Tra Công Biến Miêu Ký

Trong phòng khách, Bạc Vị Nam mỉm cười, ngồi ngay ngắn bên cạnh Văn Thanh. Ba Văn mẹ Văn ngồi đối diện họ. Mặt mũi hai ông bà vẫn đang đờ ra, hiển nhiên là chưa bình tĩnh lại sau cú sốc ban nãy.

Văn Thanh ngồi đó, đầu cúi gằm, mặt mũi đỏ bừng mãi không thôi. Đã hai ngày nay Tiểu Tra không được gặp câu. Từ lúc được thả khỏi lồng, bé liền nhảy vào lòng Văn Thanh nằm mãi không chịu đi.

Huyên Huyên ngồi xổm bên cạnh bé mèo, đôi mắt đen láy của cô nhóc tò tò nhìn chằm chằm vào mèo con. Thấy Tiểu Tra có vẻ rất ngoan, cô nhóc liền đánh bạo đưa tay vuốt lưng bé: “Cậu ơi, em mèo ngoan quá, xinh quá đi!”

Theo tầm mắt của Huyên Huyên, mẹ Văn cũng nhìn sang. Bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn “cháu ngoại” của mình.

Bạc Vị Nam liếc nhìn Văn Thanh, rồi quay sang nói một cách trịnh trọng với ba Văn và mẹ Văn: “Thưa hai bác, con tên Bạc Vị Nam, là bạn trai của Văn Thanh. Nghe Văn Thanh bảo bác trai bị thương ở chân, con liền muốn tới thăm. Tiếc là Văn Thanh đi vội quá, không thì chúng con đã định đi cùng nhau.”

Mẹ Văn Thanh đánh giá Bạc Vị Nam, đoạn gật gù tán thưởng. Bà nom Bạc Vị Nam có vẻ tài giỏi, nói năng cũng lễ phép, cho bà ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt. Hơn nữa, bà chỉ có một mụn con là Văn Thanh, nên đương nhiên sẽ yêu quý người mà cậu chọn làm bạn đời.

Ba Văn thì không dễ lừa như vậy. Ông nhíu mày, chất vấn: “Lần này Văn Thanh về, bảo là hai đứa cãi nhau. Thế rốt cục là làm sao?”

Văn Thanh nghe câu hỏi của ba thì cuống lên, vội ngẩng đầu.

Bạc Vị Nam vỗ lên mu bàn tay cậu để an ủi, rồi cất lời: “Vâng, bữa trước con làm sai, khiến em ấy giận. Con vô cùng xin lỗi.”

Văn Thanh sợ hãi lắc đầu. Bạc Vị Nam nhận hết lỗi lầm về anh, nhưng sự thật nào phải vậy. Rõ ràng là do cậu quá nhỏ mọn mà!

Thật ra vào giây phút mở cửa nhìn thấy anh, tất cả những buồn phiền, tủi hờn trong cậu đều đã tan thành mây khói. Vì đã nhớ nhung mấy ngày rồi, vì tình yêu này chẳng thể nào dứt bỏ, nên khi thấy anh xuất hiện bất ngờ như thế, con tim cậu rộn ràng chẳng thể ngơi.

Mặt mày ba Văn giãn ra. Ông gật đầu rất nhẹ.

Mẹ Văn thì vô cùng vừa ý Bạc Vị Nam. Bà nhìn ra được là thằng nhóc này rất thích Văn Thanh nhà bà, vậy là đủ rồi.


“Tiểu Bạc à, con đi gì tới vậy?”

Bạc Vị Nam mỉm cười, đáp: “Bác gái cứ gọi con là Tiểu Nam đi ạ. Con tự lái xe tới đây.”

Mẹ Văn giật mình, đến cả ba Văn cũng bất ngờ: “Từ chỗ bọn con đến đây, nếu lái xe chắc phải đến mười tiếng ấy chứ?”

Bạc Vị Nam gật đầu: “Vâng.”

Mẹ Văn vội đứng dậy, bảo: “Ôi trời, vậy đi đường con ăn uống thế nào, có đói không? Để dì đi nấu cho con bát mì nha.”

Bạc Vị Nam vừa định từ chối thì tay đã bị Văn Thanh kéo lại. Hai người nhìn nhau. Bạc Vị Nam thấy được sự xót xa trong mắt Văn Thanh, mà nhiều hơn cả là sự tự trách.

Bạc Vị Nam cười trấn an, ra hiệu cho cậu đừng nên nghĩ linh tinh.

Hành động vừa tự nhiên vừa ngập tràn thấu hiểu của hai người, ba Văn mẹ Văn thấy hết cả. Hai ông bà nhìn nhau vui mừng.

Một bát mì nóng hổi chẳng mấy đã được bê ra. Mới đầu Bạc Vị Nam còn chú ý tướng ăn, nhưng sau thì còn chẳng bận tâm nói chuyện gì sất. Tô mì hết veo trong giây lát.

Bạc Vị Nam đói thật sự. Trước khi lên đường anh đã ăn một bữa, rồi lái xe cả đêm. Suốt quãng đường dài mười mấy tiếng này, trừ uống chút nước thì anh gần như không ăn gì. Tuy vậy anh vẫn mang theo rất nhiều hộp thức ăn mèo cho Tiểu Tra, không hề để bé phải chịu đói chút nào.

Ăn hết mì, mẹ Văn liền bảo Văn Thanh đưa Bạc Vị Nam về phòng nghỉ ngơi. Từ lúc nhìn thấy Tiểu Tra, Huyên Huyên chẳng màng chi nữa. Vừa thấy cậu phải về phòng, nhóc liền ôm lấy bé mèo: “Cậu ơi, cho con chơi cùng em mèo nha!”

Mẹ Văn vuốt lông của Tiểu Tra, có vẻ cũng rất thích cậu chàng: “Con mèo này ngoan thật. Thanh Thanh và Vị Nam cứ về phòng nghỉ trước đi. Mẹ sẽ chơi cùng Huyên Huyên và Tiểu Tra.”


Văn Thanh đáp vâng, rồi đi cùng Bạc Vị Nam về phòng ngủ.

Cửa phòng vừa đóng, Văn Thanh đã thấy tầm nhìn của mình đột ngột thay đổi. Bạc Vị Nam đè cậu lên cửa, rồi ngay giây sau, một nụ hôn nồng nàn hạ xuống. Môi bị lấp kín, đầu lưỡi nóng ấm mang theo yêu thương vô tận.

Nụ hôn này rất dài. Dài đến mức hai chân Văn Thanh mềm nhũn không đứng nổi. Vì thiếu oxy thời gian dài mà đầu óc cậu mơ mơ màng màng, hai tay chỉ biết ôm chặt lấy Bạc Vị Nam.

Một tay Bạc Vị Nam ôm lấy eo Văn Thanh. Anh kết thúc nụ hôn trong lưu luyến. Hôn xong, Văn Thanh nhếch môi, hai mắt mơ màng, cơ thể gục vào lòng Bạc Vị Nam.

Bạc Vị Nam ôm lấy cậu, giọng nói trầm và dịu dàng dỗ dành: “Cưng à, em còn giận tôi không?”

Văn Thanh thở dốc, không nói nên lời. Mặt mày cậu nom vô cùng xấu hổ.

Xấu xa… Nếu vẫn còn giận thì sẽ cho anh hôn như vầy chắc?

Văn Thanh không đáp, Bạc Vị Nam cũng chẳng giận. Anh ôm cậu vào lòng chặt hơn: “Cưng à, có nhớ tôi không?”

Văn Thanh chôn mặt vào hõm vai Bạc Vị Nam, mãi sau mới đáp một từ.

Bạc Vị Nam gần như mừng phát điên. Đôi tay cường tráng ôm chặt lấy eo cậu: “Cưng à, em, em nhớ tôi thật sao… Sau này tôi không dám làm em giận nữa. Đừng… Đừng rời bỏ tôi…”

Tim Văn Thanh bị câu nói dịu dàng mang mấy phần van nài này đâm thẳng qua: “Đừng nói vậy, xin anh đừng nói vậy…. Em cũng có lỗi…”

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị một nụ hôn nồng nàn chặn lại. Môi của người trong lòng ngọt đến như vậy, như thể hôn sao cũng không đủ. Anh không thể tưởng tượng nếu đánh mất cậu, thì bản thân sẽ thế nào. Anh không muốn, cũng chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra.


Sóng gió không chỉ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, mà trái lại, càng khiến họ rõ ràng hơn về tầm quan trọng của đối phương trong lòng mình.

Hai người ở trong phòng Văn Thanh cả buổi chiều. Bạc Vị Nam giải thích đầu đuôi về chuyện Tiểu Dực một lần, kể cả quá khứ của anh. Văn Thanh chăm chú nghe từ đầu đến cuối, không hề ngắt lời. Hai người cùng nói rõ ràng với nhau, thì sau này mới không phát sinh hiểu lầm nữa.

Mãi đến chiều tối, Văn Thanh muốn ra ngoài giúp mẹ nấu bữa tối. Cậu bảo Bạc Vị Nam ở lại phòng nghỉ ngơi. Đương nhiên anh không chịu, cứ đòi đi cùng Văn Thanh.

Trong phòng khách, Huyên Huyên và Tiểu Tra, một cô nhóc một chú mèo con đang lăn lộn cùng nhau, chơi vui như hội. Thấy Văn Thanh đi ra, nhóc liền vẫy tay với cậu: “Cậu tới đây đi, chơi bắt tay cùng em mèo nha!”

Văn Thanh đi tới, ngồi xuống cạnh Huyên Huyên, xem cô nhóc biểu diễn màn bắt tay cùng mèo. Tiếng cười trẻ thơ rất ngọt ngào, khiến Văn Thanh cũng vô thức cười theo.

Huyên Huyên ngẩng đầu, cô nhóc đột nhiên nhìn Văn Thanh chằm chằm, đầy nghi vấn.

Văn Thanh hắng giọng, hơi mất tự nhiên, hỏi: “Sao thế, mặt cậu có gì à?”

Nhóc con nhanh mồm nhanh miệng, hỏi thẳng: “Cậu ơi, sao môi cậu sưng thế?”

Văn Thanh tức thì bối rối, ngồi đơ ra không biết phải đáp sao.

Bạc Vị Nam bật cười, bước tới cạnh cậu, ngồi xuống. Văn Thanh như được đại xá, bỏ lại một câu: “Anh ngồi chơi với Huyên Huyên đi!”. Rồi cậu chạy thẳng vào bếp.

Huyên Huyên tròn mắt nhìn người lạ mới gặp hôm nay.

Bạc Vị Nam nở nụ cười vô cùng thân thiện, cất lời: “Chào Huyên Huyên. Chú là bạn trai của cậu con. Con cứ gọi chú là chú, nhé?”

Huyên Huyên không hiểu: “Cậu là nam, chú cũng là nam, sao chú lại là bạn trai của cậu được?”

Bạc Vị Nam đáp: “Bởi vì chú yêu cậu, cậu cũng yêu chú. Bọn chú muốn ở bên nhau, nên chú trở thành bạn trai của cậu.”

Huyên Huyên chỗ hiểu chỗ không, gật đầu: “Vậy chú là người yêu của cậu ạ?”


Bạc Vị Nam đáp: “Ừ.”

Huyên Huyên vui vẻ: “Mẹ con bảo, chỉ khi hai người yêu nhau thì mới có thể thành người yêu của nhau. Chú và cậu chính là như vậy nha!”

Bạc Vị Nam bật cười, không ngờ Huyên Huyên còn nhỏ, mà lại hiểu biết ghê.

Đến khi Văn Thanh bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, đã thấy Huyên Huyên nhìn Bạc Vị Nam đầy ngưỡng mộ. Cô nhóc cứ líu lo gọi chú Vị Nam liên tục: “Chú Vị Nam ơi, con muốn nghe tiếng của cún con!”

Làm CV lâu như vậy, việc bắt chước tiếng của động vật đương nhiên chỉ là trò trẻ con với Bạc Vị Nam. Anh vừa giả tiếng chó, rồi lại giả tiếng mèo ngay sau đó.

Huyên Huyên vui lắm: “Thích chú Vị Nam, đồng ý gả cậu cho chú!”

Văn Thanh lảo đảo suýt ngã. Cậu dở khóc dở cười, nhìn về phía hai người: “Vị Nam, anh đã nói gì với Huyên Huyên đó!”

Bạc Vị Nam và Huyên Huyên nhìn nhau cười, rồi đồng thanh nói: “Bí mật!”

Đến giờ ăn, chị họ Văn Thanh cũng về nhà. Cô rất chào đón Bạc Vị Nam. Cả nhà quanh quần bên nhau, cùng ăn bữa tối ấm cúng.

Ba Văn mẹ Văn biết Bạc Vị Nam đã lái xe cả ngày, chắn hẳn mệt lắm rồi. Họ không bắt Văn Thanh và Bạc Vị Nam ngồi lại lâu, mà bảo hai người đi nghỉ thật sớm.

Phòng cho khách đang bị chị họ và Huyên Huyên chiếm dụng. Mà đương nhiên không thể để Bạc Vị Nam ngủ ở sô pha. Thế là mẹ Văn lấy thêm một cái mền ra, rồi bảo Văn Thanh và Bạc Vị Nam ngủ chung.

Mẹ Văn rất nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã xếp xong chăn màn: “Hai đứa đều là đàn ông cả, ngủ chung cũng không sao nhỉ.”

Đến lúc ba Văn tắt đèn nằm xuống, mẹ Văn mới như chợt nghĩ ra cái gì. Bà bật dậy: “Đều là đàn ông… Hai đứa đều là đàn ông… Hai đứa đều là đàn ông, nên mới có sao ấy chứ…”

~ Hết chương 42 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui