Tống Tử Thiên Vương


Editor: Chấm Than
Ba năm trước.

Thượng Triết vừa mới ra mắt album mới, kích động muốn dấn thân thử sang nghề diễn viên, cậu kì kèo ỉ ôi đòi người đại diện giúp cậu tìm thử một bộ điện ảnh hay truyền hình nào đó, cũng không biết người đại diện của cậu chạy quan hệ kiểu gì, mấy hôm sau còn tìm được cho cậu một bộ kịch truyền hình thật, tên "Hoàn Khoan Thập Tam Lang", còn cậu là nhân vật chính – Thập Tam Lang.

Lúc đó Thượng Triết cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiên được diễn phim truyền hình, tuy vẫn chưa đọc kịch bản, cho dù chưa đi thử vai, cả biên kịch lẫn đạo diễn cũng không nổi mấy, nhưng cũng chả sao, cậu được diễn vai chính đó, vai diễn quyền lực nhất, high quá rồi muốn nữa!
Cậu có hỏi thử người đại diện lấy được vai kiểu gì, người đại diện chỉ hàm hồ nói vài câu, bảo là bên đầu tư rất coi trọng nhân khí của cậu, đạo diễn cũng thấy cậu có vẻ linh hoạt dẻo dai, cho nên cứ thế ký được hợp đồng.

Thượng Triết cũng không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ mình có được cơ hội trở mình, không hề biết rằng bản thân chỉ còn cách cũng lầy đen có nửa bước...!
Vài ngày sắp trước khi quay "Hoàn Khoan Thập Tam Lang", người đại diện đưa cậu đến dự một bữa tiệc tối.

Thượng Triết mới thu xong một chương trình tạp kỹ, đang mệt chả nhấc nổi tay chân, cuối cùng vẫn bị người đại diện cưỡng ép kéo đi, lại còn nhấn mạnh nói với cậu rằng: "Bộ phim kia cậu sắp đóng do tập đoàn Trì Trạch đầu tư, Trịnh tổng đã cho cậu cơ hội, cậu nhất định phải đi cảm ơn người ta cho đàng hoàng vào, dù sao trước đó cậu cũng được làm đại ngôn cho Trì Trạch hai lần rồi."
"Gượm đã," Thượng Triết cắt ngang, "Sao lúc trước anh chả nói gì với em hết vậy! Trịnh tổng là ông nào, em có biết gì đâu."
Người đại diện ho khan: "Trịnh Gia Ngon, CEO hiện tại của Trì Trạch, lát nữa anh dẫn cậu đi gặp Trịnh tổng, nói chung cậu cứ nhớ kỹ mình nợ người ta một cái ân tình là được."
Thượng Triết lúc này cũng không còn là người mới, đương nhiên cũng phát hiện có chuyện không bình thường: "Trương ca, đừng bảo anh muốn bán em đi đấy nhé!"
Người đại diện cũng không giấu diếm, nói thật với cậu: "Là cậu bảo thế mà, làm mọi cách kiếm cho cậu một vai diễn, anh đã kiếm cho cậu rồi đó.

Trịnh tổng cũng không nhắc tới điều kiện gì, bây giờ hợp đồng cũng đã ký rồi, qua đó nói một tiếng cảm ơn cũng là chuyện bình thường thôi, sao phải gọi là đem đi bán?"
"Làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống kiểu đó chứ! Nếu thật sự không có vấn đề thì anh giấu em làm gì! Không có điều kiện gì, hắn ta mà không có điều kiện gì anh phải cưỡng chế lôi em đến đây làm chi?"
"..." người đại diện cũng tự biết đuối lý, đưa cho cậu ly rượu, vỗ lưng lưng cậu rồi khuyên nhủ, "Việc đã đến nước này, cậu cũng không còn đường lui nữa, cứ lên đi, ở bên kia kìa, cái người mà nhìn đẹp trai đó, đừng có áp lực quá nha."
Vì bộ phim mà cậu sắp được đóng, Thượng Triết đành phải nhẫn nhịn kiên trì đi tiếp.

Cậu cười rụt rè: "Xin chào Trịnh tổng, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Thượng Triết."
Thậm chí đến bây giờ trong ấn tượng của cậu, Trịnh Gia Ngôn vẫn giống như lúc đó, hoàn hảo đến không chân thực.

Phong thái chững chạc, giáo dưỡng tốt đẹp, nói chung về phương diện nào cũng xuất chúng hơn người.

