Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

thân thể mảnh mai, như cành liễu trong gió, giống như gió thổi qua sẽ gãy mất, chỉ cần là đàn ông đều sẽ sinh ra nồng đậm ý muốn bảo hộ đối với cô.

An Chỉ Manh nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa sổ xe, nhìn lại Cận Tư Hàn. Chỉ cần anh dám nói để cho cô ta đi vào, cô liền dám rời khỏi xe.

Cận Tư Hàn mắt lạnh nhìn cô, giọng nói không có bất kỳ nhiệt độ gì."Tài xế, lái xe!"

"A!" Tài xế nhìn thấy An Nhã ngoài cửa sổ xe nũng nịu, thân là đàn ông đều cảm giác tổng thống tuyệt tình.

Đối mặt một đại mỹ nhân nũng nịu như thế, còn có bệnh tim, thế mà tổng thống đại nhân cũng không nhìn một chút.

An Chỉ Manh nhìn ngoài cửa sổ xe, bưng bít lấy trái tim, hình dáng đại mỹ nhân nũng nịu như Tây Thi ngồi ôm ngực, đều có chút không đành lòng rồi.

"Nếu không, để cho cô ta lên xe đi!" Dù sao, ngồi một chút cũng sẽ không sao, ghế phía trước cũng còn một vị trí.

Cận Tư Hàn liếc cô một chút."Không cần, cô ta có tài xế!"

"A!"

An Nhã thấy đèn xe sáng lên, anh không có ý quản mình.

Đôi mắt sáng ngập nước, bàn tay mềm mại che nơi trái tim, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bạch.

Chậm rãi quay người, bước lảo đảo, thân thể mảnh mai để cho người ta nhìn thấy đau lòng.


Chậm rãi đi vài bước.

"Ầm..." cả người lảo đảo ngã trên mặt đất.

thân thể co ro, tay nắm thật chặt y phục ở ngực, khuôn mặt nhỏ tái nhợt rơi mồ hôi lạnh như mưa.

An Chỉ Manh nhìn thấy một màn này, nhanh chóng mở cửa xe, lôi kéo Cận Tư Hàn đến gần cô ta.

Phát hiện cả người cô ta thống khổ co ro, giống như đè nén thống khổ to lớn.

An Nhã chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sáng chậm rãi chảy nước mắt trong suốt, lại quật cường không cho nước mắt rớt xuống.

Đôi môi hoa hồng gắt gao cắn, máu tươi từ trên môi nhỏ xuống khóe miệng.

"anh họ... anh không cần phải để ý đến em - em- em đã thành thói quen -" lời nói trầm thấp ôn nhu, để lòng người có chút không đành lòng.

Cận Tư Hàn hít thở sâu một hơi, Nhìn thấy bảo vệ bên cạnh."ôm cô vào trong xe."

"vâng, Tổng Thống tiên sinh!" Bảo vệ cúi người, ôm cô vào trong ngực.

trong mắt An Nhã chợt lóe lên tia tàn nhẫn, anh đối với mình nhẫn tâm như vậy, đụng tới mình một chút đều cảm thấy bẩn sao?

Đối với người phụ nữ này lại tốt làm cho người ta muốn xé nát cô ra, ánh mắt âm tàn nhìn An Chỉ Manh.


An Chỉ Manh cảm giác được ánh mắt để cho người ta không thoải mái nhìn chằm chằm mình, kỳ quái nhìn chung quanh một lần, phát hiện không có người.

Mấy người ngồi lên xe, đi thẳng tới tòa thành.

An Chỉ Manh nhìn thấy bảo vệ ôm công chúa nước S xuống xe, nhún nhún vai đi lên lầu, đi thẳng đến gian phòng của mình.

sau đó Cận Tư Hàn đi đến, ngồi bên cạnh cô.

Mắt đen nóng như lửa nhìn chằm chằm cô.

An Chỉ Manh hừ hừ dời mông, cách xa anh mấy bước.

Cận Tư Hàn lần nữa ngồi sát một chút, cô hừ hừ lần nữa ngồi hơi xa một chút, anh lần nữa ngồi sát một chút.

Một người nhượng bộ một người tiến tới, An Chỉ Manh lại lui về sau một lần nữa, một nửa cái mông trống không, không chú ý cả người rơi xuống.

cánh tay Cận Tư Hàn duỗi ra gấp gáp kéo cô, giọng khàn khàn từ tính mang theo lực hút trí mạng.

"Còn tức giận sao?"

"Hừ hừ!" Quay đầu không nhìn anh.

"Cô ta là công chúa Nước S."

"Hừ! dung mạo cũng xinh đẹp, cho nên anh liền bồi người ta mấy ngày, đối với tôi không nghe thấy không để ý tới."

Nhìn thấy bộ dạng cô hồn nhiên tức giận, cười khẽ một tiếng." dáng dấp cô ta ra sao, anh không có chú ý. Nhưng hôm nay anh chú ý tới em, rất xinh đẹp!" Mắt đen nóng như lửa, tay bắt đầu không an phận.

An Chỉ Manh hất tay của anh, cô tức giận cũng còn chưa có tiêu tan đâu! "anh bồi người đẹp của anh đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui