Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!


Học xong, Lâm Gia Thố lái xe về nhà, dọc đường về, anh ghé một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng đóng gói vài món ăn.

Sau khi về đến nhà, vừa mới mở cửa đã nghe thấy giọng nói kích động của người nào đó vang vọng trong phòng khách.

"Bên trái bên trái, mẹ nó Quỷ ca gần đây cậu có đến khoa mắt khám không vậy!"
"Còn ba đứa còn ba đứa nữa, không phải một cặp, mấy người giúp tôi mò qua đó đi."
"Ngon! Hehot một em!"
"Ném bom ném bom! Tốt! Tốt tốt tốt!"
"Ăn gà! Ổn định ——"
Trò chơi hiển nhiên đã thắng, Lâm Gia Thố cười cười, đặt đồ ăn lên bàn rồi đi tới bên cô.

Lâm Gia Thố: "Lại đây ăn cơm."
Nghe tiếng, Thiệu Càn Càn kéo tai nghe xuống: "Thêm một ván nữa, xong ngay thôi!"
Một bên nói, một bên hứng thú bừng bừng lại đeo tai phone lên, Lâm Gia Thố duỗi tay đè bàn tay đang nắm con chuột của cô.

Thiệu Càn Càn ngừng một lát, làm bộ đáng thương mà ngước mắt dòm anh: "Đánh xong một ván này là kết thúc luôn, em bảo đảm!"
Đập vào mắt, là một đôi mắt nai ngập nước cứ mãi ngó anh, Lâm Gia Thố bất đắc dĩ đè đè mi tâm, đến cùng không nói ra được lời từ chối, "Đợi tí đã."
Thiệu Càn Càn cho rằng anh không cho cô chơi, "Chỉ một ván ——"
"Anh chơi với em, thêm anh."
"Ơ? Oh!"
Lâm Gia Thố ngồi xuống bên cạnh có, rồi bật máy tính gần đó lên.

Thiệu Càn Càn thêm Quỷ ca và Sở trường vào, kế tiếp chờ Lâm Gia Thố online.

Quỷ ca nghe được thanh âm kinh ngạc nói: "Đậu xanh, sao nó lại ở chỗ của cậu?"
Thiệu Càn Càn không biết giải thích như thế nào, tóm lại cũng không thể nói cô đã ở nhà Lâm Gia Thố mấy ngày được.

"Thì, thì đúng lúc ở cạnh nhau, có vấn đề gì à."
Quỷ ca im lặng một lát, đột nhiên lạ lùng rú lên: "Quéo quèo!"
Thiệu Càn Càn: "???"
Vài giây sau, We chat của cô liền nhận được một tin nhắn đến từ Quỷ ca: 【 tôi biết mà sao các cậu lại ở cạnh nhau chứ, mới mở phòng live stream của cậu ra, đây không phải Lâm Gia Thố đó sao! Mấy người sống chung á! 】

Thiệu Càn Càn trố mắt, nhưng ngại giờ phút này vẫn đang live stream, nên cô cũng không lên tiếng, chỉ trả lời: 【 chỉ là tớ trùng hợp bị thương! Cho nên ở nhà cậu ấy......!Sống chung cái gì chứ, đừng nói bậy! 】
Quỷ ca: 【 hì hì hì, tôi hiểu tôi hiểu.


Thiệu Càn Càn: 【 cậu hiểu cái gì 】
"Đừng nói chuyện vớ vẩn với nó, thêm anh đi." Lâm Gia Thố lấy điện thoại của Thiệu Càn Càn qua, "Chỉ đánh một ván thôi, đánh xong thì đi ăn cơm."
Thiệu Càn Càn gật gật đầu: "Ố kày!"
Làn đạn tò mò đủ kiểu về người đàn ông bí ẩn xuất hiện bên cạnh Thiệu Càn Càn.

【 biểu đệ lại thất sủng rùi, khó chịu quá 】
【 anh chàng này là người bạn trai hotboy trong truyền thuyết của Càn Càn seo éc? 】
【 nhắc tới hôm nay lúc Qua Qua live stream phông cảnh khang khác nhe, để tui mạnh dạn mở rộng trí tưởng tượng......】
【nghe giọng của Qủy ca thì biết rồi! 】
......!
Trò chơi đã bắt đầu, bốn người đồng loạt nhảy vào sân bay.

Sân bay đông người, nhưng mà cũng may Thiệu Càn Càn và Quỷ ca rơi xuống đất không bao lâu đã nhặt được súng trường, hai người ra ngoài thanh lọc một vòng người xong, bèn cùng nhau đến tòa nhà ghép hình bổ sung trang bị.

