Ở đại học được quyền lựa chọn môn học thể thao, Thiệu Càn Càn học kỳ này cướp được khóa học tennis, cô chưa từng chạm qua tennis, chọn nó hoàn toàn là bởi vì cảm thấy người ta chơi tennis rất ngầu.
Buổi chiều thứ tư giờ học thể dục, Thiệu Càn Càn và Phương Đàm tách ra, từng người đi đến sân của hạng mục thể thao mà mình chọn
Thiệu Càn Càn không ngờ lại chạm mặt Lâm Gia Thố ở đây, cũng rất ngạc nhiên, hóa ra Lâm Gia Thố chơi tennis cũng có thể đánh tốt như vậy.
Thời điểm cô đến sân, bên cạnh sân tennis đã vây một đống nữ sinh, lại đi vào bên trong một tí, cô liền trông thấy Lâm Gia Thố đang đánh tennis cùng với giáo viên.
Bởi vì là giờ thể dục, nên anh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng xen lẫn màu xanh lam, đồ thể thao màu trắng mặc ở trên người sẽ dễ lộ vẻ mập mạp, nhưng mặc ở trên người anh lại hoàn toàn phác họa ra dáng người thon dài tinh tế.
Đầu mùa xuân nắng ấm nghiêng nghiêng chiếu vào trên người anh, hormone quyến rũ kết hợp với phong thái thanh xuân làm kích thích nhóm người chạy qua chạy lại trên sân vận động. Nam sinh chơi thể thao chính là người tình trong mộng của các cô gái khi còn đi học, câu này nói quả là không sai.
Giữa tiếng hét chói tai của các cô gái, Lâm Gia Thố nhanh như chớp tiến về phía trước, đánh trả lại quả bóng tennis một cách nhanh chóng.
"Bịch bịch."
Hai tiếng rơi xuống đất, thế nhưng giáo viên tennis không thể tiếp được.
"A!!!!"
Tiếng thét âm ĩ của nữ sinh bên cạnh dọa Thiệu Càn Càn nhảy dựng, chỉ là cô không trách cô gái kia, bởi vì, cô cũng đang muốn hét lớn.
Sắp vào học, nên hai người trong sân không còn đánh nữa.
Lâm Gia Thố đi tới bên sân, cúi người cầm lấy chai nước khoáng đặt ở trên mặt đất, anh mở nắp ra, ngửa đầu liền uống một hớp lớn. Thuận theo động tác của anh, mồ hôi xuôi theo khuôn mặt trượt xuống dưới, lướt qua cần cổ, cuối cùng đi sâu vào trong cổ áo.
Mồ hôi đầm đìa, nếu đặt ở trên người một chàng trai khác thì đúng là cả người hôi thúi, nhưng nếu đặt trên người Lâm Gia Thố thì...... Hết sức gợi cảm. Bằng không, đám nữ sinh này cũng không từng người một sáp đến.
Oa, nam thần đúng là nam thần mà, danh tiếng vẫn hừng hực như cũ. Thiệu Càn Càn vừa nghĩ như vậy vừa lấy vợt tennis mình mới mua ra.
"Lâm Gia Thố sao cậu đánh tennis tốt quá vậy, học khi nào đấy?"
"Học hồi cấp hai."
"Vậy cậu bình thường sẽ ra đây đánh tennis sao?"
"Thỉnh thoảng."
"Cậu thật sự rất giỏi nhá, có thể dạy tớ hay không!"
"Đợi lát nữa giáo viên sẽ dạy, thật ra rất đơn giản."
"Có thật không, chỉ là trông rất khó á."
"Sẽ không, có kỹ năng."
......
Các cô gái liên tục đặt câu hỏi, nhưng Lâm Gia Thố vẫn rất lịch sự trả lời. Không kiêu ngạo không nóng nảy, không trêu chọc không đùa giỡn, tuy rằng bị một đám nữ sinh vây quanh, ấy mà nhìn qua cũng không khiến người ta cảm thấy nói năng tùy tiện.
"Đến đây nào, xếp hàng, vào học thôi." Giáo viên tennis cuối cùng cũng lên tiếng, các nữ sinh lưu luyến không rời đi ra phía trước xếp hàng.
Trong nửa tiết học đầu giáo viên sẽ giảng giải và tập luyện cơ bản, nửa tiết học sau thì chia nhóm, tự tập luyện.
Việc chia nhóm là do giáo viên quyết định, mỗi nhóm đều chia đều học sinh giỏi cùng học sinh kém. Thiệu Càn Càn tưởng, hôm nay vận khí của cô sẽ không tồi, bởi vì...... Cô thế mà được phân đến nhóm của Lâm Gia Thố.
Một nhóm năm người, hai nam ba nữ.
Lâm Gia Thố nghiễm nhiên đóng vai trò quan trọng trong nhóm: "Nhóm của chúng ta có người mới chơi không?"
Thiệu Càn Càn nhìn một vòng, Đậu xanh! Vậy mà không ai giơ tay!
Thiệu Càn Càn ngu người, mọi người đều mới chơi tennis, sao chỉ có mình cô là người mới học??
"Không có?"
Thiệu Càn Càn nhụt chí, yên lặng giơ tay lên.
Lâm Gia Thố khẽ nhìn cô, sau đó nói với những người khác: "Vậy được, ba người các cậu tập luyện đi, cậu ấy đi với tôi."
"Ơ?" Một bạn nữ sinh trong nhóm vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn Thiệu Càn Càn.
Thiệu Càn Càn khóe miệng giật giật.
Con người của cô, kỳ thật rất không thích trở thành cái đinh trong mắt của người khác, tuy rằng cô nói mình xem Lâm Gia Thố là thần tượng, nhưng nếu muốn cô cùng người sáng chói như vậy đứng chung một chỗ, thì thật sự là trăm triệu lần cũng không muốn.
"Cậu ấy không biết chơi, tôi cũng đánh tại chỗ, vừa vặn tôi giúp cậu ấy đỡ bóng." Lâm Gia Thố nói xong nhìn Thiệu Càn Càn: "Đi thôi, qua bên kia luyện."
Dứt lời, cũng không xem phản ứng của những người khác, cầm vợt bóng đi đến một cái sân khác. Thiệu Càn Càn sửng sốt một lát, đành nhắm mắt đi theo.
"Lâm Gia Thố."
"Hửm?" Anh vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Thiệu Càn Càn: "Tớ thấy cậu cũng mệt mỏi, hay là cậu đi nghỉ đi, tớ đánh với các cậu ấy là được rồi, như vậy nhóm của chúng ta vừa đủ bốn người."
"Cậu muốn tớ bị giáo viên mắng à."
"Hả?"
"Mọi người đều đang tập luyện, sao tớ có thể rãnh rỗi ngồi một bên được." Lâm Gia Thố cong cong môi, "Còn nữa, đỡ bóng không mệt lắm đâu, cậu lại đây đi."
"...... Được."
Thiệu Càn Càn ở lưới bên này, Lâm Gia Thố thì đi tới bên kia lưới. Dưới chân anh đặt một thùng bóng, sau khi đứng yên, anh cúi xuống và cầm một quả lên.
"Tớ đánh qua, rồi cậu đánh lại đây, đánh vào đường ranh giới là được."
Tuy rằng có khoảng cách, nhưng vẫn nghe rõ điều anh nói. Thiệu Càn Càn nắm chặt vợt tennis trên tay, trong lòng bắt đầu có hơi lo lắng.
"Không cần lo lắng, rất dễ."
Rất dễ...... Sao.
Cô suýt chút nữa tin.
Nếu như không phải cô ngay cả một trái banh cũng không đánh nổi.
Khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Gia Thố đánh hết quả này đến quả khác, khi thì bên trái khi thì bên phải, không có quả nào bình thường hơn một tí, để cô có thể nhẹ nhàng đánh qua.
Thiệu Càn Càn chạy tới chạy lui, không lâu sau liền chảy một tầng mồ hôi.
"Thiệu Càn Càn, còn được không?"
Đm! Không được đấy! Nhà ngươi đánh cầu kiểu gì đấy, bà đây một quả cũng không đỡ được luôn?!
