Ngày 5 tháng 8 năm 2016, thế vận hội mùa hè 2016 tại Brazil.
Cung Trình là đội viên vương bài trong đội đấu kiếm quốc gia Trung Quốc, đương nhiên phải tham gia trận thi đấu trọng đại này. Trước khi dự thi, dựa theo thường lệ, hắn cần tập huấn gần ba tháng, một tháng ở trung tâm huấn luyện Bắc Kinh, một tháng chạy đến châu hải, còn có một tháng qua Mỹ giao lưu học tập.
Thế nhưng, Văn Hạo tại lúc Cung Trình tập huấn không lâu, mang hai đứa nhỏ trở về nước, trước mắt vừa làm toàn chức chủ phu, vừa cân nhắc con đường tương lai.
Mễ và Ngọc Nhi đã có thể chạy trên đất, nói chuyện cũng rõ ràng, có thể biểu đạt rõ ý của mình. Duy nhất không tốt chính là tiếng anh của tụi nhỏ còn tốt hơn cả tiếng mẹ đẻ, đặc biệt là khi bảo mẫu chăm sóc hai đứa đã lâu không có dự tính cùng họ về nước, hai đứa nhỏ đã khóc đến rối tinh rối mù.
Cũng may dù sao cũng là trẻ con, về nước phải đảo lại múi giờ, có bảo mẫu mới làm bạn, tụi nhỏ cũng dần dần thích ứng với cuộc sống trong ước, gần đầy còn bắt đầu học ngôn ngữ mới, Văn Hạo cũng cố gắng cở nhà nói chuyện bằng quốc ngữ với tụi nhỏ, tụi nhỏ biến cuộc nói chuyện với ba ba thành trò chơi, vô cùng tích cực.
Hôm nay trước khi đi ngủ, Văn Hạo nhận được điện thoại của Cung Trình gọi từ Mỹ, cuối cùng tập huấn đã kết thúc trước thế vận hội, sau khi về nước Cung Trình có ba ngày nghỉ, sau đó phải bay qua tham gia thế vận hội.
Trước khi lên máy bay, Cung Trình gọi điện cho Văn Hạo, nói: “Giờ em ngủ đi, ngủ dậy, ăn xong bữa sáng thì anh sẽ trở về, đừng nhớ anh quá.”
Văn Hạo bật cười: “Đi đường bình an, mai gặp.”
“Ừm, ngủ ngon, mai gặp.. Ừm… thật là gấp không chờ nổi.”
Kết thúc trò chuyện, Văn Hạo cúp máy.
Bọn họ kết hôn một năm, cho tới bây giờ, Cung trình không hề khiến cậu thất vọng, rất nghiêm túc cùng cậu chăm sóc tụi nhỏ. Trừ bỏ việc không thoát nổi huấn luyện, trên cơ bản đều lựa chọn ở bên cạnh cậu, ngẫu nhiên xã giao sẽ mang theo Văn Hạo, nếu không tiện cùng đi cũng sẽ gọi điện báo một tiếng. Đủ loại chi tiết nhỏ khiến Văn Hạo có cảm giác an toàn hơn nhiều, tươi cười trên mặt cũng dần nhiều hơn.
Trước khi vào giấc ngủ Văn Hạo nghĩ, nếu dựa theo cách nói của Lưu Dương, đem tình yêu chia thành tỉ lệ phần trăm để tính, vậy thì tình cảm của cậu dành cho Cung Trình đã trên mức sáu mươi phần trăm. Cũng không phải là tình yêu thuần túy, còn có nhiều hơn là tình thân, là hoạn nạn nâng đỡ chờ mong, khiến tình cảm của Văn Hạo dành cho Cung Trình tăng thêm một ít, bây giờ nghe thấy Cung Trình sắp kết thúc huấn luyện trở về, một góc trong lòng đúng là bắt đầu trào dâng lên cảm xúc chờ mong.
Còn về cơ thể, hoan ái xác thật có thể bồi dưỡng tình cảm, cơ thể được thỏa mãn có thể trấn an hữu hiệu lo âu trong lòng cậu
Nghĩ tới quy tắc ngầm trong thế vận hội, Văn Hạo quyết định trước khi Cung Trình đi thi đấu, sẽ uy hắn ăn thật no.
