Vu Vũ Hàm thật sự không thể chịu được khi Hướng Viễn Thần coi thường tình cảm của cậu như vậy.
Khi hắn nói muốn tìm cho Tiếu Tiếu một người mẹ, cậu cảm giác dây thần kinh trong đầu đứt thành từng đoạn, sao Hướng Viễn Thần lại dám đối xử như vậy với cậu.
Hướng Viễn Thần ra sức phản kháng, rồi lại không dám gây tiếng động quá lớn, cắn chặt môi, sợ ảnh hưởng tới ba mẹ và Tiếu Tiếu ở cách vách, nếu họ nhìn thấy con trai mình bị đàn ông đè dưới thân thì......!
Cậu thấy người dưới thân phản kháng, hạ thấp người đè chặt đối phương hơn, vuốt ve tấm lưng thon thả của đối phương, môi hung hăng hôn xuống, cạy mở môi đang khép chặt của đối phương, vừa cắn vừa gặm, đem không khí trong miệng đối phương cướp sạch không còn một mảnh.
Vu Vũ Hàm hôn say sưa, thậm chí còn vang lên tiếng nước 'chậc chậc', trong buổi đêm yên tĩnh như này nghe cực kỳ dâm mĩ.
Hướng Viễn Thần cũng bị hôn đến mức choáng váng đầu óc, Vu Vũ Hàm luôn có thể tìm được chỗ mẫn cảm của hắn, khiến cho hắn cũng đắm chìm vào cuộc 'chơi'.
Ngay khi Hướng Viễn Thần đang sắp rơi vào tay giặc, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Vu Vũ Hàm và Lâm Hiểu cùng nhau chọn nhẫn cưới.
Không ngờ lại bị đối phương kiểm soát, cứ tiếp tục như vậy thì mình là gì đây? Hướng Viễn Thần quyết tâm cắn chặt răng lại.
Mùi máu tràn ngập trong không khí, Vu Vũ Hàm ăn đau phải tách khỏi môi Hướng Viễn Thần, khoé miệng còn dính chút máu.
Thấy mắt người dưới thân long lanh ánh nước, nghe tiếng người dưới thân khó khăn thở dốc, con dã thú trong người lại không ngừng kêu gào.
Rốt cuộc thì dục vọng cũng đánh bại lý trí, Vu Vũ Hàm lại đè xuống, bàn tay chui vào trong chiếc áo T-shirt rộng thùng thình của đối phương xoa nắn khắp nơi.
Hướng Viễn Thần kiềm nén tiếng rên, khoé mắt có hơi ướt át, hắn rất ghét khi bị Vu Vũ Hàm đối xử giống phụ nữ như lúc này, lúc vui thì kéo tới bên cạnh, không vui thì lại đẩy ra.
".....!Đừng....." Đừng khiến tôi phải hận cậu.
Người dưới thân vất vả lắm mới phun ra được một chữ, Vu Vũ Hàm vốn đang liều mạng công thành đoạt đất lại bỗng dưng ngừng lại.
Thấy ánh mắt tràn ngập căm hận của Hướng Viễn Thần, cậu có hơi giật mình.
Hướng Viễn Thần rất muốn nói: Rõ ràng cậu không thích tôi, sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế này.
Nhưng lòng tự trọng lại khiến hắn không thể mở miệng được, nói như vậy chỉ khiến hắn giống như người phụ nữ hay so đo từng tí một.
Thấy Hướng Viễn Thần nghiêng đầu đi, Vu Vũ Hàm ngã sang bên cạnh như chịu thua, thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang kích động của mình.
Hướng Viễn Thần tưởng mình đã bình an vô sự rồi, không ngờ là đối phương lại bắt lấy một tay hắn đút tay vào trong quần của cậu, đụng vào chỗ cực nóng nào đó.
Hướng Viễn Thần như bị phỏng tay, muốn rút tay về nhưng lại bị Vu Vũ Hàm giữ chặt lại.
"Giúp....! giúp em." Giọng nói kia khàn khàn tới cực hạn, tâm trí Hướng Viễn Thần như bị mê hoặc, di chuyển lên xuống theo động tác tay của đối phương, cho tới khi Vu Vũ Hàm bắn ra mới thôi.
Hôm nay có lẽ cả thể xác và tinh thần của Hướng Viễn Thần đều mệt mỏi, không hề để ý liệu mùi hương của đối phương lưu lại trên người mình hay không, cứ vậy yên lặng ngủ mất.
Trong lúc ngủ dường như có người đưa tay ôm lấy hắn, một đôi tay to, vuốt ve thân thể của hắn, cuối cùng chính mình hình như cũng bắn ra một lần.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên mặt Hướng Viễn Thần, mở mắt ra liền không thấy Vu Vũ Hàm đâu, cơ thể và hạ bộ đều sạch sẽ mát mẻ, chắc là người nọ đã thay cả ga giường rồi.
