Trong phòng tổng cộng có năm người, Lưu Na Na đứng trước mặt Văn Hạo, còn có hai người đàn ông khác, một tên ngồi xổm, một tên đứng bên cạnh cửa, trên mặt mang vẻ hưng phấn. Sau đó Văn Hạo nhìn về phía Tôn Phi đang ở một góc, Tôn Phi không bị trói trên ghế cũng không có gì trói hắn, hắn chỉ ôm đầu gối ngồi ở một góc, bộ dạng trầm mặc an tĩnh.
Văn Hạo thử giãy cánh tay, sau khi xác thật bản thân trốn không ra thì mở miệng với Tôn Phi trước: “Cậu không sao chứ?”
Tôn Phi sửng sốt, lắc đầu.
“Cậu không làm sai gì cả, họ là vì tôi mà tới, thật xin lỗi, liên lụy tới cậu rồi.”
Tôn Phi kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu.
Động viên qua Tôn Phi, Văn Hạo nhìn về phía Lưu Na Na, gương mặt vốn luôn tao nhã nhiễm phải tức giận, ánh mắt càng trở nên ác liệt: “Chị Lưu, chị làm vậy không khỏi quá phận rồi chăng? Cuối cùng thì chị muốn sao đây?”
Khóe môi Lưu Na Na mang theo ý cười, đạp giày cao gót bảy phân tới trước mặt Văn Hạo, cúi người, đưa tay ra sờ lên hai má và cổ Văn Hạo. Trong đáy mắt Văn Hạo chợt lóe lên sự chán ghét, cảm xúc lạnh băng khiến người ta liên tưởng đến rắn bò trên người. Lưu Na Na thổi khí vào lỗ tai Văn Hạo, cắn tai cậu: “A, cậu nói xem tôi muốn làm gì nào?”
Văn Hạo nổi da gà toàn thân, lạnh giọng đáp: “Chị Lưu, thái độ ban đầu của tôi đã quá rõ ràng, chị là nhân vật nào, còn có người nào không chiếm được, tội gì cần phải phân cao thấp với tôi?”
“Chị đây… cứ muốn so tài với cậu đấy.” Khí lực ngoài miệng Lưu Na Na gia tăng, đau đớn khiến Văn Hạo hơi né, Lưu Na Na lại càng cười vui vẻ: “Vậy ý cậu là gì? Có nghe lời chị không?”
“Chị cởi trói trước đi, chúng ta bàn bạc.” Văn Hạo cố nén xúc động muốn quay đầu, cố gắng trấn tĩnh mở miệng. Lỗ tai là điểm nhạy cảm của cậu, nhưng khi bị Lưu Na Na đụng chạm lại chỉ thấy buồn nôn, Văn Hạo chán ghét nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt Tôn Phi.
Tôn Phi trầm mặc nhìn Văn Hạo, trong đáy mắt rất quỷ dị, giống như… đang mong chờ.
Mong chờ cái gì?
“Bốp!” Nhưng sau một giây đó, Văn Hạo lại bị Lưu Na Na tát một bạt tai.
Khí lực không lớn, không tính là đau nhưng trên mặt lại cảm nhận nóng rát như bị cào rách, móng tay phụ nữ đều quá dài.
Văn Hạo hơi nghiêng đầu, ánh mắt lại hướng tới mặt Lưu Na Na.
Lưu Na Na ưỡn thẳng lưng, đáy mắt sâu xa khó thấy, lạnh lùng nhìn cậu, nói: “Cậu biết chị ghét nhất kiểu người nào không? Rõ ràng là đàn ông lại còn thích đàn ông thượng, quá tởm!”
“…”
“Mất hứng!” Lưu Na Na quay người rời đi, lấy camera từ giá ba chân xuống, nhịn không được mà nhét vào bên cạnh giường, không khó để nhận ra suy nghĩ lúc trước của cô ta là gì.
Lưu Na Na tức giận, Văn Hạo lại thở phào nhẹ nhõm, nếu bản thân bị quay mấy cảnh AV gì gì đó thì sau này tránh không được mà bị người phụ nữ này áp chế, hơn nữa nếu ảnh và video lộ ra ngoài thì cuộc sống trong đội quốc gia của mình cũng không suôn sẻ nổi.
Lưu Na Na ngồi bên cạnh giường, cắn môi dưới đâm đâm vào camera bên người, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Nếu không mấy người lên giường làm một phát đi? Tôi quay GV chơi thử xem.”
Văn Hạo đột nhiên giật mình.
Mấy tên lười biếng ngồi xem náo nhiệt vội đứng dậy, xua tay: “Chị Na à, chị đừng nói đùa, em không cứng nổi với đàn ông.”
Tên khác cũng gật đầu như giã tỏi: “Em thích đàn bà, em thề em chỉ thích đàn bà, em không cứng nổi với đàn ông.”
Lưu Na Na bị chọc cười, cười khanh khách.
Cô ta duỗi ngón tay trắng nõn, móng tay đỏ sẫm chỉ về phía Tôn Phi: “Mày thì sao? Không phải mày là bạn trai Cung Trình sao? Mày làm được với đàn ông đúng không? Mày thượng cậu ta… Nói cũng hay, một người là tiền nhiệm một tên là đương nhiệm, thế chúng mày từng dùng qua phía trước bao giờ chưa?”
So với sự bình tĩnh trầm mặc của Văn Hạo, Tôn Phi lại bị vũ nhục rất lớn, mặt đỏ lên: “Lưu Na Na, cô không sợ Cung thiếu sao? Tôi mất tích lâu như vậy, sớm muộn gì Cung Trình sẽ tìm tới đây, cô không sợ chết thì thử đụng vào tôi xem!”
Lưu Na Na nhướng mày liễu, tuy vẫn là bộ dạng nữ vương kiêu ngạo nhưng đáy mắt lóe lóe, ngoài mạnh trong yếu: “Cung thiếu thì đã sao, không phải cậu vẫn ở đây sao? Câm miệng! Lắm mồm thêm một câu thì tao sẽ xử lý mày!”
Tôn Phi ngậm miệng, liếc nhìn Văn Hạo, chần chờ một chút, sau đó né mắt qua một bên.
Văn Hạo nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng nặng nề, mờ hồ đoán ra được tính hướng mình bị bại lộ có khi là do Tôn Phi nhiều miệng. Địa vị Cung Trình trong giới không bình thường, cái loại trình độ như Lưu Na Na căn bản không dám đi trêu chọc cho nên không thể điều tra được Cung Trình, thế nhưng Tôn Phi vì tự vệ, nhắc tới Cung Trình là chuyện đương nhiên.
Nhưng.
Tại sao Tôn Phi phải nói đến mình?
Mặc kệ xuất phát vì cái gì nhưng cậu vẫn phải cám ơn Tôn Phi nhiều miệng, bằng không hôm nay bản thân thành nam chính trong AV thật.
Lưu Na Na kết thúc đối thoại với Tôn Phi, sắc mặt rất xấu, cô ta nhìn Văn Hạo, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy từ trong túi xách một túi khăn giấy ướt, rút ra một tờ, mở ra, hai tay nắm hai góc tam giác, đi về phía Văn Hạo.
Văn Hạo: “?”
Lưu Na Na trầm mặt nói: “Chị phí công nhiều như vậy mới bắt được cậu, cũng không thể để cậu dễ dàng trở về như vậy, nếu truyền ra ngoài thì chị Na đây còn mặt mũi đâu mà nhìn người, không bằng cậu chơi với chị Na chút đi, chơi thích, chơi vui vẻ thì chị đưa cậu về.” Nói xong, Lưu Na Na đắp khăn ướt lên mặt Văn Hạo, Văn Hạo lắc đầu trốn, Lưu Na Na thử mấy lần không được thì nổi giận: “Chị còn có thể giết cậu đó? Cậu trốn thêm lần nữa, chị kêu người đánh gãy chân cậu! Để đời này cậu khỏi cần phải bơi lội!”
Văn Hạo lắc đầu, đáy mắt nồng đậm khủng hoảng, cảm giác nghẹn thở hiện lên trong đầu cậu, đặc biệt là trói buộc ở hai tay, sống chết thoát ly khỏi khống chế của mình, cảm giác đó cậu không hề muốn đi thử nghiệm.
Lưu Na Na phẫn nộ gấp gáp: “Hai đứa chúng mày qua đây nhanh cho tao, đứng đó nhìn cái gì hả?”
Hai tên đàn ông gia nhập, không gian né tránh của Văn Hạo càng nhỏ hẹp hơn, cuối cùng tờ giấy thứ nhất kề sát trên mặt cậu.
Không khí, lập tức bị cản.
Đáy mắt Lưu Na Na chợt lóe lên sự hưng phấn, lại đặt một tờ khăn ướt khác lên mặt Văn Hạo, tâm tình sung sướng nói: “A, không phải cậu bơi rất giỏi sao? Mười phút tôi mở ra cho cậu một lần nhé?”
Văn Hạo muốn nói chuyện nhưng không được, chỉ đành lắc đầu. Mười phút quá dài, dù cậu là đủ chuẩn bị cũng không thể nín thở lâu như vậy.
Lưu Na Na làm như không nhìn thấy Văn Hạo lắc đầu, lại dán thêm một tầng: “Cậu biết cảm giác nghẹt thở như thế nào không? Đặc biệt là khi cao trào, nơi đó của đàn ông sẽ cứng như thép, đặc biệt là lúc sắp chết, có thể đạt đến khoái cảm chưa từng thấy. Cậu sẽ cứng không? Thật ra chị Na cũng không có hứng mấy với trái dưa leo nhà cậu nhưng rất thích dáng người cậu, đó là cơ thể xinh đẹp nhất mà chị từng gặp qua, làn da còn trắng hơn cả phụ nữ, lại còn mịn nữa chứ, nhất là lúc bơi lội, thật muốn ăn cậu.”
Giấy bị dán thêm một lớp rồi một lớp, vốn không khí có thể miễn cưỡng hít vào đều bị ngăn cản, Văn Hạo dần dần buông lỏng giãy dụa, bắt đầu nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, dùng miệng từ từ sắp xếp không khí trong cơ thể, giấy ướt kề sát trên môi được thổi qua, hô hấp của cậu qua khe hở cảm nhận được một ít không khí mới mẻ.
Quá tốt rồi!
Lưu Na Na sử dụng giấy quá nhỏ, căn bản không thể nào niêm phong hoàn toàn mũi miệng, chỉ cần có một ít không khí lưu động, cậu có thể kiên trì rất lâu.
Lưu Na Na giống như đang đắp mặt nạ, đem giấy ăn dán lên mặt Văn Hạo từng lớp từng lớp một, không nhìn qua vẻ mặt lo lắng của hai tên thuộc hạ,
có cách nào hoàn toàn niêm phong lại miệng mũi, chỉ cần một chút xíu không khí lưu động, hắn là có thể kiên trì rất lâu, ung dung thong thả nói: “Thật ra chị Na cũng không muốn cậu làm gì, cậu không muốn bồi bên chị thì nói một tiếng là được rồi, chị Na là người thấu tình đạt lý, không làm bạn giường thì làm bạn bè. Nhưng cậu lại cố tình cúp điện thoại của chị, lúc đó cậu có biết bên chị có mấy người không hả? Mấy con đàn bà chết bầm đó châm chọc nhìn tôi, tôi nhớ kỹ. Khiến chị Na mấy mặt, thì phải nếm thử vị đắng. Nếu không vậy đi, lát nữa cậu xin lỗi với ống kính, cầu xin chị tha thứ cho cậu, nói cậu yêu chị đây đến sống không nổi, liếm chân chị, chị sẽ tha cho cậu.”
người bị giấy ướt trùm lên vẫn không động tĩnh, nụ cười Lưu Na Na càng sâu thêm, cô ra mở thêm một túi giấy ướt khác, lần này bao lấy lỗ tai Văn Hạo: “Nếu không nghe lời, vậy thì không cần phải nghe, chừng nào cậu nghĩ thông suốt thì nói cho chị một tiếng.”
Văn Hạo nhắm hai mắt, tùy ý đôi tai bị che lấp, từ từ tích góp không khí, cố giảm đi hao tổn của cơ thể.
Nhưng rất nhanh lại có một tờ giấy ướt che miệng Văn Hạo, nguồn không khí duy nhất bị cắt đứt hoàn toàn.
Mơ mơ hồ hồ, Lưu Na Na nói bên tai: “Chị chờ cậu nha, cậu bé không thành thật à.”
Bàn tay bị trói sau lưng Văn Hạo dần dần buông lỏng nắm đấm, trước khi đầu hàng cuối cùng vẫn phải kiên trì thêm một chút nữa, cậu thật sự không muốn làm theo lời Lưu Na Na.
Huống hồ, Văn Hạo có niềm tin Lưu Na Na sẽ không dám giết người.
Thời gian trôi qua, không khí trong thân thể càng ngày càng ít ỏi, cảm giác nghẹn thở bắt đầu xuất hiện, đầu vì thiếu dưỡng khí mà trì trệ hẳn đi, thời gian như tĩnh lặng.
Đều nói, con người trước khi chết thì sẽ nhớ lại hồi ức, mặc kệ là chấp niệm hay tỉnh ngộ, khi đến điện Diêm vương thì phải phân rõ ưu – khuyết điểm, thị phi đúng sai rồi quyết định hướng đầu thai của mình. Tiếc là không biết cậu có phải cách cái chết không xa hay không, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt này lại cân nhắc đến hướng đầu thai của mình.
Dù thế nào chăng đi nữa, cách làm Vương Tử Hồng đã chạm vào giới hạn cuối cùng của cậu, dù cho vì công việc nên hôm nay cậu nhịn, nhưng lần sau thì sao? Cậu chán ghét mấy trò đùa của đám công tử này.
Có lẽ, tiếp tục luyện bơi lội là đúng. Trong óc hiện ra gương mặt của Diệp Thư Vân, thành thục anh tuấn, tuy nói không dễ nghe nhưng mỗi câu mỗi từ đều là vì tốt cho mình, ngày tháng được người quan tâm còn kéo dài được bao lâu?
Hơn nữa, bản thân thật sự không có dã tâm lấy quán quấn thế giới sao?
Sao lại không có khả năng chứ!
Đứng trên bục thưởng, cầm cúp vàng, nhìn quốc kỳ đất nước mình phất lên trên vùng đất khách quê người, cảm giác huy quang ấy, dù cho người đứng xem cũng khiến người ta phấn chấn không thôi…
“Chị Na, đã tám phút, hắn, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Một tên lo lắng hỏi.
Lưu Na Na cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, quả thật là đã tám phút đồng hồ. Thời gian lâu như vậy, người bình thường đã sớm chết vì ngạt thở, lẽ nào đây chênh lệch của người bình thường và người chuyên nghiệp sao? Người nhất định là còn sống, trước khi chết đều phải giãy dụa theo bản năng, Lưu Na Na tin chắc sẽ không xảy ra chuyện, nhưng theo thời gian trôi qua cô càng cảm thấy hoảng hốt.
Chơi là một chuyện.
Giết người, lại là một chuyện khác.
Lưu Na Na khoanh tay đi tới đi lui hai vòng trong phòng, sau đó cẩn thận đá chân Văn Hạo, chân lệch về một bên rồi lung lay về chỗ cũ, tim Lưu Na Na đập thình thịch.
Đệt! Còn sống không vậy! Tên này về cõi tiên rồi sao?
Lúc này, cửa bật mở, một người hoảng hốt chạy vào: “Chị Na, bọn họ tìm tới!”
Lúc này Lưu Na Na nghe thấy tiếng la hét truyền đến trước cửa.
Tôn Phi cũng nghe thấy được, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía cửa lớn, đỡ tường từ từ đứng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...