Sáng hôm sau, Văn Hạo còn chưa mở mắt, di động đã vang chuông. Cậu bỗng mở to mắt, phản ứng đầu tiên là Cung Trình trở về. Cầm di động nhìn thoáng qua, là Du Nhạc gọi tới.
Nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn 8 giờ xíu.
“A lô.” – Văn Hạo nhận điện thoại, trong giọng còn khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
“Wow! Sướng thế, anh còn chưa rời giường hả?” – Du Nhạc lầm bầm một câu.
“Ha ha.” – Văn Hạo trầm thấp cười: “Lúc anh mày vất vả cậu ở đâu hả. Gọi điện sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
“À, đúng rồi, anh à, có người ở cổng ký túc hỏi thăm anh, bảo an nghe nói là đội viên đội bơi thì gọi điện cho em, em vừa mới tới gặp người, bà ấy nói bà là mợ anh.”
“…” – Đôi mắt Văn Hạo hơi mở, từ trên giường ngồi dậy.
Thời điểm Văn Hạo gặp lại Lưu Mẫn, suýt nữa không nhận ra người.
Lưu Mẫn mập lên không ít, khoảng cách lần trước gặp đến bây giờ người béo lên ít nhất là bốn mươi cân, hơn nữa trên người còn trang điểm, trang dung tinh tế, xứng với quần áo giá trị xa xỉ, nhìn qua không tính là khó coi, châu tròn ngọc sáng, rất phúc hậu.
Lưu Mẫn đi giày cao gót, trên tay lắc lắc mã lão không biết là hàng giả hay thật, trên cổ đeo vòng trân châu mỗi một viên đều rất to, nếu là hàng thật thì đúng là có chút giá trị.
Thế nhưng, người đầu tiên Văn Hạo nhìn không phải Lưu Mẫn, mà là cậu hai của cậu.
Hoàng Thiên Tuấn đứng cùng một chỗ với Lưu Mẫn mập mạp thì trở nên khô gầy rất nhiều, bộ tây trang mô dạng mặc trên người trở nên rộng thùng thình, hơn nữa bây giờ đang là mùa hè nóng nực, mặc bộ đồ này, nhìn qua thôi, Văn Hạo đã thấy khó chịu.
Thế nhưng cũng không phải ảo giác, mặc kệ là Hoàng Thiên Tuấn hay là Lưu Mẫn, khi họ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Văn Hạo, sự hèn mọn ăn sâu trong xương đã tiêu tán không ít, bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý dạt dào, khiến người ta có cảm giác của nhà giàu mới nổi.
Nhìn hai người nọ, trong lòng Văn Hạo có một loại suy đoán mơ hồ.
“Sao đến lâu vậy hả? Không phải nói mày ở gần đây sao? Tao chờ mày đã hơn một giờ rồi.” – Lưu Mẫn mất hứng nói, ánh mắt càn rỡ quét quanh, tính toán chi li quét Văn Hạo từ đầu đến chân. Một bộ quần áo thể thao bình thường, trên chân đi một đôi giày thể thao trong nước, hai tay trống không, đã vậy còn không có xe, hơn nữa nhìn trên trán đầy mồ hôi, hiển nhiên là chạy qua đây.
“Không phải mày du học nước ngoài sao? Sao trở về như thằng thất nghiệp vậy hả?” – Lưu Mẫn mất hứng, ả cảm thấy Văn Hạo nếu là quán quân thế giới, lại còn xuất ngoại du học, thậm chí sau khi về nước còn bám rễ được ở Bắc Kinh, sao có thể kém đến như vậy? Ả không chịu được nóng, đứng ở bóng râm còn chảy mồ hôi ròng ròng, còn tưởng rằng gặp được Văn Hạo có thể vào trong xe hơi thổi điều hòa, ai ngờ Văn Hạo lại người không tới đây.
Lời Lưu Mẫn nói lại chạm vào Văn Hạo.
Văn Hạo không phải người rảnh rỗi, vẫn luôn tìm kiếm công việc thích hợp, tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là phải tìm được công việc có hứng thú mới không tiêu hao thời gian. Văn gia đưa Ngự Hiên cho Văn Hạo tuy mỗi tháng đều cầm một khoản tiền lớn, nhưng Văn Hạo vẫn cảm thấy không thật, ngay cả mấy khoản tiền đó cậu gửi vào trong ngân hàng cũng không động đến. Văn Hạo muốn về cục TDTT thử xem, giống như ở bên Mỹ làm huấn luyện viên, về nước cũng muốn làm huấn luyện viên. Không nhất thiết là huấn luyện viên trong đội quốc gia, thật ra Văn Hạo càng thích làm trong trường, ban huấn luyện hoặc là dạy thiếu niên, đương nhien, làm huấn luyện viên trường đại học thì càng tốt, tóm lại Văn Hạo cảm thấy chỉ cần đi tiếp theo con đường này, mới có thể phát huy toàn bộ năng lực của bản thân.