Nhớ tới ngày hôm qua người nọ đã không làm tới cùng, Hướng Viễn Thần thầm nghĩ: chắc là cậu ta thấy không hứng thú với mình đi.
Trong lòng bất giác cảm thấy có hơi cô đơn, im lặng mặc quần áo xong lại nhớ tới chuyện thôi việc mình nói tối qua, hắn thấy có hơi đau đầu, rốt cuộc là Vu Vũ Hàm có đồng ý hay là không vậy?
Mở cửa phòng ra, muốn tìm xem có gì ăn không, kết quả lại thấy tên đầu sỏ gây chuyện tối qua đang thảnh thơi ngồi uống cà phê và đọc báo sáng.
Hướng Viễn Thần vừa kinh ngạc lại vừa thấy hơi tức giận.
"Ô." Thấy Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm thoải mái lên tiếng chào hỏi, Hướng Viễn Thần vì ngủ lăn lộn mà tóc quắn hết cả lên, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Nhưng Hướng Viễn Thần lại rất tức giận vì một tiếng 'ô' này.
"Sao cậu còn chưa đi." Hướng Viễn Thần cầm lấy bánh mì trên đĩa, gãi gãi đầu tóc rối tung, nhìn tờ giấy trên bàn.
Là ba mẹ viết lại cho hắn, đại khái muốn nói là bọn họ đi ra ngoài tập dưỡng sinh, khi nào hai người dậy thì ăn bữa sáng ở trên bàn.
Kỳ lạ, Tiếu Tiếu mới 5 tuổi sao có thể đi tập mấy bài dưỡng sinh đó rồi.
Hướng Viễn Thần không biết là mama hắn muốn để hai người có thể làm hoà.
Hôm qua mama hắn thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, tục ngữ có câu đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà, tối qua hai người ngủ cùng với nhau, hơn nữa sáng này lại cùng dùng bữa sáng ngọt ngào bà tự chuẩn bị, sao mà có thể bất hoà được nữa đây.
Tiếu Tiếu và baba của Hướng Viễn Thần thấy vẻ mặt gian trá của mama, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Về chuyện từ chức thì, trước tiên anh hãy nhìn lại bản thoả thuận mà anh đã ký khi trở lại công ty đi." Vu Vũ Hàm giơ một tờ giấy bên người ra.
Đúng là khi trở lại Hướng Viễn Thần đã ký vào hợp đồng thoả thuận, nội dung đại khái là những công việc phải làm khi là thư ký riêng.
Hướng Viễn Thần nhìn lại một lần nữa vẫn chỉ thấy nội dung như vậy, liền có hơi khó hiểu nhìn về phía Vu Vũ Hàm.
"Ở mặt sau."
Hướng Viễn Thần lật lại mặt sau, phát hiện mặt sau của hợp đồng thoả thuận thế mà lại có một dòng chữ nhỏ, viết: Tôi sẽ làm công việc này tới tuổi nghỉ hưu theo luật định, nếu vi phạm hợp đồng sẽ bồi thường 10 triệu NDT.
Hướng Viễn Thần nhìn thấy chỗ này mới biết mình bị người ta lừa, quát về phía Vu Vũ Hàm: "Như này là cậu đang phạm pháp đấy."
"Là do anh không để ý mà?" Vu Vũ Hàm uống một ngụm cà phê, miệng mang ý cười chậm rãi nói.
Hướng Viễn Thần lập tức xé nát bản hợp đồng này, Vu Vũ Hàm cười càng vui vẻ hơn: "Bản vừa nãy chỉ là bản sao thôi, anh muốn xé bao nhiêu bản thì em đưa cho anh bấy nhiêu, nhưng mà......."
Vu Vũ Hàm đặt tách cà phê trong tay xuống, dí sát mặt mình vào mặt Hướng Viễn Thần, chậm rãi nói: "Khi anh chưa có đủ 10 triệu thì anh vẫn là thư - ký - riêng của em.
Nhanh ăn sáng đi, sắp muộn giờ làm rồi đấy."
Hướng Viễn Thần dám giận mà không dám nói gì cả, biết mình đã thua cuộc, chỉ có thể phát giận lên cái bánh mì trong tay, hung tợn gặm từng miếng một, như đang cắn xé thịt của Vu Vũ Hàm vậy.
Vu Vũ Hàm thấy bộ dạng xù lông của Hướng Viễn Thần, cười vui vẻ kinh khủng.
Bây giờ em có thể hiểu rõ cách anh muốn rời đi rồi, sao mà em lại để anh có cơ hội chạy trốn lần thứ hai đây.
Vu Vũ Hàm uống cà phê, nhìn bộ dạng cực đáng yêu của Hướng Viễn Thần, khoé mắt đong đầy sự sủng nịnh mà cười.
Hết chương 45.
Tác giả có lời muốn nói: Một tên phúc hắc rất tuyệt vời đúng không.....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...