Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Editor: May
“Ưm……”
Người đàn ông hôn quá phóng túng, như là muốn hút cô vào cốt nhục, vừa hút lại cắn, như là trừng phạt, lại như là cho hả giận.
Lần đầu tiên Tình Không thấy Sở Ngự Bắc như vậy, vừa kinh lại thẹn, lại lo lắng cửa thang máy mở ra sẽ có người tiến vào, quên mất tay mình đang bị thương, duỗi tay đẩy anh, đau đến kêu rên một tiếng.
Lúc này người đàn ông mới thở phì phò, buông lỏng môi cô ra, cầm tay bị thương kia của cô ở trên tay xoa xoa, con ngươi thâm thúy không sai không lệch mà nhìn chằm chằm cô.
Khoảng cách một centimet, hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ở trên mặt Tình Không.
Khuôn mặt nhỏ của Tình Không ửng hồng, con ngươi trong sáng sáng trong trông mong ngước nhìn anh.
Người đàn ông biết cô đang làm nũng, nghĩ đến hành vi vừa rồi của cô, đoàn lửa đè ở trong lòng anh liền không thể nào áp xuống được, tự hỏi dùng phương thức gì mới có thể đủ khiến cô gái nhỏ này nhớ lâu một chút.
“Anh quá cao, tôi mỏi cổ……” Tình Không chớp mắt to, tội nghiệp nói.
Hơi thở tươi mát thơm ngọt quanh quẩn ở bốn phía người đàn ông, cô gái nhỏ chu miệng nhỏ anh đào từng bị anh chà đạp qua, mắt đều là ướt long lanh, lời nói nặng tới bên miệng người đàn ông rồi nhưng rốt cuộc cũng không có nói ra, chỉ là sinh hờn dỗi.
Sở Ngự Bắc cảm thấy Lộ Tình Không cô gái nhỏ này càng ngày càng biết đối phó anh như thế nào, vừa mới bắt đầu còn các loại kiệt ngạo khó thuần, sẽ đối nghịch với anh.
Anh là ăn mềm không ăn cứng, gặp mạnh tắc cường.
Sau này cô dần dần đã biết, ngẫu nhiên dùng mềm, đại khái là đạt được hiệu quả không tưởng.
Tới bây giờ, cô dứt khoát liền mềm giống như kẹo bông gòn, lấy nhu chế cương, ăn anh đến gắt gao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...