Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu
An Chỉ Manh: "..."
Nghe bên tai lốp bốp một đống lớn, cô chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng.
Đây quả thật là đứa nhỏ tám tuổi sao? Cô năm 8 tuổi còn vì một cây kẹo mà sụt sùi nước mắt nước mũi đến chết đi sống lại nha.
Nếu như không phải phát sinh chuyện như vậy, cô vẫn còn rất ngây thơ.
Nhưng nhìn đứa trẻ tài năng trước mặt, nói gì thì nói, cô cũng cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.
"Em… Thực sự tám tuổi sao?"
"Đúng a! CHị gái, chị bao nhiêu tuổi rồi!"
Nhìn KHa Trạch Vũ ăn mặc lịch sự ưu nhã, cô cười xấu hổ vô cùng."Chị 18."
"A! Vậy chị chờ em mười năm, emcó thể cưới chị rồi."
"Khục khục..." Cái này mà đến tai tổng thống, quản gia ở một bên nghĩ thật đúng là quá bất đắc dĩ rồi.
Kha trạch Vũ rất vô tội liếc ông một chút."Quản gia gia gia, ông không thoải mái sao? Nếu ông thấy không thoải mái thì không cần ở đây nữa, tôi có thể chăm sóc tốt cho tỷ tỷ bà bà."
An Chỉ Manh: "..." Từ lúc nào mà cô từ chị gái trở thành tỷ tỷ lão bà rồi?
Cảm nhận được ánh mắt của quản gia, cô chỉ đành biểu thị mình cũng rất bất lực.
Đối mặt với đứa trẻ láu cá như thế, cô thật không có cách nào đả kích cậu! Dù sao cậu còn nhỏ, coi như cậu nói đùa là được.
Kha Trạch Vũ nhìn hai người, nở nụ cười rạng rỡ, ăn bữa sáng.
Quản gia nhìn hai người ở chung, thật sự là lo đến bạc hết tóc.
Tổng thống tiên sinh còn chưa làm hòa với An tiểu thư, lần này lại bị tiểu ác ma kia quấy rối, tương lai đúng là toàn một màu đen kịt.
Ông bất đắc dĩ rời đi, nhắm mắt làm ngơ qua sự tình diễn ra trước mặt.
An Chỉ Manh ăn xong bữa sáng, trực tiếp lên lầu xem TV.
Vừa mở Tv liền nghe tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
"Tỷ tỷ lão bà, em mang nước dưa hấu ép đến cho chị. Đây là đồ lạnh nha! Nhưng mà là em chuẩn bị vụng cho chị đấy!" Gương mặt nhỏ giơ lên tươi cười, khiến người ta cảm thấy thật ngọt ngào.
An Chỉ Manh nhận lấy nước ép dưa hấu lạnh, nhìn bên trong cốc quả nhiên có mấy viên đá.
Tâm tình nhất thời thư giãn hơn nhiều, đắc ý uống một hơi. Tới đây hơn nửa tháng, tổng thống nhất quyết không chịu cho cô uống đồ lạnh.
Đến cả nước trái cây cũng phải giữ tươi nguyên, đây thực sự là muốn lấy mạng người mà.
"Cảm ơn em! Trạch Vũ." Cô vươn tay véo véo da thịt mềm mại trên gương mặt nhỏ.
"Tỷ tỷ lão bà, mẹ em nói, sau này chỉ được để vợ đụng vào người."
Khuôn mặt An Chỉ Manh cứng ngắc, nhìn tay, lúng túng để xuống, cười gượng nhìn TV.
Kha Trạch Vũ an tĩnh ngồi một bên, ngắm cô xem TV.
Con ngươi đen kịt quan sát cô chằm chằm.
An Chỉ Manh bị nhìn đến sợ nổi da gà, quay đầu nhìn cậu."Em có chuyện gì sao?"
"Tỷ tỷ lão bà, chị thật đẹp." Đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, biểu cảm vô cùng chân thành.
An Chỉ Manh: "..."
"Tỷ tỷ lão bà, chị xem TV hẳn sẽ cần đồ ăn vặt! Chị muốn ăn cái gì, em mua tới cho chị?" Nghe nói con gái khi xem phim đều thích ăn vặt cả, ừm!
An Chỉ Manh: "..." Làm sao một đứa trẻ lại có thể hiểu rõ tâm lí con gái bọn cô như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...