Thượng Triết không nhìn ra được Trịnh Gia Ngôn là thẳng hay cong, trước kia cậu cũng từng có bạn gái, nhưng chắc do ở lâu trong cái giới giải trí này, mưa dầm thấm lâu, dần dần cũng không còn thấy bài xích tình yêu đồng giới đến thế.

Mà dù thế nào đi chăng nữa, cũng không hề ảnh hưởng đến cảm nhận của cậu với người khác.

Trịnh Gia Ngôn rất vừa mắt kiểu người như Thượng Triết, ít nhất là cái vẻ ngoài của cậu.

Nếu Trịnh Gia Ngôn không cho cậu cơ hội đóng phim, nếu cậu không thiếu anh một ân tình, Thượng Triết nghĩ cậu sẽ rất vui vẻ làm bạn với anh, nhưng tiếc là...!

"Tôi rất vừa ý cậu, cậu nên tự tìm cho mình nhiều cơ hội hơn"
Những lời Trịnh Gia Ngôn nói, vừa trong dự liệu, mà lại vừa ngoài dự đoán của cậu.

Đây cũng coi như một ám chỉ một cách thẳng thắn, cũng chính những lời này, làm cho quan hệ sau này của hai người vô cùng vững chắc.

Trong giới giải trí, mấy chuyện thế này thật sự rất bình thường, nhưng tự Thượng Triết cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng về phương diện, lúc đó cũng đã tính sẽ uyển chuyển từ chối, sau cũng không biết men rượu lên não hay bị sắc đẹp cám dỗ, cậu nghe thấy bản thân nói rằng: "Cảm ơn Trịnh tổng đã xem trọng tôi."
Sau đó thì nước tới thuyền theo thôi.

Hai người bọn họ nhìn nhau cũng vừa mắt, thỉnh thoảng cùng đi ăn cơm nói chuyện phiếm,có khi hẹn nhau đến khách sạn, rồi lên giường, hoặc có khi đến nhà của người kia, cùng tắm uyên ương, rồi lên giường.

Những lúc khác, ai cần quay phim thì cứ quay, ai cần làm việc thì cứ việc làm.

Bộ phim "Hoàn Khoan Thập Tam Lang" kia doanh thu ảm đạm, kỹ năng đóng phim của Thượng Triết cũng nhận về nhiều gạch đá, hiển nhiên là tác phẩm chuyển hình đầu tiên của cậu đã thất bại.

Tuy cũng có buồn bã một tí, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Trịnh Gia Ngôn – cả hai giống như đều hài lòng tiếp tục qua lại với người kia, ai cũng không có ý định muốn đường ai nấy đi.

Phía Trịnh Gia Ngôn cũng đã cho Thượng Triết không ít tài nguyên, nhưng không phải ở mảng điện ảnh và truyền hình, mà là tài nguyên đại ngôn quảng cáo và tuyên truyền đĩa nhạc mà cậu chế tác, cho nên dù một phim kia của Thượng Triết có thất bại, nhân khí của cậu cũng không bị ảnh hưởng là bao.

Thượng Triết cũng chưa từng yêu cầu gì, nếu thật sự theo ý của Thượng Triết mà nói, cậu hy vọng một ngày nào đó mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn tồn tại vụ lợi, những loại quan hệ đó không thực tế cho lắm, chính bản thân cậu cũng hiểu rõ ràng.

Có một lần sau khi lăn giường, Thượng Triết hỏi Trịnh Gia Ngôn: "Anh cho tôi cơ hội quay phim, vậy có tính là quy tắc ngầm không nhỉ?"
Trịnh Gia Ngôn giải thích cho cậu:"Quy tắc ngầm nghĩa là em lấy lòng tôi, thỏa mãn nhu cầu của tôi, rồi tôi lại đưa em thứ em muốn.

Còn giữa tôi với em, là quan hệ mà tôi sẽ giúp em vô điều kiện, mà em thì cam tâm tình nguyện báo đáp tôi, đây không phải là quy tắc ngầm, mà là có qua có lại, hiểu chưa?"
Có qua có lại: Lễ Thượng Vãng Lai (Dành cho những ai đã quên, đây là bài hát Thượng Triết đã cùng sáng tác rồi gửi cho Trịnh Gia Ngôn)
Thẳng đến lúc này, Thượng Triết ngốc nghếch mới phản ứng lại.

Trịnh Gia Ngôn quá thông minh, anh là người có tầm nhìn xa, là một thương nhân hạ thủ khôn ngoan điển hình.

Dùng một hạng mục mà anh biết chắc sẽ không thể thua lỗ để đổi lấy một mối quan hệ lâu dài mà anh luôn tìm kiếm.

Còn dùng mấy lời lẽ "có qua có lại" để che giấu một mối quan hệ giao dịch.

Mà chính cậu, mới bắt đầu đã bị biểu hiện giả dối kia mê hoặc, đúng là nước ấm nấu ếch, mới đầu vì thoải mái tự tại, mà quên không hề nhảy ra cái bẫy vốn dành cho cậu.


⎼ Khi đó, cậu bước một bước, rơi vào trong hố.

Sau khi Thượng Triết tỉnh ngộ, đổi tên Trịnh Gia Ngôn trong điện thoại thành "Trịnh Hố Đen".

Nằm mơ một giấc mộng, nhìn thì dài đằng đẵng nhưng thật ra lại ngắn ngủi.

Đến khi thi lại, tinh thần Thượng Triết vẫn chưa được tốt cho lắm.

Cũng may chuyện này cũng không ảnh hưởng đến bài thi của cậu, dù sao có người giám sát mình học tập, lúc nhìn thấy đề bài, cậu mới phát hiện hầu hết trong đề đều đã từng làm thử rồi.

Thú vị hơn nữa là, thằng nhóc tóc xoăn hạt dẻ kia cũng ở trong nhóm thi lại.

Thượng Triết nhớ tới lúc mình còn đi học, trong lớp kiểu gì cũng có vài người, mỗi lần đi thi đều cảm thấy giỏi, chắc mẩm mình vô được top 3, kết quả lúc có điểm thì cũng chả hơn được người khác là bao.

Cậu đoán, cậu trai tóc xoăn này chắc cũng như vậy.

Sau khi nộp bài thi, Thượng Triết đồng cảm nhìn cậu ta: "Đều là học tra cả, cần gì phải coi thường lẫn nhau cơ chứ."
Tóc xoăn lại trả lời một cách mỉa mai: "Cho dù là học tra, tôi cũng là học tra trẻ tuổi hơn có tiền đồ hơn anh."
Đù, cậu người mới này có phong thái đáng sợ quá ta ơi.

Cuộc thi lần này Thượng Triết nắm chắc chín phần là sẽ đậu, nên thi xong cậu cũng không để trong lòng làm gì.

Đinh Kỳ lấy cho cậu hai cái quảng cáo, coi như là để trước khi comeback tạo nhiệt một tí, buổi chiều Thượng Triết theo hắn kí hợp đồng, sau đó vui vẻ đi về nhà.

Thượng Triết đang chơi với Kháp Kháp ở trong nhà, thằng nhóc kia đang nhét tay vào hai miếng lego khác màu để tách nó ra, nhìn thấy Thượng Triết đi về thì đưa hết đồ chơi trên tay cho Thượng Triết: "Ba ba, xây nhà."
"Kháp Kháp muốn xây nhà hả? Để ba ba xem dựng được tới đâu rồi này."
Thượng Triết vén tay áo lên, cùng ngồi trên thảm trải sàn với Kháp Kháp giúp thằng bé xây nhà.

Cậu tính giữ Tiểu Tôn lại ăn một bữa cơm, thấy cậu ta nhìn đồng hồ rồi bảo có việc cần về sớm một chút, Thượng Triết cũng không cưỡng cầu.

Tối hôm đó Trịnh Gia Ngôn không tới, Thượng Triết thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng giống như thiếu gì đó.


Lúc này tác dụng của Kháp Kháp liền hiện ra rõ rệt, trong nhà có con nít, đương nhiên sẽ không thấy tĩnh mịch.

Cậu buồn chán ôm Kháp Kháp một chút, cảm thấy tâm tình đã tốt lên nhiều, cảm giác giống như tương lai tràn trề hy vọng.

Thượng Triết đi tắm, bọt tắm trên đầu chất thành một bãi cao, cậu vừa gội đầu vừa hát: "Có đoạn tình cảm nào không có khởi điểm, có đoạn tình nào chẳng phải tôi tình anh nguyện...!Thứ em muốn chỉ là tìm lại những ký ức vĩnh viễn không trở về..."
"Da da da da, da da da, da da da da..." Thượng Triết hát luôn nhạc dạo, phòng tắm bốn vách ngăn làm cho hiệu quả còn rõ rệt hơn, "Tòa thành trì dưới ngọn bút máy, ánh đèn dù chói mắt đến mấy vẫn chỉ là đen trắng hai màu..."
"Ngoài thành sóng to gió lớn, trong thành đôi ta lễ thượng vãng lai..."
"Cứ giễu cợt, vì đôi ta làm chủ được ai,"
"Cứ quên đi, vì bất khi nào đôi ta cũng sẽ phải chia xa..."
"Da da da, da da da da da da," tay cậu vừa trượt, bọt tắm của rơi xuống, "Cái mệch mợ con mắt tôi!"
"Bộ phim "Đào Lý Bất Ngôn" của đạo diễn Lý Minh cũng khá ổn, công ty muốn tranh thủ thử cho em xem sao."
Mấy lời này nghe thì có vẻ như lơ đãng, nhưng Thượng Triết đã phải châm chước rất nhiều lần mới nói ra.

Đối với cậu mà nói, mặc dù trước giờ giữa hai người không có vấn đề gì, nhưng cậu lại vẫn chưa tìm thấy vị trí của mình trong mối quan hệ này.

Nếu coi Trịnh Gia Ngôn là "kim chủ", cậu đương nhiên có thể cậy sủng mà kiêu đưa ra yêu cầu mà mình muốn, hoặc là theo cách nói của Trịnh Gia Ngôn, nếu là "có qua có lại", vậy thì trước hết cứ để Trịnh Gia Ngôn giúp cậu, sau đó cậu lại nghĩ cách "báo đáp" anh ta.

Nhưng mà.

Thượng Triết biết, cả cục trận này đã bị hủy ở hai chữ "nhưng mà" này.

Cậu nghĩ, có lẽ chính cậu đã yêu người đàn ông này mất rồi.

Có thể nói rằng, Trịnh Gia Ngôn chính là một người yêu hoàn mỹ, càng ở lâu trong hố, Thượng Triết càng bị vùi lấp, ý chí của cậu lại không kiên định, dù có đủ dũng khí để cắt đứt mối quan hệ này, nhưng lại không đủ dũng cảm để nói ra trước mặt Trịnh Gia Ngôn.

Ngay cả chính cậu còn cảm thấy bản thân mình quá ngu xuẩn, trong cái quan hệ không ra gì này mà động chân tâm, vậy thì có khác gì kỹ nữ lập đền thờ đâu, hơn nữa đây cũng chẳng phải ván cược có lợi gì cho cậu, mà ngược lại còn có thể trở thành chướng ngại cho chính mình.

Bởi vì trong tiềm thức Thượng Triết luôn có cảm giác muốn thoát khỏi giao dịch này, nên trong công việc cậu không muốn tạo ra phiền phức quá lớn cho Trịnh Gia Ngôn.

Có đôi lúc Trịnh Gia Ngôn sẽ hỏi cậu có muốn gì không, cậu sẽ giả vờ thanh cao mà nói không.

Người như cậu nói là não chập mạch cũng không sai, đồ người khác tặng thì cứ tự nhiên nhận lấy, nhưng muốn cậu tự đi đòi, thế thì lại mất mặt quá.

Nhưng lần này cậu thật sự không còn cách nào cả.

Tác phẩm của đạo diễn Lý Minh có quá nhiều người muốn cạnh tranh, nếu muốn lấy được vai diễn trong "Đào Lý Bất Ngôn", cho dù chỉ là vai phụ cũng rất khó mà lấy được, cho nên trước khi cast phải tự tạo cho mình chút phân lượng.

Trước kia cậu cũng có giả vờ vô ý đề cập chuyện này với Trịnh Gia Ngôn, những lúc đó anh bận xử lí một hạng mục lớn, chắc cũng không để trong lòng nhiều, cho nên hôm nay làm xong công tác tư tưởng, rốt cuộc vẫn phải mở miệng.

Vậy mà câu trả lời Trịnh Gia Ngôn dành cho là: "Bộ phim này em đừng tham gia."

Thượng Triết ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ anh sẽ dứt khoát như thế, thế nại lại cố gắng tranh thủ: "Trịnh tổng, anh đã cho tôi nhiều tài nguyên rồi, trừ "Hoàn Khoan Thập Tam Lang" tôi cũng không còn cơ hội nào nữa, cho nên vai diễn này tôi thật sự rất muốn lấy được."
"Em cứ để người đại diện hủy tham gia, bên phía Ngân Thịnh cứ để tôi xử lí."
"Tự em muốn diễn cơ mà!" Thượng Triết không nén được tức giận, "Trịnh Gia Ngôn, rốt cuộc là anh có ý gì? Anh có thể không giúp tôi, nhưng xin anh đừng thay tôi đưa ra quyết định như vậy!"
Trịnh Gia Ngôn buông tư liệu trên tay xuống, giọng nói lành lạnh: "Kế hoạch hoạt động của em không ổn tí nào, em nghĩ là với cái diễn xuất đó của em là đủ để lên màn ảnh được rồi? Lấy trình độ hiện tại của em đi tham gia một tác phẩm lớn như thế, chỉ làm lộ khuyết điểm của em ra mà thôi, chuyện này không không hề có ích gì với sự nghiệp của em, huống hồ..."
"Huống hồ cái gì?"
Trịnh Gia Ngôn khựng lại: "Huống hồ bây giờ em đang ở cùng tôi, em đừng đòi hỏi nhiều như thế, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em."
Lồng ngực Thượng Triết phồng, vì phải cật lực khắc chế mà khuôn mặt đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên cậu đề cập về sự nghiệp của cậu với Trịnh Gia Ngôn, cái đánh giá này của anh làm cậu rất khó chịu, thì ra trong mắt của Trịnh Gia Ngôn, cậu cũng chẳng phải là một nghệ sỹ gì cho cam, thậm chí còn không có tư cách đi tranh thủ một tác phẩm hay.

Thượng Triết bắt đầu cảm thấy, nồi nước ấm này, làm cậu thấy bỏng rồi.

Cậu cười lạnh nói: "Trịnh tổng, mong anh công tư phân minh một chút, anh cũng chỉ là bạn giường của tôi mà thôi, anh không có quyền phê phán hay sắp xếp cuộc sống của tôi."
Trịnh Gia Ngôn nghe được lông mi liền nhíu lại: 'Thượng Triết!"
"Cũng không còn sớm nữa, hôm nay tôi về trước đây." Thượng Triết thay đồ, mặc thêm áo khoác, đêm khuya tự mình rời khỏi nhà Trịnh Gia Ngôn, cậu nói: "Không làm phiền Trịnh tổng, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp, tạm biệt."
Tan rã trong không vui.

Sau đó Thượng Triết thông qua người đại diện liên lạc được với Viêm Kiến, nhà sản xuất của "Đào Lý Bất Ngôn".

Hiển nhiên Viêm Kiến khá hứng thú với một nghệ sĩ đang nổi như cậu có thể mang đến được hiệu ứng gì, ông ta chủ động mời cậu ăn cơm, muốn bàn với cậu một số việc liên quan đến bộ phim.

Thượng Triết, lại một lần nữa, cho là bước ngoặt cuộc đời thật sự của cậu cuối cùng cũng tới.

Kháp Kháp ngồi nghịch trên giường, không cẩn thận dẫm vào ngôi nhà mình mới xây, tự mình ngã dập mông còn chưa nói, cái mông mập mạp còn đè nát cái ngôi nhà mới xây thành nhiều miếng nhỏ luôn rồi.

Chắc là nghĩ đến nỗ lực cả buổi tối của mình, Kháp Kháp cười ha ha ha không ngừng.

Thượng Triết nhéo nhéo đầu mũi của nó: "Con là em bé quái vật hả, nhà mới xây bị con đè nát rồi kìa!"
Kháp Kháp nghẹo đầu, lủi vào lòng cậu: 'Ba ba!"
Thượng Triết hôn nhẹ vào trán Kháp Kháp, vỗ vỗ lưng nó: "Kháp Kháp ngoan, đừng nghịch nữa nhé, đi ngủ thôi nào..."
Dỗ Kháp Kháp ngủ xong, Thượng Triết vẫn còn tinh thần xây lại ngôi nhà kia lại một lần nữa.

Một công trình dù kiên cố tới mấy cũng sẽ có điểm yếu, có đôi lúc chỉ cần một chút ngoại lực, cả ngôi nhà cũng có thể đổ vỡ.

Huống hồ một ngôi nhà do hai tên thường dân tự cho mình là đúng xây nên, vốn cũng chả phải vững chắc gì cho cam.

HẾT CHƯƠNG 12
???? ????
Editor: Nay đọc lại mấy chương đầu thấy mình dịch dở quá, tuy không biết giờ đỡ hơn được tí nào chưa nhưng thôi cứ coi là thế:"))) thôi thì xong hết truyện mình lại beta sau vậy, giờ lười quá hihi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận