Hàn Dĩ Nặc mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ hắn thấy một bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh đặt rất nhiều giàn hoa màu trắng kiểu châu Âu, mặt trên còn một vòng hoa hồng kiều diễm, ở giữa có chai sâm banh, treo bên cạnh là vải sợi mài trắng theo gió nhẹ nhàng lay động, nhìn qua rất đẹp.
Trên sân cỏ bày đầy ghế màu trắng, rất nhiều người, đàn ông đều mặc âu phục, phụ nữ măc đủ hình thức kiểu dáng váy hoa khác nhau, bọn họ đi tới đi lui, trò chuyện, rõ ràng là người người nhốn nháo nhưng hắn lại không thể nghe được chút xíu âm thanh nào.
Hàn Dĩ Nặc không biết mình ở nơi nào.
Hắn có chút mờ mịt nhìn chung quanh, xoay người vừa vặn thấy Nghiêm Chỉ mặc một chiếc váy màu xanh đang chạy tới phía hắn, đầu tiên là dùng tốc độ Porsche chạy vài bước, sau đó đại khái do đuôi váy dài quá vướng trên nền cỏ có chút phiền hà nên cô nhíu mày, thẳng thắn đem váy nâng lên lộ ra một đôi giày thể thao màu đỏ thẫm.
“Tiểu Nặc, cậu ở chỗ này lo lắng cái gì nữa, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu rồi.” Nghiêm Chỉ vỗ bờ vai của hắn, sau đó không nói hai lời liền lôi kéo hắn chạy đi, không chờ thiếu niên hỏi rõ chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Hắn một bên chạy, một bên cố gắng hô hấp rồi mở miệng: “Hôn lễ của ai?”
Nghiêm Chỉ dừng lại, quay đầu như nhìn người bệnh tâm thần mà trừng Hàn Dĩ Nặc: “Cậu không phải choáng váng đấy chứ, hôn lễ anh trai tôi với chị của cậu, một mình cậu đứng chỗ này ngây ngốc làm gì chứ.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời của Nghiêm Chỉ kinh ngạc đến khủng khiếp, nhất thời cứng đờ tại chỗ không biết bản thân nên làm gì.
Nhưng ngay lúc này một khúc nhạc của hôn lễ vang lên, Nghiêm Chỉ dậm chân đem Hàn Dĩ Nặc đẩy sang một bên còn mình thì trốn đến một nơi khác.
Hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy hai người chậm rãi hướng về bên này, vẫy tay với mọi người xung quanh, nhìn qua rất thân thiết.
Đây là hai khuôn mặt hắn quen thuộc nhất, coi như mất trí nhớ 300 lần cũng tuyệt đối không quên được.
Người đàn ông mặc áo bành tô trắng tinh, thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng. Đi bên cạnh là một cô gái đang ngượng ngùng mỉm cười, hai cánh tay đang cầm lấy đôi tay của người bên cạnh. Làn da trắng nõn lộ ra qua chiếc váy màu trắng, áo cưới thêu từng hóa hoa hồng tinh xảo, nhìn qua vừa mỹ lệ lại tuyệt vời.
Người chung quanh đều vỗ tay, đều vui cười, có âm thanh pháo mừng, còn có giấy màu đủ màu sắc tung bay, người đàn ông cười, sủng nịnh mang giấy vụn trên đầu cô gái bỏ xuống, cô gái bên cạnh quay đầu qua nở một nụ cười rạng rỡ.
Sáng rực rỡ không gì tả nổi.
Hàn Dĩ Nặc cảm giác mình cũng có thể cười, Nghiêm Chỉ đối diện một bên vỗ tay một bên nhìn hắn cau mày, dùng ánh mắt hỏi mình làm sao vậy, thế nhưng hắn thật sự không cười nổi.
Hắn cảm thấy giống như có cây bông nhét trong cổ họng, ngăn chặn lại khí quản cũng như ngăn lại trái tim mình.
Chu Hải đứng ở bên cuối đường, hắn mặc một thân âu phục đen, đặc biệt gầy, trên tay cầm một cuốn như thánh kinh một cách trinh trọng, nhìn qua rất giống cha sứ.
Hai người đứng trước mặt Chu Hải, hắn đưa tay điều chỉnh cà vạt trên cổ áo, hắng giọng mở miệng: “Nghiêm Đông Kỳ, anh có đồng ý cười Hàn Giai về làm vợ, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như chính mình, dù cô ấy có sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng đều đồng ý ở bên cô ấy suốt một đời không?”
