Trả Cho Anh Một Đời Bình An
Trong căn phòng yên tĩnh và thanh vắng cửa sổ sáng loáng sạch sẽ. Chiếc rèm cửa mỏng sọc xanh lam đu đưa theo làn gió đêm, thi thoảng lại chạm vào chiếc chuông gió treo trên cửa sổ phát ra những tiếng ngân nga khe khẽ.
Tô Mộc Nhiên đang chống hai tay nằm trên chiếc giường được trải ga màu trắng, đôi chân thon dài đưa qua đưa lại, đôi mắt to tròn long lanh toả sáng khắp căn phòng, gương mặt trái xoan vô cùng xinh xắn đáng yêu. Đóng cuốn tiểu thuyết lại cô tỏ vẻ chán chường nam chính.
" Toàn là những câu chuyện xoay quanh tổng tài giàu có, đẹp trai, lạnh lùng, vô tình và nữ chính xinh đẹp, dịu dàng sống tình cảm "
" Nếu không có những câu chuyện đó sao còn gọi là tiểu thuyết ngôn tình nữa "
Trần Thiên Di đang ngồi chuẩn bị tài liệu cho công việc ngày mai tay xoa xoa thái dương vừa trả lời, cô uể oải lật từng trang tiểu thuyết.
" Hiện thực đâu phải như cổ tích tình yêu, nữ chính dù có xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, tốt bụng hay hy sinh thầm lặng chẳng thể trở thành cô gái may mắn được nam chính yêu thương nuông chiều như một nàng công chúa được mọi người ngưỡng mộ. Những nam chính tổng tài nhà giàu đẹp trai, lạnh lùng không bao giờ là người tốt để nữ chính nương tựa ngã mình về phía họ. Những điều hoàn hảo may mắn trong tiểu thuyết ít khi nào tồn tại ở hiện thực "
" Vậy sao cậu còn đọc tiểu thuyết ngôn tình? "
Trần Thiên Di quay sang nhìn cô, đôi mắt thông minh lanh lợi, nụ cười rạng rỡ đọng lại trên gương mặt dịu dàng luôn để lại ấn tượng tốt cho người đối diện.
" Vì trong đây có nhiều điều rất thú vị có những thứ đáng để mình học hỏi "
" Nếu cậu muốn học hỏi về tình yêu thì có đến gặp trực tiếp Triệu Tử Hiên nhờ anh ta chỉ dạy cho cậu "
Vừa nghe đến 3 chữ Triệu Tử Hiên nụ cười trên môi chợt tắt hẳn cô thừa biết ý của Trần Thiên Di vừa nói, có ai không biết gia thế của Triệu Tử Hiên ngoài vẻ đẹp trai giàu có lạnh lùng ra anh còn là một người hành sự khó đoán, vô tình, xung quanh anh luôn có những người phụ nữ thích đeo bám dính lấy như sam có nhiều người nói anh rất tàn nhẫn nhưng đó là vẻ ngoài còn bên trong là một người rất ấm áp.
Từ ngày xảy ra chuyện đó đến nay cũng hơn một tháng vẫn như ngày thường vừa đến công ty cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đậu trước cửa nhận ra chiếc xe đó cô lùi về sau quay người bỏ đi nhưng được vài bước bị tiếng nói phía sau làm cho giật mình đứng lại.
" Con định trốn ta đến bao giờ? "
" Ba... con nào dám! Sao ba đến đây? "
" Con còn biết ta là ba con sao? Bà nhớ con nên kêu ta đến kêu con tối nay về ăn cơm với bà "
" Tối nay con sẽ về, ba mau về đi con vào làm đây "
Kể từ lúc cô rời khỏi ngôi nhà đó đây là lần đầu tiên gặp lại người mà cô gọi là ba, ông ấy là Tô Thiên chủ tịch tập đoàn Tô Thị cô là con gái duy nhất cũng là người kế thừa tập đoàn, nhưng do giữa 2 người không cùng quan điểm nên cô quyết định ra ngoài lập nghiệp làm những gì mình thích.
Hình ảnh vừa rồi vô tình lọt vào mắt người đàn ông đứng trên cao nhìn thấy, Triệu Tử Hiên một tay đút túi quần tay còn lại cầm điếu thuốc đang nghi ngút khói gương mặt tối sầm lại nhếch mép nở một nụ cười quỷ dị.
" Cốc... cốc "
Bên ngoài có tiếng gõ cửa Triệu Tử Hiên vắt chéo chân ngồi ở sofa đối diện là thư ký của anh.
" Tổng Giám Đốc gọi tôi có việc gì không? "
" Điều tra người con gái này cho tôi càng sớm càng tốt "
Triệu Tử Hiên đưa cho người đối diện một tấm hình, anh ta nhìn tấm hình không khỏi thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nguyên nhân chỉ biết gật đầu rồi ra ngoài, Đỗ Hoàng Vỹ đứng bên ngoài nghe toàn bộ những gì 2 người họ nói trong văn phòng.
" Anh định điều tra ai à? "
" Liên quan gì đến anh "
" Triệu Tử Hiên "
Người như Triệu Tử Hiên đến cả Đỗ Hoàng Vỹ còn phải kiên dè nể phần nào chỉ dám liếc Triệu Tử Hiên rồi bỏ ra ngoài mặc kệ sắc mặt của anh.
Đến giờ ăn trưa Trần Thiên Di qua phòng cô rủ đi ăn, đến trước cửa phòng đụng phải Đỗ Hoàng Vỹ.
" Giám Đốc Đỗ anh đến đây làm gì? "
" Tôi mời Mộc Nhiên đi ăn "
" Lại phải để Giám Đốc Đỗ thất vọng rồi. Cô ấy trước giờ không thích ăn chung với người lạ "
" Nhưng tôi vẫn muốn mời! "
Tô Mộc Nhiên nghe có tiếng cãi nhau ngoài cửa đứng lên đi ra xem thử đúng lúc cánh cửa mở ra chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra Trần Thiên Di đã nắm tay kéo cô đi. Cô nhường như hiểu ra mọi chuyện trước hành động vừa rồi của Thiên Di liền che miệng lại cười, hai người họ đúng là oan gia gặp nhau không cãi nhau thì cũng nói móc nhau vài câu, không ai chịu nhường ai cả.
" Hai người có thể nào im lặng vài phút đợi tôi ăn xong rồi cãi nhau có được không? "
" Cô không thấy cô ta ăn hiếp tôi sao? Ai mà lấy phải cô ta chắc xui mấy kiếp "
" Tôi hy vọng người xui không phải anh "
" Không bao giờ tôi thích kiểu người như cô ta "
" Cũng khó nói lắm! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...