"Vẫn còn ổn......"
"Vậy thì, tớ tiếp tục nhé?"
Thiệu Càn Càn kiên trì gật gật đầu.
Kế tiếp cô thế mà có thể tiếp được mấy quả, dù vậy rất khó có thể đánh trả lại hoàn chỉnh. Oa, cô sao có thể rác rưởi thành thế này, nếu sớm biết đã không chọn tennis rồi, thể diện đúng là ném ở nhà.
Tập luyện càng về sau, Thiệu Càn Càn mệt mỏi ngồi thẳng trên mặt đất, đứng lên cũng không nổi.
Nhưng dáng vẻ Lâm Gia Thố tựa như còn muốn phát cầu tiếp, Thiệu Càn Càn vội giơ tay ý bảo: "Tớ mệt rồi mệt rồi, này bạn Lâm, hay là cậu vẫn nên tìm một thành viên khác tập luyện đi."
"Mệt rồi?"
"Ừ!" Thiệu Càn Càn cực kỳ thành khẩn gật gật đầu.
"Được." Người đàn ông ném quả banh trong tay vào hộp.
Thiệu Càn Càn nhẹ nhàng thở ra, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, hơn nữa còn tính lười biếng ngồi như vậy đến khi hết giờ luôn.
Đột nhiên, ánh sáng không quá chói bị chặn lại, nơi chính mình ngồi rơi xuống một bóng râm. Thiệu Càn Càn hơi mê man ngước mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt như cười như không của Lâm Gia Thố.
"............"
"Thiệu Càn Càn, có phải không có một chút trải nghiệm trò chơi gì đúng không?" Lâm Gia Thố cong gối ngồi xổm xuống dưới, anh cầm vợt tennis đặt trên mặt đất, tay trái thì nhàn rỗi đặt trên chân trái.
Anh như thế này lại cách cô hơi gần, ánh mặt trời theo sợi tóc của anh lắc lư đến trước mắt cô, khiến cô trong phút chốc không nhìn rõ diện mạo của anh. Thiệu Càn Càn theo bản năng lùi về sau kéo ra một chút khoảng cách: "Hả?"
"Tớ nói, đánh cái này có phải không có tí trải nghiệm trò chơi gì hay không."
"Cũng có hơi, tớ chưa từng học qua......"
"Vậy đúng rồi."
Đúng, đúng gì chứ?
"Một người mới vừa học một thứ, gà là bình thường, cực gà cũng rất bình thường." Lâm Gia Thố có phần nghiêm túc, thấy cô không phản ứng liền nói, "Biết chưa."
Thiệu Càn Càn: "...... Cậu đang an ủi tớ?"
Lâm Gia Thố mày đẹp khẽ nhíu, sắc mặt bỗng hơi mất tự nhiên: "Cũng là đang dạy dỗ cậu."
Thiệu Càn Càn: "???"
Lâm Gia Thố không nói gì nữa, đứng dậy.
"Bíp!"
Giáo viên tennis bên kia huýt một hồi sáo kêu gọi học sinh tập hợp, Thiệu Càn Càn còn đang tự hỏi Lâm Gia Thố là có ý gì thì một cây vợt đã duỗi tới.
Màu xanh đen giao nhau, là vợt bóng của Lâm Gia Thố.
"Có vậy đã không đứng dậy nổi sao?" Thiệu Càn Càn còn chưa nói gì, liền thấy Lâm Gia Thố lại tự nhiên hơi đắc ý nói, "Vậy cậu đúng thật là rất gà nhá...... Nhìn cái gì, đứng dậy đi."
"Được, cảm ơn......" Thiệu Càn Càn duỗi tay kéo một bên vợt bóng của anh, Lâm Gia Thố khẽ dùng sức, cô liền nương theo lực này đứng dậy.
Quán tính hơi lớn, Thiệu Càn Càn nguy hiểm dừng lại ở trước mặt anh, chóp mũi nhích một chút là có thể chạm tới ngực anh. Lâm Gia Thố cũng sửng sốt, anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ gần trong gang tấc, theo bản năng nhấp nhấp môi.
Lâm Gia Thố: "Cũng không lùn."
"Ơ?"
Thiệu Càn Càn lui một bước, chỉ thấy người phía sau duỗi tay đo đo ở đỉnh đầu cô rồi nói: "Tớ nói chiều cao."
"Tớ tận 1m63!
"Ồ."
Cái ồ này mang theo một ý cười, Thiệu Càn Càn cho rằng là cười giễu, vì thế vội vàng nói: "Giữa con gái thì không lùn."
"Đúng vậy, tớ cũng nói không lùn, cậu vội vã biện minh chi vậy."
"...... Ỏ."
Lâm Gia Thố xoay người đi mất.
Thiệu Càn Càn lấy vợt bóng của mình lên, và chờ đến khi anh đi được hơn mười mét rồi mới theo sau.
Trước khi vào hàng, Thiệu Càn Càn khẽ liếc mắt trộm ngắm Lâm Gia Thố. Lúc này, anh đang nói chuyện với bạn nam bên cạnh, cũng không biết là nói đến chuyện thú vị gì, mà đôi mắt anh cười cong cong, môi mỉm cười có thể nhìn thấy cả một hàng răng trắng chỉnh tề ngay ngắn.
Không thể không thừa nhận, ở trên sân vận động, anh như một chàng trai tỏa nắng không thể dời nổi mắt.
Đẹp thì đẹp...... Chỉ là, trước đây không tiếp xúc nên không biết, bây giờ tiếp xúc mới phát hiện, người này nói chuyện lạ lùng vỡi.
**
Sau khi trở lại phòng ngủ, nhóm bạn cùng phòng đều đã ở đây.
"Càn Càn mày về rồi, tụi tao đang chờ mày ăn cơm đấy." Bạn cùng phòng Kha Tiểu Duy nói.
Thiệu Càn Càn ở trên ghế tê liệt ngã xuống: "Tao đi không nổi, mệt mỏi quá."
Phương Đàm giặt sạch quần áo đang phơi, nghe vậy quay đầu lại nói: "Đi một khóa học tennis cũng có thể hành mày như vậy à? Tao đã bảo mày chọn tiết học yoga với tao, mà mày không chịu."
"Yoga mềm nhũn một cục tao càng không nổi."
"Cứng đầu."
"Gay lòi."
Kha Tiểu Duy: "Ei Càn Càn, giờ tennis chơi vui không, tao nghe nói Lâm Gia Thố học kỳ này cũng chọn giờ tennis ó, tao thực sự rất hối hận, sớm biết thế tao cũng chọn cái này."
"Mày cũng muốn luyện bóng với Lâm Gia Thố à, có thể khiến mày mệt chết luôn."
"Sao lại thế được, Lâm Gia Thố nhất định sẽ chăm sóc con gái nhá."
"Chăm sóc? Chỗ nào? Vì sao tao không được chăm sóc vậy."
Phương Đàm nhướng mày: "Ế Thiệu Càn Càn, mày sẽ không đi theo chơi bóng với Lâm Gia Thố chứ?"
Kha Tiểu Duy hít sâu một hơi: "May mắn dữ vậy ư!"
Thiệu Càn Càn không còn sức lực nói: "Đúng vậy, may mắn quá mà, cùng nam thần đánh bóng, chỉ là nam thần xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, làm tao mất lòng tin với cuộc sống......"
Kha Tiểu Duy: "Ha ha ha là sao, tao mới không tin nam thần của chúng ta tàn nhẫn như vậy đâu, tao thấy chắc chắn là do mày đắc tội với người ta rồi."
Kha Tiểu Duy nói chỉ là câu nói vui, chẳng qua Thiệu Càn Càn nghe xong lại sững sờ một lát.
Đắc tội anh?
Chẳng lẽ là chuyện dùng anh làm lá chắn Lão Nghiêm lúc khai giảng?
Không thể nào...... Chắc là không đến mức hẹp hòi dữ vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Gia Thố: Anh chính là hẹp hòi vậy đấy, rồisao! Em có thể làm gì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...