Tuyết Phi Nhi cùng nhà Huyền Úy rất quen thuộc nên thuận miệng hỏi bà vú: "Ai khóc vậy?"
Bà vú đem mở hé cửa liếc mắt một cái rồi thấp giọng nói: "Là nhị nha hoàn, nhị nãi nãi đang bị bệnh rất nặng. Ài…"
"Ồ, bệnh gì?"
"Không rõ ràng lắm, Tiền thần y ở Tể Thế Đường đến xem mấy lần nhưng cũng không có hiệu quả gì cho nên mới đưa đến các phủ ở phía đông tìm danh y khác. Tiền thần y cùng đi mà bây giờ xem bộ dáng như vậy sợ rằng người không xong rồi".
"Tiền thần y mà cũng không chữa được phải đi phủ thành xem thì bệnh cũng không nhẹ?"
"Cũng không phải như vậy, đại nãi nãi sinh được bốn khuê nữ nhưng chưa ai có con trong khi tuổi cũng lớn rồi. Lão gia nhà chúng ta lấy nhị nãi nãi này, mà nãi nãi này thặt sự không chịu thua kém, sinh cho lão gia chúng ta một nam tử khiến lão gia cao hứng thương yêu không thôi. Không nghĩ tới, đảo mắt một cái bị bệnh mà thành cái dạng này, ài!"
Đỗ Văn Hạo thuận miệng hỏi: "Bệnh như thế nào, có thể nói nghe một chút không?"
"Ừm, trước đó vài ngày bắp đùi phải của nhị nãi nãi mọc ung nhọt, Tiền thần y sau khi xem đã cho đơn thuốc uống. Vài ngày sau, nhị nãi nãi chúng ta đi ngoài thành dâng hương, phỏng chừng trên đường thì gặp phong hàn nên về đến nhà đêm đó toàn thân nóng rực, thân thể như cái hỏa lò nhưng hết lần này tới lần khác lại kêu lạnh., xông hơi cũng không đỡ. Tiền thần y xem bệnh lại cho thuốc nhưng bệnh càng nặng, thêm cả ngực cũng đau nhức và không ngừng ho khan, thở hổn hển, không ăn uống gì được. Tiền thần y lại đến xem hai lần nữa nhưng vẫn như trước, nãi nãi bắt đầu bất tỉnh mê man. Tiền thần y sốt ruột liên tục chạy đến, phương thuốc cũng thay đổi vài lần, nhưng thay đổi thuốc lại khiến nãi nãi toàn thân nổi mụn nhọt nóng bỏng, Tiền thần y dùng hết biện pháp cũng không đỡ, đến cuối cùng thì hai mắt trắng dã, hít vào nhiều thở ra ít, không biết gì nữa. Ôi! Đáng thương".
Đỗ Văn Hạo vẫn dụng tâm nghe, tâm lý cân nhắc xem đây là bệnh gì.
Lúc này, nghe được trong viện truyền đến tiếng nói chuyện: "Huyền úy đại nhân, bệnh tình, ài, sợ là không qua được đêm nay, thứ cho lão hủ không thể cứu được nãi nãi, thật sự xấu hổ quá".
Một thanh âm trầm thấp buồn bã nói: "Danh y trong Phủ thành cũng đều không có cách nào, sao lại trách ngươi được, nói đến cùng cũng là do mệnh của nàng".
"Vâng! Vậy lão hủ xin cáo từ!"
"Cung tống thần y!"
"Không dám nhận…"
Tiếp theo nghe thấy có tiếng người đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo khẽ nghiên người ngó qua cánh cửa bà vú mới hé ra, chỉ thấy phía trước vài bước có một cái xe trâu, tấm vải che phía trước đã được vén lên lộ ra một nữ tử tuổi còn trẻ nằm trong cái chăn trắng như tuyết, trên đầu mái tóc tán loạn rơi trên gối, hai tròng mắt giương thật to nhưng mờ mịt nhìn lên trần xe, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy.
Đứng bên cạnh xe là một tráng hán, mặt đen, một thân quan bào, thần sắc đau thương nhìn nữ tử trên xe, người này là Đổng Đạt Huyền, Huyền úy Bàng Cảnh Huy.
Một vị lão giả mặc áo bào trắng đang cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, người này đúng là thần y nổi danh hiển hách Đổng Đạt Huyền Tiền Bất Thu.
Lúc này, hậu viện đã truyền đến tiếng khóc, một lão thái thái dung mạo đẹp đẽ quý phái, tóc như tuyết trắng dưới sự nâng đỡ của một trung niên quý phụ và hai nữ tử còn trẻ cùng nha hoàn, ôm nhau lảo đảo đi qua Nguyệt lượng môn từ hậu viện đi tới. Bên người quý phụ nọ lại có một tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, nước mắt nước mũi thò lò, hai mắt mở to lấp lóe không biết phát sinh chuyện gì, một bàn tay nhỏ bé ngậm trong miệng, một bàn tay nhỏ bé khác túm chặt ống tay áo quý phụ nọ đi theo ra.
Lão thái thái nhìn thẳng phía trước, một tay hướng phía trước ngoắc ngoắc, dưới sự dìu đỡ của mọi người lảo đảo cấp bách đi lên phía trước, trong miệng hô: "Ngọc Nhi! Ngọc Nhi thế nào rồi?"
Bàng Huyền Úy bước lên phía trước, dìu đỡ Bàng mẫu nói: "Mẹ, hai mắt người không tốt, sao lại đi ra đây".
Lão thái thái này là mẫu thân Bàng Huyền Úy, Bàng mẫu. Trung niên quý phụ là Lưu thị là nguyên xứng phu nhân của Bàng Huyền Úy. Hai nữ tử tuổi còn trẻ là hai nữ nhi của Bàng Huyền Úy, nhị nữ nhi cùng tam nữ nhi, cô bé mũi nhãi là con gái của đại nữ nhi đã xuất giá.
Bàng mẫu hai mắt mờ mịt nhìn chung quanh, cầm tay Bàng Huyền Úy nói: "Ta hỏi ngươi, Ngọc Nhi thế nào rồi?"
"Danh y các nơi cũng xem qua… nhưng đều nói giống Tiền thần y… bệnh của Ngọc Nhi chỉ sợ không qua được đêm nay…"
"Cái gì?" Bàng mẫu nghiêng cái lổ tai hỏi lại, Bàng mẫu trừ ánh mắt không tốt thì tai nghe không rõ ràng lắm.
"Ngọc Nhi không được rồi!" Bàng Huyền Úy tiến đến bên mẫu thân lớn tiếng nói.
Bàng mẫu nghe rõ, thân thể run run một chút, lão lệ tung hoành, lục lọi đi lên phía trước: "Ngọc Nhi ở nơi nào, mau đỡ ta qua !"
"Mẹ, mẹ thong thả một chút, con đỡ mẹ qua", người trung niên vừa rơi lệ vừa dìu đỡ Bàng mẫu đi tới xe trâu, lão phụ nhân đưa tay quờ quờ nắm lấy tay thiếu phụ nọ. Mặc dù lão phụ thấy không rõ nhưng tay lại cảm giác được con dâu mở to hai mắt, hơi thở rất yếu ớt, chỉ sợ là không ổn rồi, nhất thời khóc lớn lên, ôm con dâu khóc lóc.
Tiểu thiếp Ngọc Nhi này là thân thích của Bàng mẫu, mặc dù gia cảnh nghèo khó nhưng nhà Ngọc Nhi từng có ân với nhà Bàng mẫu, cho nên đi lại rất thân thiết. Khéo sao con dâu Lưu thị của Bàng mẫu không có con, ngay cả bốn khuê nữ của bà cũng không sinh được con, mắt thấy tuổi đã cao, Bàng mẫu liền làm chủ nạp Ngọc Nhi làm thiếp cho con mình. Ngọc Nhi cũng không chịu thua kém, vào cửa liền sinh cho nhà bà nam tử nối dòng hương khói, Bàng mẫu vui mừng khôn xiết, cho nên đối với Ngọc Nhi này rất sủng ái. Ngọc nhi chợt bệnh nặng, Bàng mẫu trái tim như lửa đốt, nghe nói Ngọc nhi không qua được thì nhất thời khóc lớn lên.
Tiểu cô nương vừa nghe nãi nãi khóc, cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng miệng cũng khóc lớn, trong lúc nhất thời trong viện loạn thành một đoàn.
Nguyên xứng thê tử Lưu thị của Bàng Huyền Úy một tay gạt lệ, một bên phân phó cho nha hoàn bên cạnh: "Đi, gọi bà vú đem hài tử đến xem mặt mẹ nó một chút".
Nha hoàn nọ vừa khóc đáp ứng rồi bước lên bậc thang hướng bên này chạy lại. Bà vú ở trong phòng đã nghe nói như thế, vội bế đưa nhỏ từ trên giường, đứa nhỏ này chưa đầy một tuổi, bà vú kéo cánh cửa đi ra, đi xuống bậc thang đi tới bên cạnh xe trâu đưa cho Lưu thị.
Lưu thị đem hài tử đặt ở bên người Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đã hôn mê không biết gì nữa, hai mắt trợn tròn nhìn lên đỉnh xe trâu, hài tử nọ khóc òa lớn lên, tiếng khóc thê lương.
Vừa đi tới cửa Tiền Bất Thu nghe tiếng khóc thì đứng lại, lắc đầu dậm chân rồi xoay người quay lại nói: "Huyền úy đại nhân, ta muốn nhìn lại bệnh một chút".
"Ừm, làm phiền ngài. Mẹ, ngài để đại phu xem bệnh cho Ngọc Nhi một chút".
"Xem làm trò?" Lão thái thái nghe không rõ ràng, dậm chân quát lên: "Hắn đem Ngọc Nhi chữa thành cái dạng này, còn muốn xem làm trò náo nhiệt ư. Liệu có còn vương pháp hay không!"
"Mẹ! Không phải xem làm trò, là xem bệnh!"
"Lại xem? Con dâu ta yên ổn xinh đẹp này đã xem thành cái dạng này, còn có cái gì đẹp mắt nữa!"
"Vâng vâng!" Huyền úy không dám nói lại mẫu thân, nhìn Lưu thị nháy mắt ra hiệu, Lưu thị hiểu ý rơi lệ nói: "Mẹ, để cho Tiền thần y xem một chút, Ngọc Nhi mê man bất tỉnh, nếu không trị sợ là không qua được".
"Trị tội ư. Đúng rồi, Tiền Bất Thu rồi lại nói cái gì chữa bệnh như thần, chữa bệnh như hắn ngay cả Diêm vương Lão Tử cũng dám nhận được sao. Sao lại đem Ngọc Nhi trị thành như vậy, thế nào cũng phải trị tội vấn hình mới được. Con mau gọi bộ khoái đem họ Tiền này bắt lại!"
Tiền Không Thu đứng nơi đó hết sức xấu hổ.
"Mẹ, không phải trị tội vấn hình… ài, để cho Tiền thần y xem bệnh cho Ngọc Nhi".
"Đùa giỡn? Hắn còn dám mượn cơ hội đùa giỡn Ngọc Nhi. Hắn có phải là người nữa hay không. Ông trời ơi!" Bàng mẫu dậm chân khóc lóc nói.
Tiền Không Thu nét mặt già nua đỏ lên, quả thực dở khóc dở cười.
Bàng Huyền Úy hướng Lưu thị cùng bọn nha hoàn nháy mắt ra hiệu, Lưu thị cùng bọn nha hoàn vội dìu đở Bàng mẫu lui sang một bên, bà vú cũng đem hài tử ôm thối lui sang bên cạnh.
Hai tiểu nha hoàn tiến lên nhẹ nhàng vén một góc mền lên, đem cổ tay nhị nãi nãi trắng như băng sương đặt ở trên chăn mền.
Tiền Không Thu mặt lộ ra vẻ thẹn đi lên trước, vươn ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngọc nhi, nhắm mắt ngưng thần một hồi lâu rồi buông ra, lắc đầu, lại đi tới bên kia bắt mạch, lại ngưng thần hồi lâu, thở dài: "Bệnh của nhị nãi nãi thật sự rất kỳ quái, chẩn đoán ban đầu nãi nãi sốt cao, miệng khô, đại táo bón kết, nước tiểu đỏ vàng, lưỡi trắng, là chứng bị phong nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác xem mạch thì mạch tượng lại không đúng. Lão hủ lúc ấy cũng không quá để ý, lấy chi tử, hoàng cầm, kim ngân hoa, liên kiều đẳng tân lương giải biểu, tuyên phế thanh nhiệt. Sau khi dùng phương này, nhiệt độ có giảm nhưng lại xuất hiện chứng lạnh, đau phổi, thần bất tỉnh nói nhảm, lưỡi hồng nhạt, lưỡi vàng, mạch nhỏ, hoàn toàn không phải là chứng phong nhiệt, làm cho người ta mờ mịt khó hiểu. Ta sửa lại dùng sinh hoàng, thủy ngưu giác, xuyên hoàng liên, huyền tham gia giảm thanh ôn bại độc…"
Nói tới đây, Ngọc Nhi đột nhiên hô hấp dồn dập, trên trán đầy mồ hôi, Bàng Huyền Úy vội phân phó nha hoàn đem chăn trên người Ngọc Nhi bỏ ra.
Tiền Không Thu vẫn chưa phát giác ra, cố tự nói tiếp: "Dùng phương này, nhị nãi nãi ngược lại bệnh tình càng thêm trầm trọng, đưa đến phủ thành, các danh y ở phủ thành xem xét tái tam cũng nói lão hủ dùng phương không sai nhưng kết quả lại như vậy thì bọn họ cũng đều mờ mịt. Lúc này, nhị nãi nãi toàn thân hư nhiệt không lùi, đổ mồ hôi lạnh, hơi thở cấp bách, lưỡi quang trong như gương, miệng lưỡi nổi hạt, lưỡi chuyển hồng, mạch đập loạn, hôn mê đi, đã có hiện tưởng dạ dày bị ảnh hưởng. Có sửa dùng đại hoàng, hoàng liên, hoàng cầm tả tâm thang nhưng nhị nãi nãi vẫn như trước. Ài! Các lang y đành thúc thủ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...