Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

“Bến thuyền là của ông?” Tony không ngờ tới lão Wes lại là người sở hữu cả bến thuyền Hopedale rộng lớn.

Nghe Tony hỏi, lão Wes cũng không nghĩ gì nói: “Đúng vậy, bao gồm cả nhà kho, cửa hàng… diện tích hơn 30 mẫu Anh quanh bến thuyền đều thuộc sở hữu của tôi. Vậy mà chúng chỉ trả một triệu… chỉ một triệu đô la… mà chúng muốn có bến thuyền của tôi. Chúng qúa tham lam… chúng là lũ quỷ hút máu chứ không phải người.”

“Dù tiềm năng kinh tế của bến thuyền Hopedale không mấy khả quan, thì riêng giá trị đất của nó, thấp nhất cũng phải gấp 5 lần cái một triệu. Kẻ đứng sau việc thu mua kiểu cướp đoạt này, quả thật quá tham lam khi muốn sở hữu nó.” Tony suy nghĩ trong lòng.

Nhìn ánh mắt nặng trĩu, mệt mỏi của lão Wes, Tony có thể hiểu được người đàn ông này đã vất vả thế nào để có thể duy trì bến thuyền của mình hoạt động. Bến thuyền Hopedale, có lẽ đã được truyền qua vài thế hệ trong gia đình Wes. Đối với lão Wes nó không chỉ đơn giản là một khối tài sản vô chi.

“Tạch” cánh cửa phòng thẩm vấn bị mở ra. Một bóng hình xinh đẹp lao vào trong phòng, ôm trầm lấy Tony nói: “Tony, anh không sao chứ?”

Tony mỉm cười nói: “Anh không sao… không phải anh đã bảo em không cần tới sao, Young! Thế mà em vẫn tới đây là sao?”

“Là cha em muốn tới…” Thấy Tony trách mắng mình Young giải thích nói.

“Con gái đừng đổ lỗi cho ta như vậy chứ...” Ryan bước vào phòng nói.


Bị cha mình vạch trần, Young vẫn chống chế nói: “Không phải cha muốn cùng bác Jack tới sao? Con chỉ đi theo...”

“Thôi được rồi là do cha...” Ryan chào thua con gái mình quay sang hỏi han Tony nói: “Tony, cháu không sao chứ? Lúc nghe Young nói, cháu gặp chuyện làm ta lo quá.”

Tony nói: “Cám ơn bác, Ryan! Cháu không sao. Cháu làm mọi người lo lắng rồi!”

“Không có gì. Mà đây là...” Ryan nhìn lão Wes không biết ông là ai hướng Tony dò hỏi.

Tony nói: “Bác Ryan đây là ông Wes, chủ của bến thuyền Hopedale, nơi xảy ra chuyện không hay đó.”

“Ồ, thì ra là ngài Wes! Rất vui khi được gặp ngài! Tôi là Ryan!” Ryan chào hỏi lão Wes.

Wes lịch sự cười nói: “Chào cậu Ryan!”

Ryan nói: “Có lẽ ngài không biết, trước kia tôi hay được nghe cha mình nhắc tới gia đình Winter tốt bụng của thị trấn Hopedale.”

Wes ngạc nhiên nói: “Cha cậu thường nhắc tới gia đình tôi?”

Ryan nói: “Vâng, ông ý thường kể về việc gia đình ngài hay phân phát cá cho các gia đình khó khăn quanh vùng.”

“Đấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi, gia đình tôi chỉ tiếp nối những gì được dạy lại từ thế hệ trước, không nghĩ tới cha cậu lại để ý tới như vậy. Nhưng nó làm tôi cảm thấy rất vui.” Wes nói.

Ryan nói: “Đối với ngài chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với một gia đình khó khăn nó lại là một bữa cơm ngon lành và ấm áp biết mấy. Truyền thống đó của gia đình Winter không biết đã đem lại hạnh phúc cho bao người.”

“Phải chăng, nhờ những điều tốt đó, gia đình tôi mới gặp may mắn, khi Tony xuất hiện kịp thời, cứu đứa cháu gái đáng yêu của tôi khỏi lũ người xấu…” Wes, trong lòng dâng trào chút cảm xúc không dễ dàng miêu tả được bằng lời, nói và làm dấu thánh. “Chúa phù hộ!”


Ryan cũng đưa tay phải lên trán làm dấu thánh nói. “Chúa phù hộ!”

Lúc này Jack, Nancy, Henry và cảnh sát trưởng Rick bước vào phòng.

Bà Nancy vừa bước vào phòng liền đi đến nắm lấy tay Tony hỏi: “Tony con không bị thương ở đâu chứ?”

“Con không sao!” Nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ mình Tony vội đáp.

“Chúa! Con trai của con, đã làm gì mà phải chịu đựng những điều kinh khủng như vậy!” Bà Nancy vẫn chưa hết bàng hoàng từ lúc nghe tin Tony xảy ra chuyện, trong lòng bà vẫn còn lo lắng rất nhiều cho cậu con trai bé bỏng của mình mà thốt lên.

Jack nghe vậy có chút không vui nói: “Bà nói gì vậy? Những việc Tony trải qua, đều là thử thách của thằng bé. Chúa sẽ luôn phù hộ cho đứa con tốt bụng của ngài.”

Henry đứng một bên nói: “Có lẽ thắng bé được Chúa giao nhiệm vụ trừ bỏ cái ác nơi trần gian.”

Cảnh sát trưởng Rick nói: “Có lẽ vậy! Như thế mới giải thích được cho những điều phi thường đó của Tony.”

Young và Tony mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau. Không hiểu sao mọi người lại đề cập tới Chúa như vậy.


“Tony, tạm thời tối nay cháu có thể về nhà. Còn ngày mai, lúc 9 giờ sáng, cháu phải gặp người của FBI, tính chất của vụ việc khá là nghiêm trọng, vì vậy cần hoàn tất rất nhiều thủ tục pháp lý, dù cháu hoàn toàn không có tội gì trong vụ việc này.” Cảnh sát trưởng Rick nói.

Tony nói: “Vâng cháu hiểu! Sáng mai cháu sẽ tới đúng giờ.”

“Được rồi! Mọi người có thể đưa chàng trai đáng yêu của mình về.” Cảnh sát trưởng Rick vui vẻ nói với mọi người.

“Cám ơn ông cảnh sát trưởng!” Jack nói.

“Không có gì!” Cảnh sát trưởng Rick đáp.

Khi tất cả mọi người đang đi ra xe để ra về, thì Henry gọi riêng Tony ra nói chuyện.

Henry kéo Tony tới một chõ vắng hỏi: “Tony, cháu biết đám người hôm nay cháu giết là ai chứ?”

“Cháu biết bọn chúng, đây không phải lần đầu cháu đối mặt với bọn họ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận