Hàn Vĩ đột nhiên nghe hắn phản bác thấy có chút chấn động.
Những người đang ăn cơm xung quanh đều nhìn sang bên này, Nghiêm Đông Kỳ muốn nhân nhượng cho yên chuyện liền lôi kéo Hàn Dĩ Nặc ấn xuống ghế: “Được rồi, được rồi, có chuyện gì thì từ từ nói? người xung quanh đều nhìn sang đây.”
Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ sau đó mới nhếch miệng chậm rãi ngồi xuống.
Nghiêm Đông Kỳ biết tâm tình đang mừng thầm của mình cũng quá vô liêm sỉ, nhưng cái này tựa như nuôi một chó săn, vào thời khắc mấu chốt con chó săn sẽ nhe răng nhếch miệng bảo vệ chủ nhân, hắn đột nhiên có cảm giác nuôi một đứa bé như thế này thực sự đáng giá.
Lúc nãy Hàn Vĩ rốt cục cũng bình tâm lại, bị con trai ruột chỉ thẳng mặt mà mắng thì người cha nào chẳng nổi nóng. Người đàn ông cẩn thận kiên trì giữ hình tượng mặt mày hiền hậu rốt cục biến mất không còn tăm tích, hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ rồi nhìn Hàn Dĩ Nặc, mang theo chút bi phẫn cùng trào phúng: “Anh trai con? Tiểu Nặc, chính con biết rõ hắn không phải anh trai con, ba còn không nhớ còn có người con trai như vậy.”
Đột nhiên nghe được câu này Nghiêm Đông Kỳ liền cười ra tiếng, hắn cười híp mắt nhìn chằm chằm Hàn Vĩ: “Ông chiếm tiện nghi của tôi cũng đúng là quá thoải mái, nhỉ?”
Hàn Vĩ nhìn sang Nghiêm Đông Kỳ nhưng không nói tiếp, quay đầu hướng Hàn Dĩ Nặc: “Ba thừa nhận, chị con mất… hơn nửa năm nay là ông chủ Nghiêm chăm sóc, nhưng con cũng nên ngẫm lại một chút, hắn làm sao có khả năng vô duyên vô cớ đồng ý chăm sóc con? Lòng người khó đoán, nhỡ may hắn muốn lợi dụng con thì sao?”
Nghiêm Đông Kỳ quả thực bị sinh khí mà cười, hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua hạng người này, chính mình thay hắn nuôi con không cảm ơn thì thôi, dù sao bản thân cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nói bừa nói bậy đổ oan kiểu này thì còn nói được gì đây?
Hắn vốn đang cân nhắc nếu Hàn Vĩ thực tâm muốn đem Hàn Dĩ Nặc về chăm sóc thật tốt thì hắn tự nhiên sẽ không hai lời. Cha đẻ mà, chính mình chăm sóc dù thế nào cũng thua kém, nhưng sáng sớm hôm nay nhận được một tư liệu do Lý cục đưa tới, hiện tại đừng nói là đem Hàn Dĩ Nặc mang đi chăm sóc, kể cả muốn nhìn Hàn Dĩ Nặc một chút thôi hắn cũng không tình nguyện.
Tâm tư của hắn chỉ thay đổi trong chớp mắt nhưng Hàn Dĩ Nặc cùng Hàn Vĩ vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
“Tôi cho ông biết, anh muốn mang tôi đi bán, tôi cũng tình nguyện vì anh ấy mà kiếm tiền. Đây là hai việc khác nhau, ông dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Hàn Vĩ rõ ràng tức điên lên: “Được, được, được, mày bây giờ cứng cánh rồi, có người chăm sóc nên không nhận người ba như tao. Tao nói cho mày biết, mày muốn cũng phải theo mà không muốn cũng phải theo. Người giám hộ bây giờ vẫn là tao, nếu như mày không hiểu chuyện, đừng trách tao đem anh mày đi ra tòa!!”
“Người giám hộ?” Hàn Dĩ Nặc giận dữ cười: “Ông còn biết người giám hộ!! Vậy tôi hỏi ông, lúc trước mẹ tôi sinh bệnh nằm viện thì ông một đêm liền biến mất là chuyện gì? Ông nếu thần thông quảng đại có thể điều tra được cuộc sống của tôi bây giờ thì lúc trước chị tôi nằm viện người giám hộ như ông ở đâu!! Giờ cũng dám đàng hoàng mở miệng nói ông là người giám hộ, muốn tôi đi theo ông, chẳng bằng ông giết tôi đi còn khiến tôi thoải mái hơn!!”
Có lẽ là phẫn nộ tới cực điểm, câu nói sau cùng Hàn Dĩ Nặc rất bình tĩnh mà lạnh lùng, trong mắt tất cả chỉ còn băng sương, nghiêm nghị muốn cắt đứt tất cả.
(Thần thông quảng đại: bản lĩnh thông minh tinh thông)
Hàn Vĩ bị nói đến á khẩu không cách nào phản bác, liền quay đầu chuyển hướng về Nghiêm Đông Kỳ vẫn ngồi bên cạnh không tham gia vào cuộc đối thoại của hai cha con: “Ông chủ Nghiêm thật có năng lực, chỉ ở với con trai tôi một năm đã xúi dục ngũ mê tam đạo, ngay cả cha đẻ của mình cũng không nhận.”
(Ngũ mê tam đạo: không phân biệt phải trái, không có đạo đức)
“Hàn tiên sinh cần gì gấp gáp như vậy, ông lúc còn trẻ bỏ rơi Dĩ Nặc có bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay hay không.” Thanh âm Nghiêm Đông Kỳ rất bình tĩnh, thậm chí còn nâng chén trà lên nhấm nháp một hơi.
Hàn Vĩ càng phẫn nộ, trên đầu đã lấm tấm mồ hôi hột: “Tôi như thế nào không tới phiên cậu nói!! Tôi nói cho cậu biết, cậu nếu không đưa con trai trả lại cho tôi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa, đến lúc ấy cũng không phải chỉ mang Tiểu Nặc đi dễ dàng như thế, cậu cứ chờ bồi thường đi.”
Nghiêm Đông Kỳ cười gằn một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên ánh mắt quét qua Hàn Dĩ Nặc đang ngồi bên cạnh, hắn do dự một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Dĩ Nặc em sang bên kia ngồi ăn đồ ăn vặt đi, anh và cha em muốn nói chuyện riêng một lát.”
Hàn Dĩ Nặc cùng hắn nhìn nhau một chút, nhẹ nhàng gật đầu liền muốn đứng dậy.
“Ai cũng không được phép đi!” Hàn Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Tôi là người ngay thẳng đứng đắn, mang con trai tôi về là chuyện đương nhiên. Còn cậu, muốn nói gì còn không dám nói trước mặt nó?”
Hàn Dĩ Nặc mở miệng muốn phản bác liền bị Nghiêm Đông Kỳ ngăn lại, hắn cười lắc đầu một cái: “Nếu Hàn tiên sinh hi vọng mọi người ở đây đều biết thì tất nhiên tôi sẽ không ý kiến.”
Hàn Vĩ “Hừ” một tiếng không lên tiếng.
“Tôi hôm trước đã nói, nếu Hàn Dĩ Nặc muốn đi cùng ông tôi đương nhiên không ép nó ở lại, cũng không ép được. Hàn tiên sinh nói muốn bù đắp cho con, chuộc lại lỗi lầm khi còn trẻ, tôi một người ngoài nghe cũng rất cảm động. Thế nhưng vừa hay tôi cũng có chút quen biết với cục cảnh sát, đã cầm được tư liệu của Hàn tiên sinh, lúc ấy tôi cảm thấy có chút thú vị muốn hỏi ông một vài vấn đề.” Nghiêm Đông Kỳ ung dung lấy văn kiện từ trong cặp táp ra để trên mặt bàn.
Hàn Vĩ vừa nghe đến “Cục cảnh sát” sắc mặt liền đen đi vài phần.