âm thanh Chu Hải nghiêm túc mà chăm chú, từ góc độ của Hàn Dĩ Nặc có thể nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Đông Kỳ. Hắn rất vui, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chị gái của mình mỉm cười một cái, mang đầy sủng nịch.
Hắn muốn mở miệng gọi Nghiêm Đông Kỳ, thế nhưng cổ họng không cách nào phát ra âm thanh.
lời thề này giống như ma chú, khiến cả người của hắn như bị kim đâm, đau vào trong nội tâm, ngay khi Nghiêm Đông Kỳ mở miệng nói “Tôi đồng ý” Cơn đau này đã đạt đến cực điểm.
Đau đớn chân thực như vậy, chân thực đến mức Hàn Dĩ Nặc từ trong mộng tỉnh lại.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ấm áp mà hắc ám.
Hàn Dĩ Nặc gần như tan vỡ vội chống đầu của mình.
Từ khi nghe Tiết Giai nói câu kia “Cũng không thể bởi vì cậu yêu thích anh trai cậu chứ”, trong đầu Hàn Dĩ Nặc thỉnh thoảng sẽ bốc lên câu nói này. Hắn nhiều lần hồi tượng lại tần suất, thậm chí đến mức Hàn Dĩ Nặc không cố sức làm chút gì thì thanh âm kia sẽ cả ngày ở trong đầu óc của Hàn Dĩ Nặc mà lượn lờ qua lại.
Hắn liều mạng áp chế suy nghĩ về nó cũng như không cho nó toát ra bất cứ ý niệm gì.
Không thể như vậy.
Người đàn ông này là người đàn ông duy nhất chị yêu, cũng chỉ vì yêu chị nên mới đáp ứng chăm sóc hắn, hết thảy của hắn hiện tại cũng là dư quang của chị để lại, đó là người duy nhất chị dành tình cảm chân thành trao đi, không phải sao? người đàn ông kia đối với hắn tốt như vậy, thật sự đối với hắn như em trai, mà bản thân mình còn muốn gì nữa đây? Hơn nữa giới tính người kia còn như thế, chuyện này làm sao có thể??
Tiết Giai chỉ là nói đùa với hắn thôi, Hàn Dĩ Nặc, mày không thể ngu ngốc đến ngay cả câu nói như thế này đều coi là thật.
mình làm sao dám, làm sao có thể, tại sao có thể yêu thích hắn đây?
Hàn Dĩ Nặc gần như tự thôi miên chính mình, một bên quên đi tất cả ý nghĩ từ nội tâm, một bên nhiều lần nhắc nhở chính mình, tàn nhẫn phân tích tình cảnh đáng thương của bản thân hiện tại.
Nhưng âm thanh chôn ở đáy lòng nhỏ như vậy, rồi lại như rõ ràng, ở nơi đêm khuya yên ắng lại càng nghe được đặc biệt rõ ràng.
Người đàn ông kia đối với mày tốt như vậy, chăm sóc tốt cho mày như vậy, cho mày một ngôi nhà, cho mày nhiều người yêu thương như vậy, mày có lý do gì mà không yêu hắn đây? Là đàn ông thì thế nào, trong lòng mày kỳ thực không chút quan tâm đúng không?hơn nữa hắn còn có chút sủng nịnh đối với mày, nếu bốc đồng yêu cầu một câu, hắn có thể hay không cũng như bình thường, bất đắc dĩ cười mắng “Thằng nhóc con” một bên lại đem hết thảy đưa cho mày?
Muốn nhiều hơn nữa tới gần một chút, hắn cũng không tức giận chứ?
Ý niệm này giống như từ đáy lòng thủ thế chờ đợi, chỉ còn chờ hạt giống dưới đất từ từ nảy mầm vươn cao, một khi sinh ra một tia nhớ nhung, thì trong nháy mắt sẽ kéo hạt nẩy mầm, khí thế hùng hổ phát triển đến mức làm người ta khó có thể hô hấp.
thích anh, yêu anh, cái yêu thích này về một người đàn ông tên Nghiêm Đông Kỳ, vượt qua tình nghĩa anh em.
Không sai, chính là như vậy.
Hàn Dĩ Nặc chưa từng cảm giác tư duy của mình hỗn loạn như thế, phát hiện bí ẩn ẩn sâu trong tâm hồn mà mừng thầm, sợ người kia phát hiện là kinh hoảng hay ước ao, đối với tình cảm này là lo lắng cùng sợ sệt, còn có, nó khiến cho người ta nghẹt thở, đối với quãng thời gian sau này khó có thể tiêu tan hổ thẹn cùng bất an.
Nguyên lai cái gọi là ngũ vị trong lòng cùng đều là thủ pháp ẩn dụ tu từ như thế.
Hàn Dĩ Nặc vươn người xuống giường, hai chân trong nháy mắt không có chút sức lực, suýt nữa quỳ thẳng tắp xuống. Hắn lấy tay chống đỡ tủ đầu giường, thở mạnh một hơi rồi từ từ đi tới nhà bếp, mở đèn rồi rót cho mình cốc nước.
Hắn dần dần bình tĩnh lại, tựa người trên tủ bếp, nhìn vào khoảng hư vô trong không trung mà có chút mịt mờ.
Vì cái gì mà khiến bản thân hắn thành bộ dạng này?
Là người đàn ông này phí hết tâm tư tổ chức cho mình một bữa tiệc sinh nhật, hay lúc hắn đối mặt cha mà không chút do dự liều mạng bảo vệ mình? Là hắn đem mình vào một ngôi nhà hoàn chỉnh để đón một năm mới hạnh phúc? Hay là lúc hắn đứng trong hành lang bệnh viện, quay đầu nở một nụ cười rồi nói: “Tên rất văn nghệ.”
Hắn cũng không biết.
Tình này không biết bắt đầu từ đâu, từ từ bén rễ trong lòng. Nghe thật sự buồn nôn nhưng nó là như vậy, ngay khi hắn phát hiện được tâm ý của mình hắn mới ý thức được những kỳ quái của bản thân mình lúc ấy cũng đều bắt nguồn từ câu: “Em yêu thích anh.”
Chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng hắn nên làm cái gì bây giờ? Hàn Dĩ Nặc hít một hơi thật sâu, đem cái chén đặt trên bàn rồi chậm rì rì vào phòng ngủ. Hắn có nên hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể đáp lại thứ tình cảm này?
Thiếu niên ngồi trên mép giường, ánh mắt đen thâm thúy không biết mê đảo bao nhiêu người giờ khắc này chỉ một màu mịt mờ cùng mâu thuẫn, không có ai dạy cho hắn phải làm như thế nào.
Ánh đèn tinh tế xuyên thấu qua rèm cửa chiếu lên bóng lưng người thanh niên ngày càng cao to kiên cường nhưng vừa cô độc vừa mê man.
_________________
Nghiêm Đông Kỳ phát hiện gần đây Hàn Dĩ Nặc không thích hợp, không giống trước đây một chút nào. Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, Hàn Dĩ Nặc đang trốn tránh mình.
FML, cái này không thể đi, lão tử tổn thương tâm hồn mỏng manh yếu đuối của nó lúc nào chứ? Nghiêm Đông Kỳ ngồi trên quầy bar, cánh tay đặt trên mép quầy đã được thời gian sau đó cùng với thân thể bắt đầu chậm chậm xoay vài vòng.
Hắn nhấn nhấn mi tâm, trong nhà có có tiểu tử trong thời kỳ trưởng thành thực sự rất lao lực, hắn cảm giác bản thân càng lúc càng thành người như Chu Hải nói, chưa kết hôn đã trở thành người cha già độc thân.
Quả thực sốt ruột.
Nghiêm Đông Kỳ vừa quay môt vòng, chẳng lẽ tiểu tử này vì kỳ thi nên áp lực quá lớn? Này không phải vô nghĩ sao, thành tích của Hàn Dĩ Nặc tốt chẳng khác gì việc Tôn Ngộ Không dễ dàng lộn nhào trên không.
Đứa nhỏ trước khi vào cao trung nhìn ủ rủ bơ phờ, không giống như người của học tập, ai ngờ mới vào trường lập tức như sao Văn Khúc bám thân, mỗi khi Hàn Dĩ Nặc đưa phiếu điểm đặt trước mặt hắn, cho dù hắn đã rời trường nhiều năm như vậy nhưng nhìn những con số trên đó đều cảm thấy đố kỵ không chịu được.
sao Vân Khúc: là một trong hai mươi tám chòm sao, đại biểu cho tài năng hoặc ham thích văn học nghệ thuật
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nghiêm Đông Kỳ chống chân xuống đột nhiên dừng lại, cho dù có làm người ta choáng váng buồn nôn cũng không thể ngăn cản sức tưởng tượng như ngựa thoát cương của hắn, không phải học tập, trong nhà cũng không có chuyện gì khiến hắn bận tâm, nếu nói như thế khẳng định là liên quan đến mấy cô em gái!!
Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến chuyện này đã có chút kích động không dừng được, chẳng lẽ thất tình, xấu hổ với anh trai nên không thể nói, cảm thấy cùng với một người đàn ông không thích hợp tâm sự lại sợ anh trai nhìn ra nên trực tiếp núp trong phòng để chữa thương?
Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, quyết định phải tìm thời gian để nói chuyện với Hàn Dĩ Nặc, đả thông tư tưởng, làm sâu sắc thêm tình cảm hai người. Nghiêm Đông Kỳ cũng cảm thấy hai người đã lâu chưa có một cuộc nói chuyện tốt.
Mới cân nhắc được hai ngày thì trường học mở một đại hội cho thầy cô giáo, buổi tối cho học sinh nghỉ tiết tự học, Nghiêm Đông Kỳ nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, phải cùng nhau tâm sự.
_________________
“Dĩ Nặc này…” hắn gắp cho Hàn Dĩ Nặc một miếng cá, giọng nói nhẹ nhàng thân thiết: “Em tối nay có nhiều bài tập không?”
Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng rời mắt sang hướng khác. Nghiêm Đông Kỳ trong lòng cười trộm, cái này nhất định có chuyện lừa gạt hắn, em trai đang thấp thỏm buồn phiền, người anh thương yêu em trai này tuyệt không ngồi yên mặc kệ.
“Cũng bình thường.” Hàn Dĩ Nặc đem cá Nghiêm Đông Kỳ gắp cho bỏ vào miệng, nói chuyện có chút hàm hồ.
“Như thế hả, anh cảm thấy hai chúng ta đã lâu không tâm sự với nhau rồi, em mỗi ngày đều bận bịu cũng không biết đang làm cái gì cứ cả ngày trốn ở trong phòng, chờ ăn cơm xong thì chúng ta nói chuyện một lúc được chứ.” Thanh âm Nghiêm Đông Kỳ vừa ôn nhu vừa trong trẻo, chiếc đũa trong tay Hàn Dĩ Nặc dừng một chốc rồi đem thức ăn trong miệng nốt xuống, chậm rãi “Ừ”Một tiếng.
_________________
Hai người ở trên ghế salông lại rất xa nhau, ở giữa còn có nguyên một chỗ dành cho một người. Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, bình thường lúc hai người nói chuyện Hàn Dĩ Nặc hận không thể ngồi sát lại mà ôm nhau, chuyện này quả thật khác thường.
Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình ngồi dịch sang bên cạnh, đem khoảng cách hai người kéo gần lại một chút.
Thân thể Hàn Dĩ Nặc đột nhiên cứng lại, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
“Dĩ Nặc, em gần đây…” lời còn chưa nói ra thì điện thoại đặt trên bàn trà vang lên.
Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng, không biết là kẻ ngu ngốc nào không có tầm nhìn, mặt thiếu kiên nhẫn đem điện thoại nhìn một chút.
Trên màn hình hiện lên hai chữ “Hiểu Hiểu”
Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy rõ ràng, một mặt bình tĩnh nhìn điện thoại nhưng ánh mắt thâm đen tựa hồ có cái gì đang xao động.
“Hiểu Hiểu?” lúc Nghiêm Đông Kỳ tiếp điện thoại không hề có một chút thiếu kiên nhẫn, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.
Nghiêm Đông Kỳ đem điện thoại đặt gần Hàn Dĩ Nặc, không có chút nào phòng bị.
đầu óc Hàn Dĩ Nặc có chút loạn, thi thoảng có thể nghe thấy vài âm thanh, đại khái là cô gái kia ngày mai được nghỉ muốn Nghiêm Đông Kỳ cùng cô ra ngoài chơi.
Hắn ở trong lòng cười gằn một tiếng, đứng dậy đi vào trong phòng.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy động tác này có chút sốt ruột, vội vội vàng vàng nói với vào điện thoại: “Anh có chút chuyện, lát nữa gọi lại cho em.” Sau đó cúp máy gọi Hàn Dĩ Nặc: “Em đi đâu thế, không phải nói hai chúng ta tâm sự sao? lúc nãy giờ còn chưa nói được gì đâu.”
Hàn Dĩ Nặc đứng trước cửa phòng dừng một chút cũng không quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, chỉ bình bĩnh nói một câu: “Em cảm thấy không có gì để nói.”
Sau đó không chút do dự đi vào phòng, tiếng cánh cửa va chạm phát sinh một tiếng “Ầm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...