Thế nhưng vì tạm thời chưa tìm được công việc thích hợp, ở trong nhà mãi cũng mập lên hai cân. Sống an ổn nghĩ tới ngày tháng qua mau, gần đây chỉ cần đi đoạn đường chưa quá nửa giờ, Văn Hạo đều lựa chọn đi bộ. Thế nên, Văn Hạo lái xe đưa tụi nhỏ và bảo mẫu đến một công viên trẻ em gần đó rồi gửi xe tại đó, chạy bộ tới đây.
Ngẫm lại bộ dáng chính mình, cũng khó trách sẽ bị người coi thường.
Văn Hạo cũng không để bụng.
Lưu Mẫn và Hoàng Thiên Tuấn coi trọng hay xem thường cậu cũng mặc kệ, năm đó bộ dạng Lưu Mẫn hùng hổ dọa người và Hoàng Thiên Tuấn bỏ mặc đã làm tổn thương cậu thấu tâm, đặc biệt là khi Lưu Mẫn đến Bắc Kinh chữa bệnh, biết rõ cậu và Cung Trình cãi nhau đến mức không chết không thôi, bọn họ lại chỉ vì một chút lợi nhuận Cung Trình đưa ra mà bán cậu đi.
Thân thích cực phẩm như vậy, so với người nhà Văn gia, quả đúng là bùn.
Văn Hạo cũng không muốn bị người khác chỉ trích mình ngại bần ái phú, nhưng không phải người nghèo nào cũng tốt bụng, kẻ giàu nào cũng bất nhân, tu dưỡng mấy thứ này không liên quan tới tiền bạc mà ở chính cha mẹ và gia đình dạy dỗ.
Lưu Mẫn và Hoàng Thiên Tuấn hiển nhiên không có tố chất này, từ mắt đến tâm đều vặn vẹo.
Hôm nay Văn Hạo vốn không muốn qua gặp người, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện phiền phức gì đó, những nghĩ tới năm – sáu năm mới gặp nhau một lần, vẫn có một phần kiên nhẫn. Ít nhất nhìn xem xem hai người này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình là muốn làm gì. Bây giờ dù cậu muốn mượn cáo oai hùm, muốn đuổi hai người này khỏi thủ đô cũng không phải chuyện gì lớn.
Tầm mắt Văn Hạo dừng trên mặt Lưu Mẫn, cậu chú ý ánh mắt đối phương luôn dừng ở nhẫn cưới ở ngón tay áp út của mình.
Lưu Mẫn kinh ngạc mở miệng: “Mày kết hôn? Mày kết hôn khi nào? Sao mày lại kết hôn với đàn bà? Cung thiếu gia thì sao? Mày không ở bên Cung thiếu gia?”
Văn Hạo híp mắt, cậu đoán Lưu Mẫn qua đây chính là muốn tìm Cung Trình, tuy cậu là quán quân thế giới nhưng mấy món tiền thường đó không đáng để Lưu Mẫn nhớ thương. Trong mắt Lưu Mẫn, giá trị lớn nhất của bản thân sợ là đã câu được con rùa vàng Cung Trình. Thế nhưng ả dựa vào gì mà cảm thấy nhiều năm như vậy, cậu còn ở bên Cung Trình?
“Đúng vậy, tôi kết hôn. Cho nên có việc gì?” – Văn Hạo nhìn nhẫn cưới của mình, nói một câu ngắt đầu bỏ đuôi.
Sắc mặt Lưu Mẫn biến thành khó xem: “Đúng là thằng ngu, có thể gặp được Cung thiếu gia là vận may lớn nhất cả đời mày, làm vẻ cái chó gì, cưới phải con đàn bà nào chui từ đâu, còn không biết mày có được với đàn bà hay không.”
Văn Hạo nhíu mày: “Hôm nay tôi nhàm chán mới đáp ứng tới gặp hai người, miệng không sạch sẽ như vậy, xem ra hai mươi năm qua bà vẫn như thế, tuy trước đó bản thân đã tự nhắc nhở chính mình, thế nhưng gặp lại mặt thật, đúng là quá ghê tởm rồi.” – Nói xong, Văn Hạo nhìn về phía Hoàng Thiên Tuấn, muốn nhìn xem ông định nói gì.
Hoàng Thiên Tuấn kéo tay Lưu Mẫn đang định bốc hỏa, liếc qua ả một cái, thế mà Lưu Mẫn lại an tĩnh xuống.
“Hạo Hạo, là thế này, bọn chú có một hạng mục muốn nói chuyện với Cung Trình, cháu có cách liên hệ với cậu ta không? Việc này rất gấp, cháu giúp cậu chút đi.”
Văn Hạo kinh ngạc, cậu biết Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn không có chuyện gì sẽ không lên đây, nhưng nghe nói bọn họ muốn đàm chuyện làm ăn với Cung Trình, tránh không khỏi ngạc nhiên. Hơn nữa lần này gặp Hoàng Thiên Tuấn, chợt nhận ra cách nói chuyện có một phần thay đổi, giống như biết ăn nói hơn.
“Bàn chuyện làm ăn?” – Văn Hạo hỏi, không ngờ mấy năm không để ý tới tình huống Hoàng Thiên Tuấn bên kia, nhưng giờ đã phát tài.
Hoàng Thiên Tuấn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nhìn quanh một vòng, nói: “Nếu không thì chúng ta tìm một chỗ rồi nói cẩn thận.”
Lưu Mẫn bĩu môi: “Nói chuyện với nó làm quái gì, vô nghĩa.”
Hoàng Thiên Tuấn liếc mắt qua nhìn Lưu Mẫn, tuy chưa nói gì nhưng Lưu Mẫn lại câm miệng.
Đây là làm sao?
Địa vị trong nhà của hai người cũng thay đổi?
Văn Hạo không tỏ ý kiến, đi tới quán cà phê gần đó, cà phê còn chưa lên, chuyện đã biết được chút.
Việc này phải nói về trước đó rất lâu.
Cha Văn Hạo tuy là đời con cháu Văn gia, nhưng phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, dù rằng ông không cam lòng nhưng chỉ có thể tìm một người phụ nữ nông thôn kết hôn sinh con. Xem qua Hoàng Thiên Tuấn như vầy, thành phần gia đình chắc cũng không ra gì, tuy rằng mẹ Văn Hạo tính là xinh đẹp nhưng nhà nghèo, chọn tới chọn lui đành chọn cha Văn Hạo hợp thành gia đình.
Thật ra khi còn nhỏ hoàn cảnh sống Văn Hạo cũng không tốt. may mà cha mẹ làm trọn trách nhiệm, dù nhà nghèo vẫn cưng chiều cậu, đưa cậu vào trường học bơi, sau khi cha mẹ thương lượng, đứa nhỏ có thể có con đường tốt hơn để lớn lên.
Sau khi cha mẹ lại một lần nữa vào thành bán đồ trong nông gia, nửa đường gặp phải tai nạn, cứ như vậy mà đột ngột qua đời. Văn Hạo mơ mơ hồ hồ bị giao cho Hoàng Thiên Tuấn, Hoàng Thiên Tuấn lại trùng hợp yêu đương với Lưu Mẫn, đi tới một nhà máy điện làm bảo vệ, lúc này mới có chuyện về sau.
Lại nói, tuy Hoàng Thiên Tuấn là người chất phác nhưng không phải người cầu tiến, tốt nghiệp tiểu học thì không học hành gì, mỗi này không nhà ở, tình nguyện vào thành xách vữa cũng không muốn về quê làm ruộng. Cuối cùng có thể vào làm nhà máy điện, nói thật, trong lòng hắn rất đắc ý cũng không để ý tới mảnh đất dưới quê.
Sau mười năm, kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh, thành thị càng lúc càng mở rộng, cuối cùng mở rộng đến mảnh đất kia. Vì thế Hoàng Thiên Tuấn có một khoản tiền lớn dùng để bồi thường mảnh đất kia.
Bắt đầu từ nơi này, lại phải nhắc tới bắt đầu thay đổi quan hệ giữa Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn. Tiền không phải nguyên nhân chủ yếu, mà là Lưu Mẫn muốn gửi tiền vào ngân hàng ăn tiền lãi, còn Hoàng Thiên Tuấn cố dốc sức chủ trương đưa tiền đi đầu tư, dáng vẻ muốn cùng tiến cùng lùi với người trong thôn. Với số tiền này, trong nửa năm Lưu Mẫn không ít lần đánh nhau với Hoàng Thiên Tuấn, thậm chí còn làm loạn đi ngoại tình, hai người suýt chút nữa thì ly hôn.
Nhưng ai mà ngờ được, công ty đầu tư trong thôn truyền đến tin tức lợi nhuận, hơn nữa tin mừng liên tiếp truyền tới, người có tâm tính hạ trướng, quang năm cuối năm chia hoa hồng, gần mười vạn. Lúc đó sao Lưu Mẫn có thể nhắc lại chuyện ly hôn, sống chết ôm đùi Hoàng Thiên Tuấn không buông, đáng tiếc chuyện ả ngoại tình là thật, Hoàng Thiên Tuấn có tự tin đương nhiên không muốn nhường nhịn ả. Cho nên tuy không ly hôn nhưng địa vị Lưu Mẫn trong nhà đã không to như trước.
Liên tục mấy năm, hoàng thiên tuấn kiếm lời không ít tiền, thậm chí còn được sắp xếp làm một chức lãnh đạo nhỏ trong công tư đầu tư, địa vị thân phận không giống trước, ở nhà càng ngày càng có tiếng nói. Lưu Mẫn cũng nguyện ý theo thần tài, hơn nữa chú định không có con, tiền lưu giữ không có chỗ tiêu, mỗi ngày ăn xong rồi lại ngủ rồi đi chơi mạt chược, nhanh chóng phì lên.
Nhưng hoa đẹp cũng tàn, công ty đầu tư ở năm trước lâm vào vũng bùng điền sản, tổn thất thảm trọng, tài sản mọi người lập tức co lại một nửa, vì cuộc sống giàu sang một lần nữa, thôn dân tiếp thu ý kiến quần chúng, đều chạy đi tìm biện pháp. Mà thân là lãnh đạo nhỏ trong công ty, đương nhiên Hoàng Thiên Tuấn sẽ nhớ tới Cung Trình.
Cung trình là người quyền lực nhất mà gã nghĩ tới, gã có suy nghĩ kỳ lạ đó là, đến lúc đó chỉ cần Cung Trình xuất động người tìm được ngân hành cho công ty vay, chỉ cần bổ sung lại chỗ hổng, phòng ở đặt chỗ đó chậm rãi được bán ra, thì tiền kiếm sẽ trở về.
Cứ như vậy, Hoàng Thiên Tuấn lấy chuyện thăng chức làm điều kiện, tới Bắc Kinh. Muốn tìm Cung trình, chỉ có thể thông qua h. Lúc này mới có buổi gặp mặt hôm nay.
Sau khi Văn Hạo nghe xong, hồi lâu không nói.
Văn Hạo cũng không phải cân nhắc tới chuyện có nên để Cung Trình hỗ trọ hay không, Lưu Mẫn và Hoàng Thiên Tuấn chính là cái động không đáy, nếu để họ biết cậu và Cung Trình đã kết hôn bên Mỹ, còn không biết sẽ ăn xén đến trình độ nào. Hơn nữa công ty đầu tư phá sản, đó là lỗi sai của lãnh đạo bọn họ, nghèo nghèo phú phú, quả đắng tự mình ăn, không có gì đáng đồng tình.
Văn Hạo hối hận khi quyết định lần gặp mặt này. Tuy Văn Hạo không mong chờ tin tức mình về nước được Hoàng Thiên Tuấn biết, cũng không chờ mong vị này đã từng được cho rằng là người thân duy nhất sẽ nhớ mình, nhưng trong lòng con người luôn có một ý niệm trái chiều với chính mình, chính ý niệm đó đã thúc giục cậu tới đây.
Thế nhưng không có! Hoàn toàn không có! Từ khi bắt đầu cậu nhìn thấy hai người này, họ chưa từng hỏi thăm một câu về cậu! Hoàn toàn không để ý tới mấy năm nay cậu sống ra sao, không để ý tới cuộc sống cậu ở Bắc Kinh có tốt hay không, thậm chí còn không để ý tới xuất thân ‘người phụ nữ’ cậu kết hôn! Bọn họ nói ra bi thống của họ, sau đó mục đích chỉ có một, gặp Cung trình.
Vì sao Văn Hạo phải giúp hai người kia, hổ dữ không ăn thịt con, tình cảm cơ bản nhất giữa người và người sao có thể vứt bỏ sạch sẽ như vậy, thậm chí quan hệ của bọn họ còn không bằng người lạ ngẫu nhiên gặp qua trên đường!
Quá thất vọng rồi.
“Hạo Hạo, cháu xem, chuyện là như thế. Cuộc sống của cậu chỉ dựa vào cháu mà thôi, cháu có thể nói cho cậu biết cách liên hệ với Cung Trình không?” – Hoàng Thiên Tuấn nói xong, lộ ra dáng vẻ đáng thương, mắt mong chờ nhìn Văn Hạo.
“Không có.” – Văn Hạo hơi nhíu máy, muốn rời đi. Ở chỗ này nghe họ nói, bản thân đúng là động kinh, Mễ và Ngọc Nhi còn đang chờ mình tới, thế nhưng lại lãng phí thời gian vì hai rác rưởi này.
“Vậy cháu giúp bọn cậu hỏi thăm chút được không? Chỉ cần gặp Cung thiếu gia một lần thôi, cậu cũng cảm ơn cháu.”
“Cung Trình là người nào, là ai tùy tiện cũng có thể hỏi thăm sao? Tường Tử Cấm Thành cao bao nhiêu, dân chúng bình thường có thể tùy tiện vào sao? Việc này cháu không giúp được cậu.” – Văn Hạo đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện ra mình lôi tên Cung Trình đem so sánh với Tử Cấm Thành. Tuy rằng cảm giác quái quái, nhưng chỉ một cái tên Cung Trình thôi cũng đại diện cho một phân lượng nhất định.
“Văn Hạo!” – Hoàng Thiên Tuấn thấy Văn Hạo muốn rời đi, bỗng sốt ruột, gã vươn bàn tay dữ tợn như móng gà tóm lấy tay Văn Hạo: “Sao cháu có thể không tìm được hắn! Năm đó hắn theo đuổi cháu đã hứa hẹn giúp đỡ bọn cậu! Dù cho hắn vứt bỏ cháu thì hắn vẫn thiếu nợ bọn cậu! Nợ không thể không trả! Cháu không biết cách liên hệ với hắn, vậy còn bạn bè hắn quen thì sao? Dù không liên hệ với đám bạn bè đó, thì cháu cũng biết hắn vẫn thường lui tới nơi nào chứ! Cậu không tin cháu ngăn cửa gặp mặt hắn, hắn còn đuổi cháu đi!”
Ấn đường Văn Hạo nhíu chặt, lần đầu xác nhận “Chó sủa là chó không cắn” những lời này quả nhiên là sự thật. Hoàng Thiên Tuấn không thích nói chuyện, thế nhưng vừa mở miệng lại nói ra lời chọc tâm người như thế, hiển nhiên đây mới là lời chân chính muốn nói trong lòng sao?
Hoàng Thiên Tuấn còn đang nói: “Cháu muốn mặc kệ chúng ta sao! Cháu muốn nhìn cậu tìm chết sao! Đây là chuyện khó gì chứ? Dù cháu nói muốn phơi bày chuyện mình ngủ với hắn, tin chắc hắn cũng không dám để lộ, loại gia đình đó cần nhất chính là thể diện! Cháu gọi điện, không thể sao, cháu để người quen gọi điện, cháu nói cho hắn là cháu muốn tung chuyện này ra mạng, chắc chắn hắn sẽ tới! Chuyện nhỏ này, cháu giúp cậu đi!”
“Tôi nợ mấy người sao? Dựa vào gì tôi phải giúp hả? Ông…” – Ngữ khí Văn Hạo lạnh lẽo, đang định châm chọc đối phương thì điện thoại reo vang.
Sau một lần Văn Hạo là việc không nhận được điện thoại Mễ sinh bệnh, từ đó cậu luôn mang theo điện thoại, trước tiên là nhận điện thoại. Thói quen dưỡng qua một năm, chưa kịp phản ứng, cậu đã lấy điện thoại.
Nhưng mà, không chờ Văn Hạo ấn nút nghe thì một bàn tay béo phì đã duỗi ra, giật lấy điện thoại.
Thật ra Lưu Mẫn không hề tin Văn Hạo đã cắt đứt hoàn toàn với Cung Trình. Hôm nay ở ký túc xá vận động viên hỏi thăm về Văn Hạo, một tên nhóc tóc xoăn trông đẹp trai nói thầm một câu, trong đó có nhắc tới tên Cung Trình. Hơn nữa chồng không để ý tới tin tức thể thao cũng không hay lên mạng lên không biết, ả lại biết, hình như hai năm trước Cung Trình còn tham gia á vận hội, năm trước ả nhìn thấy Cung Trình ở trên kênh thể thao.
Ả không nhắc tỉnh chồng mình, cũng không phải kéo chân sau. Ngày thường nơi Cung Trình lui tới tuy biết nhưng muốn gặp mặt người cũng không dễ, bọn họ đứng ở cổng trung tâm huấn luyện chặn người, nào có dễ dàng ra mặt như Văn Hạo.
Nhưng trước đó, ả muốn nhìn xem Cung Trình có ở trong danh bạ Văn Hạo hay là không.
Thằng nhóc này ngay từ đầu ả đã nhìn thấu, vốn không muốn trông thấy họ, giúp đỡ gì đó, đừng hòng trông cậy vào, còn không bằng trực tiếp giật lấy. Cho nên ả muốn nhìn xem điện thoại Văn Hạo, sau đó… tự nhiên có biện pháp tốt hơn.
Lưu Mẫn lấy điện thoại vừa nhìn, điện thoại hiện lên tên “Thân Ái”, ả lập tức cười nhếch môi, đúng là của trời cho?
Ả ấn nút nghe, há mồm cố làm vẻ hô một tiếng: “Vợ cháu ngoại nó à~”
Văn Hạo vốn đang vùng vẫy đột nhiên an tĩnh lại.
Cậu nhớ tới lúc nãy nhìn thoáng qua chữ “Thân Ái”, đó Cung Trình lặng lẽ tự mình ghi vào. Dù hơi ghê ghê nhưng Văn Hạo không đổi lại.
Lưu Mẫn muốn làm gì?
Lưu Mẫn thấy Văn Hạo an tĩnh, tưởng rằng chột dạ, nhìn vẻ mặt vô cảm của cậu lại cho rằng đó là cứng đờ.
Ả cười đắc ý với chồng mình, nói với điện thoại: “Mợ là mợ nó, cháu xem hai đứa kết hôn lúc nào bọn ta không biết, lần này bọn ta đến Bắc Kinh, Văn Hạo đang ở chỗ bọn ta. Mợ đang ở quán cà phê gần ký túc vận động viên, cháu qua gặp mợ đi, mợ rất muốn gặp cháu, còn muốn nói cho cháu một bí mật mà cháu chứ biết đâu nha.”
Văn Hạo nghe tới đó, đột nhiên hiểu ra Lưu Mẫn muốn làm gì, muốn uy hiếp mình sao?
Nhưng cậu rất mong chờ giây phút Cung Trình mở miệng kia.
Nhưng mà không có.
Lưu Mẫn đang nói xong lời đó, chưa kịp chờ đối phương phản ứng, trực tiếp cúp máy, cũng cúp đi đường lui cuối cùng của mình.
Lưu Mẫn thưởng thức điện thoại của Văn Hạo, lập qua mặt trái mới phát hiện đây là sản phẩm hot nhất gần đây, ả nhìn lại quần áo trên ngươi Văn Hạo, ‘chậc’ một tiếng, trong lòng nghĩ chắc là hàng fake mua để cho oai đi.
Hơn nữa nghe nói bây giờ nhiều người xuất ngoại du học sẽ tìm ngân hàng cho lưu sinh viên cho vạy, mặt ngoài có danh rất đẹp nhưng sau khi về nước thì nợ mấy chục vạn.
Lưu Mẫn cầm điện thoại trở về chỗ ngồi, tính tốc chiến tốc thắng.
Ả nói: “Vợ mày là người Bắc Kinh sao? Hai đứa quen nhau kết hôn bao lâu? Nó hiểu mày bao nhiêu? Nó biết mày ngủ với đàn ông chưa? Mợ cũng không phải người không biết thông tình đạt lý, cuộc sống son sắt của vợ chồng chúng mày bọn tao không hứng tham gia, chỉ cần chuyện lần này thỏa đáng, bọn tao tự nhiên sẽ đi, mày cũng có cuộc sống an tâm của mày, thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...