Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Tay vừa vung qua, cánh tay liền truyền đến một cảm giác ấm áp, hé nửa con mắt ra chỉ thấy Cận Tư Hàn bắt lấy tay của mình, cô đã sớm biết kết quả là như vậy, vẫn là tự mình tìm tử lộ rồi.

ánh mắt An Chỉ Manh thanh tịnh thấy đáy, điềm đạm đáng yêu nhìn anh: Lần này chính mình gặp xui xẻo, có thể cho toàn thây hay không!!

Ai ngờ Cận Tư Hàn lại hôn một cái vào ngón tay của cô, kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô dường như đang an ủi: "ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai cái gì cũng cũng là quá khứ rồi."

An Chỉ Manh hơi có chút nghẹn ngào, những ủy khuất kia, đều là cô một mình chịu đựng, giờ phút này, lại có người đến cùng cô gánh vác.

Có người lý giải, có người đau lòng, đại khái chính là cảm giác như vậy đi.

"ừm." Cô nhẹ giọng nỉ non.


*

Sáng sớm hôm sau, An Chỉ Manh cuộn mình ở trên giường nặng nề ngủ, một tia nắng nhỏ từ bên trong khe hở màn cửa chiếu nghiêng vào mặt của cô, xuyên qua đầu giường bày đồ trang sức, bắn ra một cái bóng.

điện thoại di động trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, tiếng chuông phá vỡ yên tĩnh.

Mơ mơ màng màng từ trong chăn duỗi ra một cái tay, lục lọi ở trên đầu giường hồi lâu, cuối cùng sờ được điện thoại di động, cầm tới trước mắt, liền thấy tên Nhu Nhu lấp lóe ở trên màn ảnh. Cái nha đầu này, vừa sáng sớm lại thế nào rồi hả? Nghĩ như vậy, cô tiếp điện thoại.

Điện thoại vừa tiếp nghe, bên kia Nhu Nhu lớn giọng truyền tới: "Manh Manh, Manh Manh làm gì vậy? Tại sao lâu như thế mới tiếp điện thoại!"

"A... Hôm nay không có thông báo, tôi vừa mới ngủ đây, chưa kịp phản ứng, thế nào, nghe giọng của cậu vội vã như vậy." Cô bị tiếng Nhu Nhu đánh thức trong nháy mắt, mơ màng hỏi. Nha đầu này thật là có sức sống, đến cùng là mấy giờ tỉnh vậy.


Nhu Nhu nghe giọng An Chỉ Manh bên kia điện thoại tràn ngập buồn ngủ, không khỏi nâng trán: " đến lúc nào rồi mà cậu còn ngủ, tỉnh lại nhanh lên! Tôi phải nói cho cậu một tin tức tốt!" 

Nghe Nhu Nhu nói, lập tức từ trên giường ngồi lên, vuốt mái tóc rối bời, mở miệng chọc cô: " tin tức tốt sao? tin tức gì, có phải Bùi Á Hạo đồng ý cậu theo đuổi hay không!"

Nghe An Chỉ Manh trêu chọc, Nhu Nhu cũng không có phản ứng gì, ở đầu bên kia điện thoại yên lặng trợn trừng mắt biểu thị khinh bỉ, lại vội vàng nói: "Ai nha! Cậu ăn no tính toán chuyện gì! Tôi nói là chuyện ngày hôm qua kia, hôm qua không phải phơi ra chuyện cậu quyên tiền nha, cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay lại đột nhiên lộ ra chuyện cậu quyên tiền, hiện tại cậu mau nhìn xem, có rất nhiều người khen ngợi nữa nha! Chớ ngủ nữa, bây giờ tôi qua tìm cậu!"

Nói xong, cũng không đợi An Chỉ Manh nói chuyện liền cúp điện thoại.

An Chỉ Manh nhìn thấy cô đã cúp máy điện thoại di động bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn điệu bộ Nhu Nhu, cũng không lâu nữa là có thể chạy tới, suy nghĩ một chút, cô liền đứng dậy đi rửa mặt.

Nửa giờ sau, An Chỉ Manh đã rửa mặt xong, thậm chí còn uống một ly sữa bò, Nhu Nhu vẫn chưa có đến, đây không phải tốc độ của cô. An Chỉ Manh buồn bực, đột nhiên nhớ tới lời Nhu Nhu, cầm điện thoại di động lên tra tin tức.

Quả nhiên, hai ngày này đầu đề hình như bị mình bao hết, tràn đầy tin tức của cô, ngày hôm qua tin tức nói An Chỉ Manh yên lặng quyên tiền không cầu hồi báo, hôm nay lộ ra tin tức An Chỉ Manh góp khoản tiền lớn năm trăm vạn.

An Chỉ Manh nhìn thấy tin tức này, không chậm trễ nhấn vào, quả nhiên đây là một tin tức đối với cô rất có ích, click mở nội dung, không chỉ nhìn thấy tin tức mình góp năm trăm vạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui