đến đâu nên Đào Phi mang gần hết tiền tích trữ theo. Vơ vội mấy bộ quần áo, cô vác cái bụng bầu tám tháng chạy ra ga tàu, bên cạnh còn có Đường Kiều xách đủ loại túi tắm lỉnh kỉnh.
Anh hẹn gặp trợ lý của Đường Hoài Chương ngay ở ga. Đưa vé cho anh, cậu ta hỏi: “Nghiên cứu gì mà phải làm gấp vậy?”
Anh thuận miệng đáp: “Về điều kiện chữa bệnh ở nông thôn.”
“Hả? Học sinh Trung học bây giờ phải làm cái đó à?”
Không còn thời gian dây dưa với cậu nữa, anh vội cảm ơn rồi đi về phía Đào Phi đang đứng chờ cách đó không xa.
Xe lửa ngày nghỉ thực sự rất đông, may là vé của cô là vé ngồi, chứ anh thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh cô phải đứng suốt mấy tiếng là thế nào. Cô đã mang thai đến tháng thứ tám, vốn là nên ở nhà dưỡng thai mới phải – nếu không phải chuyện thực sự quan trọng thì cô sẽ không bất chấp tất cả để về nhà.
—
Nhà Đào Phi cách thành phố S rất xa. Đầu tiên, họ phải ngồi tàu hỏa ba tiếng để đến thị trấn, rồi đổi xe buýt đến vùng ngoại ô, cuối cùng là ngồi xe ôm, khi về được đến nhà cô đã là mười giờ tối rồi.
Lúc này đến Đường Kiều cũng phải kiệt sức chứ đừng nói gì đến Đào Phi. Cô không còn sức để thốt lên tiếng nào, chỉ cố gắng chạy về nhà nhanh nhất có thể. Ở nông thôn không có cái gì gọi là “cuộc sống về đêm”, nên trên đường mòn im lặng chỉ có tiếng bước chân gấp gáp của hai người.
“Đến rồi.” Cô dừng lại trước một căn nhà nhỏ, vuốt mồ hôi trên trán rồi đẩy cửa bước vào: “Mẹ ơi, con về rồi!”
Đường Kiều nghĩ một lúc rồi cũng vào theo.
Trong nhà chỉ có một ngọn đèn treo cũ kỹ, một bà thím tầm bốn năm mươi tuổi đang đút cháo cho đứa trẻ đang ngồi trên đùi mình, nhìn qua cực kỳ có sức sống.
Đào Phi khựng lại, không thể tin nổi: “Mẹ…”
Sắc mặt bà Đào hồng nhuận, nhìn còn khỏe mạnh hơn con gái gấp trăm lần. Thấy cái bụng tròn vo của cô, bà lập tức ném cái bát trong tay đi: “Mày… Loại đĩ *** không biết xấu hổ này! Cái đo gì đây?! Rốt cục là đã có chuyện gì!”
Lúc này, một người đàn ông da ngăm đen từ trong phòng bước ra: “Mẹ, em gái về rồi ạ?”
Bà Đào tức đến nỗi lao phắt tới, tát cô cái bốp! “Là con của thằng nào! Mày nói đi! Nói đi! Tao đã thấy quái rồi, sao mày lại không gửi tiền về nhà, hóa ra là nuôi đàn ông ở ngoài!”
Đường Kiều không nhịn nổi nữa, đang định tiến lên cản tay bà thì cô ngăn lại: “Không sao đâu, cô nên bị thế này.”
Người đàn ông lôi mẹ ra khỏi người em gái, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này? Sao em lại đột nhiên mang thai? Cha đứa bé là ai?”
Bà Đào ngồi phịch xuống đất, ngoác miệng gào khóc: “Trời ơi là trời, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái không biết liêm sỉ thế này? Nếu lúc đó không phải do ông nhà ngăn lại… Đào Chí, con mau đuổi nó đi! Không cho phép nó bước vào cái nhà này một bước!”
“Cô…” Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi – rõ ràng là sự mềm yếu của cô càng làm anh tức giận hơn những gì cô đã làm. Anh cố gắng kiên nhẫn thuyết phục: “Bây giờ cơ thể cô giáo không được tốt lắm, có chuyện gì thì mọi người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đã.”
“Cậu là ai?” Đào Chí hỏi.
“Tôi là học sinh của cô Đào.”
Hắn nghi ngờ nhìn anh: “Ở đây không có chuyện của cậu, mau đi đi.”
Đường Kiều lại nhìn Đào Phi – khuôn mặt cô đã đỏ bừng, nói: “Em chờ cô ở ngoài nhé.”
Anh gật đầu, nhưng chỉ đi đến cửa – đủ để quan sát tình hình trong phòng. Anh lo cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng là để nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Bà Đào hỏi Đào Phi xem cha đứa trẻ là ai, nhà cửa thế nào, có định chịu trách nhiệm hay không. Cô chỉ rơi nước mắt, lắc đầu: “Con xin mẹ đấy, xin đừng hỏi gì cả. Bố đứa bé không biết là có nó trên đời.”
“Không biết cũng phải đưa tiền!” Biết chuyện không thể thay đổi được, bà bắt đầu nghĩ theo hướng khác: “Con gái tao sinh con cho nó, lẽ nào nó lại không chịu nộp một xu? Mày khai địa chỉ của nó ra đây, để tao đến đòi! Đòi đến khi nó chịu khạc ra mới thôi!”
Đào Phi chỉ im lặng không nói gì.
Bà lại tức lên, đang định túm lấy tóc cô thì bị Đào Chí ngăn lại: “Mẹ, em nó không nói thì mình cũng không có cách nào. Hay là cứ hỏi chuyện của Bách Bách trước…”
Bà hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày, tiền lương của mày đâu? Có mang về không?”
Lúc này cô mới nhớ ra cái gì: “Anh, không phải anh nói là mẹ…”
Đào Chí lúng túng: “Vì em nhất quyết không chịu gửi tiền về nên anh mới phải…”
Biết mẹ mình hoàn toàn khỏe mạnh, cô mới thở phào một hơi, lại hỏi: “Mọi người vừa nói Bách Bách làm sao vậy?”
“Bách Bách đến tuổi đi học rồi, chị dâu mày nói trường Tiểu học trong thôn không tốt, muốn đưa nó lên thành phố S học. Không phải mày làm ở thành phố S đấy à? Chị dâu mày định mang nó lên ở nhà mày một thời gian. Mày là cô giáo, có cần móc nối gì cũng tiện hơn.”
Đào Phi vô lực ngồi phịch xuống ghế. Cô vẫn biết rằng, trong mắt mẹ mình, mình chẳng là gì so với gia đình anh trai cả. Rõ ràng đã thành thói quen, nhưng bây giờ trái tim cô vẫn đau đớn không thôi: “Con đã từ chức rồi, đợi sinh con xong, con cũng định về quê. Nên chuyện này… Con không giúp gì được.”
“Mày nói cái gì!” Bà Đào hét lên: “Mày từ chức? Vì cái thứ con hoang này mà từ chức? Mày mày… Tức chết tao! Hồi đó tốn bao nhiêu tiền cho mày đi học Đại học! Mày mà ngoan ngoãn kiếm tiền gửi về thì thôi, giờ còn dám vác bụng về nhà? Mày muốn chúng tao mất hết mặt mũi à?”
Cô yếu ớt nói: “Con dù thế nào vẫn là con gái của mẹ mà, mẹ ơi…”
“Tao không có loại con gái mất nết như mày! Cút khỏi nhà tao ngay! Đừng bao giờ vác mặt về nữa!”
Nhận ra giọng nói của cô rất bất thường, Đường Kiều vội vã xông vào – chỉ thấy cô đã nằm úp sấp trên bàn, sắc mặt tái nhợt dọa người. Sờ xuống phía dưới, tay anh lập tức nhớp nháp đầy máu: “Mau! Mau gọi xe cứu thương!”
Lúc này Đào Chí cũng luống cuống: “Từ thị trấn đến đây mất hơn hai giờ, hơn nữa đường quá khó đi, xe không vào đây được.”
Bà Đào ngược lại rất tỉnh táo: “Nó sắp sinh à?”
“Nói vô nghĩa!”
“Vậy đến trạm xá trong thôn đi.”
“…Hả?” Đường Kiều không thể tin nổi người trước mắt thật sự là mẹ ruột của Đào Phi.
“Có cái gì đâu, rất nhiều phụ nữ từng sinh ở đó, ở đấy có bác sĩ sản khoa mà.” Bà bảo con trai: “Chí, lấy xe ba bánh ra chuẩn bị đưa em con đi!”
“Đúng là buồn cười!” Lấy điện thoại ra, Đường Kiều gọi 115 – đúng như Đào Chí nói, trong thời gian ngắn xe cứu thương không thể đến được. Hết cách, anh đành phải theo Đào Chí đến trạm xá.
Anh nắm chặt lấy tay cô: “Cô, cô phải cố gắng!”
Cơn đau trước sinh quằn quại làm cô không thốt lên được lời nào, chỉ cắn chặt lấy môi mình, nức nở kêu lên.
Anh cố gắng phân tán suy nghĩ của cô: “Cô đã quyết định sinh đứa bé này ra, vậy tất cả những đau đớn bây giờ đều là điều cô đã tính đến. Đây là lựa chọn của cô, cô không thể bỏ cuộc! Nếu cô vẫn yếu đuối vô năng như bây giờ, người bị bắt nạt chèn ép sau này sẽ không chỉ là cô mà còn là con cô nữa! Để bảo vệ đứa bé, nhất định cô phải trở nên mạnh mẽ! Cho đến khi con cô có thể bảo vệ cô!”
Đào Phi mở to mắt, nhìn bầu trời thôn quê đầy sao, không ngừng thở dốc.
Mười phút sau, bọn họ đã đến trạm xá. Gõ cửa nửa ngày, một người phụ nữ trung niên mới mở ra, nhìn dáng vẻ của Đào Phi mà giật mình: “Đây không phải là con gái Đào gia sao? Sao tự dưng lại…”
“Giờ còn nói mấy chuyện này nữa à!” Đường Kiều quát: “Bác sĩ đâu?”
“Hôm nay chồng dì ra ngoài, mai mới về…”
Đào Chí lo lắng: “Làm sao bây giờ, trong thôn chỉ có một bác sĩ thôi!”
“…”
Nhìn tay mình dính đầy máu tươi, trái tim Đường Kiều thốt nhiên bình tĩnh lại. Anh lau mồ hôi, nhẹ giọng nói với Đào Phi: “Cô, cô có tin em không?”
Cô khẽ gật đầu, không chút do dự.
Anh bình tĩnh bảo Đào Chí: “Chuẩn bị nước nóng, kéo và giấy vệ sinh.” Rồi nói với người phụ nữ: “Có cồn không?”
Bà ta gật đầu liên tục: “Có, có.”
Cầm lấy tay cô, anh dịu dàng nói: “Cô còn nhớ cách thở Lamaze mà em đã chỉ cô không? Nào, theo em, hít vào, thở ra —”
— Suýt nữa anh đã quên – không phải anh từng là sinh viên xuất sắc nhất của Đại học Y đấy ư?
Cách hít thở để giảm bớt đau đớn cho phụ nữ khi chuyển dạ – một trong những cách vượt cạn được áp dụng phổ biến nhất trên thế giới. Chi tiết xem ở đây.
Seven: Đừng nói là anh thụ đỡ đẻ cho…
Đào Phi thực sự là con ghẻ của tác giả rồi TvT Nữ phụ đam mỹ đáng ghét thì gọi là bánh bèo, còn như Đào Phi thì gọi là gì nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...