Khi nhìn thấy trang đầu tiên của nhật ký, sắc mặt Vu Vũ Hàm bắt đầu thay đổi.
Sau đó lật từng tờ từng tờ một, tốc độ tay ngày càng nhanh hơn, dường như trở nên rất nôn nóng.
"Sao vậy?"
Giọng của Hướng Viễn Thần truyền tới từ phía cửa, Vu Vũ Hàm nhanh chóng giấu nhật ký ra sau lưng.
Nửa đêm Hướng Viễn Thần dậy đi uống nước, thấy thư phòng vẫn có ánh đèn, liền đến nhìn thử, không ngờ Vu Vũ Hàm lại có hứng thú với sách nhiều tới vậy.
"Không......
Không có gì." Hướng Viễn Thần cũng không quá đa nghi nên nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Vu Vũ Hàm lấy quyển nhật ký giấu sau lưng ra, nhìn bìa sách tới mức xuất thần.
Sáng sớm, Hướng Viễn Thần vừa mở mắt ra đã không thấy thân ảnh Vu Vũ Hàm đâu.
Chỉ vừa cảm thấy kỳ lạ thì chuông báo thức đã thúc giục nhanh chóng đi rửa mặt.
Bận tới bận lui, cuối cùng lại quên mất chuyện này.
Hướng Viễn Thần vừa đến đã được một nhóm đồng nghiệp chúc mừng, Hướng Viễn Thần nghe chả hiểu mô tê gì.
Sau đó đã bị quản lí gọi tới văn phòng.
Thấy cái đầu 'địa trung hải' của quản lí mà tỉnh cả người.
Nhắc tới quản lí thì hắn lại chẳng có mấy hảo cảm, lúc trước suýt chút nữa đã bán hắn đi mất tiêu, nhưng dù sao thì trong xã hội cấp trên vẫn là lớn nhất, cứ vâng lời thì tốt hơn.
"Gần đây công ty có một case mới, muốn tìm một vài nhân tài mới.
Hơn nữa với sự thành công của cậu vào lễ tình nhân lần trước cùng sự nỗ lực muốn cậu được chọn làm nhân tài của tôi, nhớ phải cố gắng đấy nhá."
"Cảm ơn quản lí đã cất nhắc."
"Ừ, đi xuống đi."
Hướng Viễn Thần mới vừa quay đầu lại liền nhăn mặt.
Nỗ lực? Mong là vị quản lí này thật sự tốt như vậy.
Nhưng Hướng Viễn Thần sẽ không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào, lần này hắn cũng phải cố gắng làm tốt nhất có thể.
Lúc tan làm về nhà, thấy một chiếc xe đậu dưới lầu, Hướng Viễn Thần cực không tình nguyện bước tới, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Dù sao cũng là giai đoạn đầu yêu đương, đây chính là thời điểm hạnh phúc nhất.
Nhưng tới khi Hướng Viễn Thần đi tới cửa kính xe, Vu Vũ Hàm cũng không hạ cửa kính xuống.
Xuyên qua cửa kính, Hướng Viễn Thần thấy Vu Vũ Hàm hình như đang thất hồn lạc phách.
'Cốc cốc cốc' Vu Vũ Hàm nghe thấy tiếng gõ cửa kính, cuối cùng cũng thấy Hướng Viễn Thần, mở khoá xe tự động ra.
"Sao lại như thất hồn lạc phách vậy?" Hôn nay tâm tình của Hướng Viễn Thần cực tốt, cho nên cũng rất kiên nhẫn đối đãi với Vu Vũ Hàm.
"Không có gì." Lần đầu tiên Vu Vũ Hàm tránh né ánh mắt của Hướng Viễn Thần.
Hướng Viễn Thần cảm thấy rất kỳ lạ, hắn đang muốn tiếp tục hỏi, đã bị Vu Vũ Hàm cắt ngang: "Nghe nói anh mới nhận một vụ mới."
"Cậu thu tin cũng nhanh quá đấy."
Hướng Viễn Thần vui sướng muốn kể lại lời nói của quản lí một lần, lại bị ánh mắt của Vu Vũ Hàm doạ sợ.
Lần đầu Vu Vũ Hàm nghiêm túc nhìn hắn như vậy, trong mắt có sự thăm dò và bất an, hắn từ từ nói: "Em có thể tin tưởng anh không?"
Lúc đó Hướng Viễn Thần không biết, Vu Vũ Hàm quả thực bất an và hoang mang, chẳng qua là không phải vì vụ làm ăn, mà là vì một chút chuyện khác, một chút này đủ để quan hệ của hai người tan vỡ.
Hướng Viễn Thần chỉ cảm thấy Vu Vũ Hàm lại làm trò, cũng cãi lại: "Đương nhiên là tôi rất đáng tin, chẳng lẽ có thể làm công ty cậu phá sản được à?"
Vu Vũ Hàm dường như dễ chịu hơn, thờ phào nhẹ nhõm, khoé miệng cuối cùng cũng nhếch lên: "Em cũng tin tưởng anh."
Tối hôm đó, Vu Vũ Hàm ôm chặt lấy Hướng Viễn Thần, mồm mép không hề láu lỉnh như trước, dường như đã xác định cái gì đó, cứ gắt gao ôm chặt lấy hắn như một sợi xích.
Rời giường rửa mặt, Hướng Viễn Thần đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bắt lấy tay Vu Vũ Hàm hỏi: "Sao sáng hôm qua cậu lại đi trước vậy?"
Vu Vũ Hàm lại né tránh ánh mắt của Hướng Viễn Thần một lần nữa, cậu không muốn nói là thật ra cậu ra ngoài để bình ổn tâm tình, vì thế thản nhiên nói: "Em nhớ ra có thứ để quên ở nhà nên đi trước về đó lấy."
Hướng Viễn Thần gật gật đầu, vốn ngày hôm qua thì có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng hôm nay Vu Vũ Hàm lại né tránh ánh mắt của hắn, rốt cuộc là đang gạt hắn chuyện gì.....
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Vu Vũ Hàm ngồi trong văn phòng, nhìn quyển nhật ký trên bàn, dường như hạ quyết tâm, lại mở nó ra.
Trang thứ nhất viết hai chữ 'Nhâm Hạo', thanh tú như con người của anh ấy.
Lại lật tiếp, bên trong ghi lại tất cả mọi chuyện khi Nhâm Hạo mất đi Hướng Viễn Thần.
[Hôm nay anh ấy lại không về, tôi biết anh ấy đang ở chỗ người kia.
Tôi biết chứ! Trừ khi anh ấy tự mình nói ra, còn không thì tôi sẽ không bao giờ chấm dứt mối quan hệ này.]
[Hôm nay anh ấy thật nhiệt tình, tôi ngửi thấy được mùi nước hoa trên người anh ấy, nhất định là không thể thoả mãn ở trên người người khác nên mới quay về.
Nhưng dù có biết thì tôi cũng không muốn nói ra.]
[Thấy bọn họ ôm hôn nhau, tôi biết, tôi cuối cùng cũng thua toàn tập rồi.]
[Thật khó chịu, nếu như chết thì liệu có thoải mái hơn không? Nhưng tôi còn có người thân, sự nghiệp, hết thảy đều phức tạp như vậy.]
Quyển nhật ký này như một con dao, khắc từng chữ từng chữ một vào tận đáy lòng.
Có một vài trang còn có dấu vết nhoè nước, Vu Vũ Hàm không biết chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông khóc lóc như vậy.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy, Vu Vũ Hàm đã rất khiếp sợ, cậu càng thấy đồng cảm với Nhâm Hạo.
Nếu hai người đổi lại về thì tốt rồi.
Đồng thời, cậu cũng bắt đầu không tin rằng Hướng Viễn Thần có tình cảm với cậu.
Dù sao thì tình cảm mười năm của người ta mà vẫn bị phá vỡ chỉ vì người khác.
Một người vốn bạc tình như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi như thế được?
Cho tới ngày hôm qua nghe được câu trả lời của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm muốn tin tưởng một lần, chỉ một lần này, bởi vì hắn sợ thua.
Muốn thiêu huỷ quyển nhật kí trong tay, Vu Vũ Hàm đi tới phòng hút thuốc.
Vừa muốn đẩy cửa ra, bên trong lại vang tới giọng nói của hai người.
"Cậu có biết Hướng Viễn Thần của bộ phận publicity không?"
"Chính là tên đi lên bằng quan hệ ấy hả?"
"Đúng rồi, chính là nó, nhưng người ta đúng là biết trèo.
Tìm đúng Vu đại thiếu của chúng ta, hiện giờ đã lâm vào lớp sương mù mê hoặc của người ta rồi."
"Nghe nói cậu ta dựa vào Vu đại thiếu của chúng ta mới được vụ làm ăn này, nếu thành công thì sẽ lên làm phó quản lí."
Cửa đột nhiên bị mở ra, hai người đàn ông nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Vu đại thiếu, nhanh chóng dập điếu thuốc trong tay.
"Chuyện các anh nói là thật?"
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó run run gật gật đầu, Vu Vũ Hàm đẩy cửa bước đi.
Vu Vũ Hàm tới bộ phận publicity, nhưng không tìm thấy người muốn tìm, quyển nhật ký gần như bị bóp nát.
"Hướng Viễn Thần đâu?" Vu Vũ Hàm tiện tay túm một người lại.
Người nọ nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Vu Vũ Hàm, giọng run run nói: "Anh ấy ở phòng......
phòng trà nước."
Vu Vũ Hàm thả người kia ra, từng bước đi tới phòng trà nước, đang muốn đẩy cửa ra, chợt nghe thấy giọng nói mà cả đời này cậu cũng không thể quên được.
"Vu Vũ Hàm, cậu ấy ngoại trừ có tiền ra, bề ngoài vừa non nớt vừa hẹp hòi, sao tôi có thể thích cậu ấy được."
Khuôn mặt tươi cười của người kia khiến mắt Vu Vũ Hàm hơi chói, rõ ràng ngày hôm qua còn nói tin tưởng cậu, rõ ràng hôm qua còn ôm cậu.
Thế nhưng giờ.....
lại như vậy.
Hết chương 21.
Tác giả có lời muốn nói: Các cô nương hẳn là đều cảm nhận được tình tiết ngược sắp tới đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...