“Tôi tạm thời chưa nói đến việc ông năm ấy vứt bỏ vợ con, không gánh vác trách nhiệm nuôi nấng chăm sóc con cái. Cuộc đời mà, người thì hướng tới chỗ cao để đi, nước thì hướng nơi thấp để xuống, tôi có thể hiểu được, đàn ông đều có giấc mơ của riêng mình, không thể bị gia đình ràng buộc, đúng không?” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng lật qua lật lại tư liệu, mở miệng cười.
“Cậu muốn nói cái gì?” Hàn Vĩ cảnh giác nhìn hắn.
“Nhưng theo tôi được biết ông sau khi bỏ người vợ của mình thì không lâu đã cùng người phụ nữ khác kết hôn, mà lúc ấy vợ hợp pháp của ông, cũng là mẹ của Hàn Dĩ Nặc lại chưa li hôn, ở một góc độ nào đấy thì ông vi phạm vào tội trùng hôn.” Nghiêm Đông Kỳ lần thứ hai nở nụ cười, sau đó không đợi Hàn Vĩ trả lời đã tiếp tục nói: “Đương nhiên cái này cũng không phải chuyện lớn gì, ở cổ đại người ta còn có tam thê tứ thiếp, đàn ông mà, tôi hiểu cho ông. Hơn nữa chuyện này cũng đã mười mấy năm rồi, pháp luật cũng sẽ không bám vào đấy. Tôi xem phần tư liệu này của ông, ông lúc mười mấy năm… ông không cần nói, tôi xem xong vẫn cảm thấy rất khen ngợi…”
“Cậu đến cùng muốn nói cái gì?” sắc mặt Hàn Vĩ càng ngày càng khó coi, lớn tiếng đánh gãy Nghiêm Đông Kỳ.
“Tôi đã nói rồi, Hàn tiên sinh không cần gấp. ông mười mấy năm trước từng làm buôn bán, mở cửa hàng nhưng không thành công, còn có một thời gian dài làm việc trong công ty bán hàng đa cấp, bị hình sự tạm giam nửa năm, mấy năm gần đây ông rốt cục tìm được con đường phát tài.”
Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai mắt Hàn Vĩ, nhìn mồ hôi trên trán hắn không ngừng rơi xuống, nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch, môi hơi hé, đến cùng cũng không nói được câu nào.
Hàn Dĩ Nặc ngồi ở bên cạnh yên tĩnh nghe, dần hiểu rõ, khóe miệng dần dần kéo ra một nụ cười trào phúng.
“Ông cùng bạn ở thành phố G mở ra một công ty, trong đó dính đến việc lừa bán điện thoại cũng tội trốn thuế, thời gian trước bị công an tra được. Nhưng không thể không nói ông vẫn rất tài giỏi, nghe được tin tức công ty sẽ sớm bán, ông làm giả mấy món nợ rồi bỏ lại người vợ của ông hiện tại để trốn về nơi này.” Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi nở nụ cười, đưa xấp tài liệu đến trước mặt Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ nhìn người đàn ông đối diện, nét cười tuấn lãng, khớp xương rõ ràng, ngón tay ngon dài đem tư liệu đẩy tới, động tác tao nhã khéo léo, thế nhưng Hàn Vĩ cảm giác thứ hắn đẩy tới chính là bom hẹn giờ.
“Cho nên nói có một…thì sẽ có hai, có thể vứt bỏ vợ lần thứ nhất thì tự nhiên sẽ có lần thứ hai, đáng thương là bà kia còn có con của ông, phỏng chừng bây giờ ngôi nhà đã bị cảnh sát niêm phong.” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy nói nửa ngày cũng có chút khát, đem ly nước một hơi cạn sạch.
“Lúc trước vất cả tích lũy chút tài sản giờ đã không còn, bây giờ ông còn muốn nói làm giám hộ cho Hàn Dĩ Nặc. Vậy tôi muốn hỏi ông, đến cùng là ông tìm Hàn Dĩ Nặc làm gì?” nụ cười của Nghiêm Đông Kỳ biến mất, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc mà sắc bén.
“Đơn giản chính là quá chán nản, cuối cùng ông còn nhớ bản thân còn có đứa con, có thể kiếm tiền nuôi ông, ông chỉ muốn ở trước mặt hắn giở ra chiêu bài tình thân khiến hắn cảm động mà rời đi, bằng cuộc sống của ông hiện tại thì trong vòng hai năm không thể đường hoàng mà làm việc trong xã hội, nhưng có thể dựa vào đứa con để kiếm chút tiền. Đương nhiên, nếu hiện tại người nuôi dưỡng con trai ông là một người ngu ngốc, không muốn đem con trai trả lại thì ông còn có thể tùy tiện lừa gạt hắn một chút, quả thực như một hòn đá giết hai con chim. Hàn tiên sinh, ông nói suy đoán của tôi có đúng hay không?” Nghiêm Đông Kỳ không chờ Hàn Vĩ giải thích đã cười lạnh thay hắn trả lời.
Môi Hàn Vĩ run lên cầm cập, nửa ngày mới ứa ra một câu: “Lừa gạt, tất cả đều lừa gạt!! căn bản không phải như vậy, tài liệu này là giả!!”
Rõ ràng hai người đều ngồi, nhưng Hàn Vĩ từ trong mắt Nghiêm Đông Kỳ thấy được tư thế trên cao nhìn xuống đầy lòng thương hại: “Hàn Vĩ tiên sinh, tài liệu này thật hay giả chính ông là người rõ ràng nhất. tôi nói Hàn Dĩ Nặc đi ra ngoài trước để hai ta nói chuyện chính là muốn để lại tôn nghiêm cuối cùng của một người cha, nhưng chính ông không quý trọng nó.”
Nghiêm Đông Kỳ đứng lên, vuốt phẳng quần áo một chút: “Thật lòng xin lỗi nói cho ông biết, bởi vì tra tư liệu nên những cảnh sát ở nơi này đã biết ông ở đây, nếu như ông không muốn bọn họ cùng cảnh sát ở thành phố G hợp tác bắt lấy vậy thì thật thảm hại.đương nhiên cũng không loại trừ khả năng họ không muốn truy bắt ông, dù sao thì cảnh sát nơi này cũng bận việc duy trì an ninh, cũng không thể đoán trước được điều gì, có thể cá lọt lưới cũng nên. Nói chung ông tự cầu phúc cho bản thân đi.”
Hàn Dĩ Nặc từ đầu tới cuối đều không nói một câu, chỉ yên lặng đứng dậy chuẩn bị theo Nghiêm Đông Kỳ rời đi.
“Đúng rồi, có câu cuối cùng còn phải nói. Tôi không phải người giám hộ của Hàn Dĩ Nặc nhưng tôi đã đem đứa con của ông làm em trai ruột thịt của mình để chăm sóc, không cần ông nhọc lòng. Tôi chỉ hi vọng ông không quấy rầy cuộc sống sau này của Dĩ Nặc nữa.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu cuối cùng xoay người rời đi.
Hàn Dĩ Nặc đi theo phía sau đó cũng đi nhưng vừa bước vài bước thì quay đầu trở lại, nhìn người đàn ông trung niên ngồi tê liệt trên ghế, trong lúc nhất thời không biết rõ tư vị gì, hắn chậm rãi tới bên cạnh, thấy ánh mắt kinh hỉ của ông ta, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.
Thiếu niên mở miệng, thanh âm ủ dột lạnh lẽo: “Cảm ơn ông đã xóa đi hình ảnh người ba trong lòng tôi, xóa đi ảo tưởng tình thân cuối cùng.”
Hàn Dĩ Nặc nói xong câu đó thì xoay người rời đi.
_________________–
Không khí trong xe rất ngột ngạt, Hàn Dĩ Nặc không nói câu nào, hầu như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe tới. Nghiêm Đông Kỳ biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, nhưng không có cách nào lên tiếng an ủi, chỉ có thể trầm mặc lái xe.
“Về nhà đi.” Xe đỗ đến bãi đậu xe dưới đất, Nghiêm Đông Kỳ thấp giọng nói, đưa tay cởi giây an toàn cho hai người.
Hàn Dĩ Nặc lúc này đột nhiên mở miệng: “Nói không có chờ mong thì khẳng định là giả.”
Nghiêm Đông Kỳ dừng lại động tác mở cửa xe, chậm rãi ngồi thẳng, con mắt nhìn chằm chằm phía trước vào khoảng không hư vô, nghe âm thanh Hàn Dĩ Nặc chầm chậm và khàn khàn.
“Em tuy hận ông nhưng cũng có lúc hi vọng ông ấy có thể xuất hiện. Đã từng không biết bao nhiêu lần, lúc mẹ em mất, lúc em cùng chị ăn cơm, lúc chị sinh bệnh không có tiền chữa trị, em đều chờ đợi, đột nhiên có một ngày, cha em sẽ đẩy cửa đi vào, nói với em rằng cha đã trở về, nói em không phải lo lắng, mọi chuyện đều có cha đây. Em đã từng nghĩ chỉ cần ông ấy trở về thì em sẽ tha thứ cho ông.”
“Nhưng kỳ thực mọi chuyện sẽ không xảy ra, em chậm rãi phát hiện ra, chính mình không thể thuyết phục bản thân, không khờ dại hi vọng ông ta trở về, cứ coi như ông ấy chết là tốt rồi.”
“Thế nhưng ông ta đột nhiên lại trở về, muốn đón em đi, hơn nữa còn lấy lý do đáng buồn cười như thế.” Hàn Dĩ Nặc nói đến phần sau, âm thanh đứt quãng, nghẹn ngào.
Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, trong thanh âm tất cả đều là áy náy: “Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên ở ngay trước mặt em đem chuyện ba em nói ra, ông dù sao cũng là cha em. Xin lỗi.”
Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu đối diện với hắn, lắc lắc đầu, từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt trào ra: “Anh hai, em không có trách cứ lời của anh. Em chỉ cảm thấy… chỉ đột nhiên cảm thấy… em thật sự… cũng không còn ba…”
Nghiêm Đông Kỳ chỉ cảm thấy xoang mũi chua xót, hắn nhẹ nhàng đưa tay đem Hàn Dĩ Nặc ôm đồm tiến vào ***g ngực, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thiếu niên trong ***g ngực càng khóc càng thương tâm, làm tổ trên vai hắn phát ra tiếng trầm thấp nghẹn ngào.
Đầu óc Nghiêm Đông Kỳ loạn thành đoàn, nhất thời từng hình ảnh trong quá khứ dồn dập ập đến.
Hắn nớ tới ngày hôm qua Hàn Dĩ Nặc dùng bàn tay lạnh lẽo kéo lấy tay hắn nói: “Anh hai, anh có phải là không muốn em?”
Hắn nhớ tới ngày thứ nhất sau bữa cơm gia đình, ở bãi đậu xe này một người cao to đã ôm lấy hắn cũng là nét mặt bi thương.
Hắn nhớ tới căn hầm tối tăm, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi xổm xuống cuộn thành đoàn phát ra tiếng mơ hồ thương đau, bờ vai gầy gò như thoát ly thế giới cô độc một mình.
Nghiêm Đông Kỳ nghĩ, cũng may mắn sau một chuyện khó khăn rốt cục vẫn có một người đem hắn ôm đồm vào ***g ngực.
Tiếng khóc Hàn Dĩ Nặc dần ngừng lại, hắn dùng cằm đặt ở trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ, khi nói chuyện khiến bả vai Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hơi ngứa: “Anh hai, ở trên đời này chỉ em chỉ có một mình anh.”
Nghiêm Đông Kỳ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ở trên lưng hắn vỗ vỗ, âm thanh trầm thấp chắc chắn: “Không sao, em có một mình anh là đủ rồi.”
Thiếu niên đem hắn ôm rất chặt, lại như ôm lấy toàn thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...