"Em trai em có súng trường không, chỗ này có một khẩu SCAR-L nè, không có thì lại đây lấy."
"???"
"............"
Tai nghe bất chợt yên tĩnh một lúc, mà dưới làn đạn đã ào ạt lướt qua【em trai? Em trai đâu ra vậy? 】.

Thiệu Càn Càn ngẩn ra, đột nhiên cũng kịp phản ứng, cô thế mà lại vô thức gọi Lâm Gia Thố thành em trai ư......!
Sở trường thấy tình cảnh có chút quỷ dị, vội nhảy ra hoà giải: "Khụ khụ, Qua Qua thế này là quá nhớ em trai của tôi sao."
Quỷ ca nghẹn cười giọng nói cũng truyền qua: "Tuy em trai không ở đây, nhưng ẻm luôn sống trong tâm trí của mọi người á."
Thiệu Càn Càn thoáng liếc mắt nhìn người bên cạnh: "Đúng đúng đúng, em trai sống trong thế giới nội tâm của tôi, ngại quá ngại quá gọi sai."
"Đá nó khỏi thế giới nội tâm của em đi." Bỗng, mọi người nghe thấy một giọng nam cất lên, "Trong thế giới nội tâm của em có anh là đủ rồi, nhớ em trai gì chứ."
"............"
Thiệu Càn Càn lại lần nữa nghiêng mắt nhìn anh một cái, giọng nói rõ ràng đã hàm chứa ý cười: "Rồi rồi rồi, em trai chơi gà vầy thì em đạp ra trước, còn anh thể hiện tốt một chút, thể hiện không tốt cũng đá luôn."
Lâm Gia Thố trừng mắt khẽ liếc nhìn cô: "Nó gà nhưng anh thì không."

"Éc, phải không."
Có một số người á, thật là đáng sợ, cáu bẳn lên rồi thì ngay cả mình cũng mắng.

Game đến giai đoạn giữa trận, Thiệu Càn Càn trong lúc giáp mặt với một nhóm người vô tình bị súng bắn một phát vỡ đầu, bởi vì không có vật che chắn, lập tức bị đánh chết.

Mà sau khi cô chết, một người đối diện bị Lâm Gia Thố đánh gục, còn thừa lại thì bị Quỷ ca và Sở trường vây bọc đánh, nhất thời không thể tấn công.

"Anh liếm em liếm em, nhanh lên liếm em đi, trong hộp của em có một súng bắn tỉa tốt nhất á!"
[liếm bao = loot hộp đó mng em để liếm ở đây vì có lý do á J]
Lâm Gia Thố không nhúc nhích, Thiệu Càn Càn đành phải vươn một tay ra đập anh, "Mau lên liếm em coi, liếm em liếm em, ở đây ——"
Màn ảnh trống không, khán giả đang xem live stream chợt phát hiện streamer vốn dĩ đang giữa màn hình giống như bất ngờ bị ngoại lực nào đó túm sang bên cạnh, song camera cũng chỉ có thể quay được nửa người.

Khán giả thoáng sửng sốt, khoảnh khắc vừa muốn biết chuyện gì xảy ra, thì tự dưng nghe được một giọng nam trầm thấp vang lên: "Ừm, liếm như vậy được không?"
Mọi người: "???"
Không ai biết Lâm Gia Thố đã làm gì, chỉ trừ Thiệu Càn Càn bị túm đến bên cạnh.

Thiệu Càn Càn trợn to đôi mắt nhìn anh, một vùng hồng rực từ lỗ tai đến cổ, hoàn toàn bị nhuộm.

Ngay vài giây trước, người này kéo cô qua, trong lúc cô bất ngờ chưa kịp đề phòng bèn liếm một cái ở khóe miệng cô, sau khi liếm xong, còn như một tên lưu manh hỏi cô liếm thế nào.

Thiệu Càn Càn mê muội, kế tiếp, cô ngay cả màn ảnh cũng không dám xuất hiện, dứt khoát tắt camera và live stream rồi chạy tới bên kia bàn ăn.

Lâm Gia Thố vẫn đang chơi, thấy vậy cười hỏi: "Em không xem anh đánh hả."
"Không xem!"
**
Nghe Phương Đàm bảo, Lôi Nhân Nhân đã không đi học mấy ngày rồi.

Nguyên nhân được lan truyền giữa các bạn cùng lớp, mọi người đều đang nói, cô bị thương là do cô ta làm hại.

Vốn là nữ thần lại biến thành đối tượng bị người người chỉ trích, khó trách cô ta không dám xuất hiện.


Khi Thiệu Càn Càn nghe thấy cái tin này phải nói rằng cô cảm thấy rất hả giận, lúc ở Dương Minh Sơn, cô thật sự tin tưởng cô ta cũng thật sự muốn làm dịu quan hệ với cô ta, nhưng cổ, thế mà lại giở trò độc ác sau lưng.

Đúng là nhìn lầm cô ta mà, cũng may chân cô dưỡng vài ngày cũng tốt hơn rồi.

Về sau, cô trực tiếp đi học, nhưng mà Lâm Gia Thố vẫn cứ nghĩ rằng cô như thể sẽ ngã xuống mặt đất bằng phẳng vậy, luôn luôn hỏi cô có muốn nghỉ một tí hay không.

Một hôm, trước tiết học thứ hai vì hội học sinh có việc nên Lâm Gia Thố đi rồi, bên cạnh lập tức không còn ai lải nhải, Thiệu Càn Càn lúc này mới nhận ra, Lâm Gia Thố người chuyên quấy rầy nhất đã rời khỏi.

"Càn Càn." Tan học, bạn học cùng lớp chợt bước tới nói với cô, "Lúc nãy bên ngoài lớp có người hỏi tớ cậu có ở đây không á, cậu đi xem đi."
"Ai thế."
"Không quen, nhưng mà......!Là trai đẹp đó."
Thiệu Càn Càn không hiểu ra sao, trai đẹp? Trai đẹp ở đâu cơ?
Thiệu Càn Càn dọn dẹp xong sách vở, đứng dậy đi ra bên ngoài.

"Chị!" Đúng lúc này, Thiệu Khôn đi vào từ ngoài lớp học, "Hôm qua em xem chị live stream, có phải chị đổi chỗ ở rồi không."
Thiệu Càn Càn tưởng, vừa rồi bạn cùng lớp nói trai đẹp có thể là nói thằng em trai này của cô, vì thế cô vừa ghét bỏ vừa nói: "Chị đổi chỗ ở khi nào, nói bừa."
"Rõ ràng đúng là đổi chỗ mà, nhà chị thuê cũng không phải em chưa từng đến," Thiệu Khôn nheo nheo mắt, "Em nói này, đừng bảo là chị ở chỗ anh Gia Thố ——"
"Ê ê! Chị cảnh cáo em, em không được nói mấy câu này trước mặt cha mẹ."
"Éc." Thiệu Khôn cười he he, mở tay ra phía trước cô, "Phí bịt miệng."
Thiệu Càn Càn mắt trợn trắng: "Biết ngay em tìm chị thì không có chuyện gì hay ho mà, bao nhiêu!"
"Thì chị em bí mật đó có giá trị bao nhiêu nè."
"Thiệu Khôn có phải em ngứa da hơm, hả?" Thiệu Càn Càn vừa định đập cho Thiệu Khôn mấy phát, chợt, một giọng nói cực kỳ thu hút truyền qua: "Càn Càn?"
Thiệu Càn Càn và Thiệu Khôn đều sửng sốt, nghe tiếng nhìn lại.

Chỉ cách họ vài bước, một người đàn ông mặc áo khoác màu vàng nhạt đang cười ôn hòa nhìn cô, dung mạo của anh vô cùng anh tuấn, không phải đẹp trai lộng lẫy, nhưng là kiểu trông rất thoải mái, cũng khiến người ta có cảm giác gần gũi.

Thiệu Càn Càn ngoẹo đầu: "Ớ......!Anh kêu tôi?"
"Ừ, kêu cậu." Anh đẹp trai tiến lên phía trước vài bước, thoáng liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Ồ, vẻ ngoài của cậu so với trên mạng không khác nhau lắm nhỉ."
Thiệu Càn Càn đơ hai giây, cảm thấy người nọ có chỗ nào đó vô cùng quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.

Ngược lại là Thiệu Khôn, vừa nghe anh ta nói câu đó liền kéo Thiệu Càn Càn về phía sau: "Anh là ai? Fans theo dõi chị ấy live stream hả?"
Anh đẹp trai cười một tiếng: "Ừ......!Chắc vậy."
"Ồ, vậy cảm ơn anh, chỉ là fans và streamer vẫn có chút khoảng cách đấy, không có chuyện gì nói, thì chúng tôi đi trước."
"Này từ từ." Anh đẹp trai hơi hơi nhướng mày, "Nhưng tôi đặc biệt đến tìm Càn Càn, tôi rất thích cô ấy, sao có thể nói đi là đi được."
"Rất thích?" Thiệu Khôn vẻ mặt cảnh giác, "Thích cũng vô dụng nhá! Chị, chị ấy có bạn trai rồi! Anh không có cơ hội."

Thiệu Khôn hoàn toàn bị Lâm Gia Thố thu mua, bấy giờ thấy có "tình địch" ngay lập tức trở thành dáng vẻ vì anh rể tương lai trừ yêu diệt quỷ.

"Sao lại không có cơ hội chứ." Anh đẹp trai vứt một cái nháy mắt cho Thiệu Càn Càn, "Càn Càn, tôi và Gia Thố, giọng ai nghe hay hơn?"
Câu hỏi kia, anh nói bằng cả tấm lòng, giọng nói ấy, quả thực suýt tí thì khiến Thiệu Càn Càn thanh khống quỳ xuống.

Nhưng cùng lúc đó, đầu óc của cô cũng chợt lóe lên ánh sáng, so sánh âm thanh trên với một người nào đó.

"Á! Đừng bảo cậu là ——"
"Làm gì đấy Ngụy Tiêu!" Đúng lúc này, Lâm Gia Thố không biết nhảy ra từ chỗ nào, đập một phát lên cái ót của anh đẹp trai.

"Vờ lờ! Đau!" Người đàn ông bị đập tức khắc dậm chân, vẻ mặt ăn đau trừng Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn anh ta: "Đừng có khoe giọng của mày trước mặt cô ấy, còn so với tao à, cút đi."
"Hừ, phương diện khác tao không so được mày, giọng nói của tao còn không so được mày sao."
Một người khác bên cạnh Lâm Gia Thố nói: "Bro Tiêu nè, nể mặt người ta chút đi, dù gì bạn gái cũng ở đằng trước ó."
Lâm Gia Thố: "Ai cần bọn bây nể mặt."
Ba người kẻ xướng người hoạ, là cảm giác mà Thiệu Càn Càn không thể quen thuộc hơn nữa.

"Sở trường? Quỷ ca?" Thiệu Càn Càn vẻ mặt vui sướng, "Không thể nào, sao các cậu lại đến trường học của chúng tôi vậy! Sở trường, thì ra vẻ ngoài của cậu là thế này."
Quỷ ca đã từng là thành viên chuyên nghiệp của lol, lúc ấy anh ấy đã xuất hiện trước ống kính, hơn nữa khi live stream cũng lộ mặt, cho nên cô nhận ra được, còn Sở trường thì khác, trước giờ video của Sở trường chỉ quay mỗi tay, vẫn luôn cực kì bí ẩn.

Lúc này, Thiệu Càn Càn gặp được người đã từng xem là idol Sở trường, hơn nữa vẻ ngoài còn rất đẹp, trong lòng đương nhiên kích động rồi.

Tuy nhiên vẻ kích động đó ở trong mắt Lâm Gia Thố cũng không phải hình ảnh tốt đẹp gì, anh trầm mặt, tự nhiên hối hận đã đồng ý để cho hai thằng bạn trời thần tới trường tìm anh.

"Nó sinh ra đã thế, không có gì hay mà nhìn." Lâm Gia Thố một phen kéo tay Thiệu Càn Càn qua rồi đi ra ngoài, "Đi ăn cơm tối đi, Thiệu Khôn, cùng nhau đi không?"
"Dạ thôi, chốc nữa nhóm em còn có việc, mọi người đi ăn đi." Thiệu Khôn thấy bọn họ đều quen biết, thì cũng yên tâm.

Lâm Gia Thố gật gật đầu, tiếp tục lôi kéo Thiệu Càn Càn đi.

"Ê ê, đợi tí đã, bọn họ ——"
"Tự họ sẽ theo kịp." Lâm Gia Thố một bàn tay khác nhéo nhéo gương mặt của cô, "Không được quay đầu lại nhìn, đẹp đến như vậy à."
Thiệu Càn Càn ngốc ngốc: "Ơ? Cái gì đẹp, Sở trường sao? Này anh không nói, Sở trường đúng là khá đẹp trai á."
Bước chân của người nào đó cứng lại, có chút chần chờ hỏi câu: "Vậy cậu ta đẹp hay là anh đẹp?"
Thiệu Càn Càn: "......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui