Căm tức nhìn anh hồi lâu, thấy anh không cho.
Các cô cười híp mắt nhìn kịch hay, chờ hai người bọn họ vung tay,
Ở trong ánh mắt mọi người vạn phần mong đợi, Kha Trạch Vũ nũng nịu nói: "Tôi là trẻ nít, anh không muốn cho tôi."
"Phốc..." Nhu Nhu cười ra tiếng.
Con cái nhà nào, thật là đáng yêu.
Nụ cười trên mặt Bùi Á Hạo trong nháy mắt biến mất, nếu anh đối mặt một đứa nhỏ cùng mình đùa bỡn, anh không sợ.
Có thể đối mặt một đứa bé nũng nịu, anh...
Cậu bé không cảm thấy mình một đứa trẻ tám tuổi nũng nịu có gì không đúng, rõ ràng không đánh lại, làm gì không sử dụng tuyệt kỹ.
Hai tròng mắt đen trắng rõ ràng nói khóc nước mắt vọt ra."Chú Bùi! Chú có nhường hay không..."
"Nếu như, tôi nói không cho?" Đối với đứa bé trước mắt, anh tốt bụng nhắc nhở.
Mắt to đen trắng rõ ràng nước mắt lưng tròng nhìn anh, không nói hai lời ngồi dưới đất.
Nước mắt cũng tuông ra."Ô ô ô... Đại minh tinh khi dễ người, người lớn khi dễ trẻ nít! Thầy, thầy, thầy còn có quản hay không... Anh khi dễ em... Ô ô ô... Em thật thê thảm! Em một đứa trẻ tám tuổi ở trong một đám người lớn học tập, em dễ dàng mà! Các người còn khi dễ em! Ô ô ô... Em thật là khổ sở! Em tốt bụng đau a..."
Mặt thầy đầy bất đắc dĩ nhìn hai đại nhân vật ở đó."Cái đó, Bùi Á Hạo, nếu không em nhường một chút..."
Người xem kịch trong nháy mắt có loại ảo giác vào vườn trẻ, đây thật là học sinh xuất sắc dựa vào thi tiến vào, mà không phải là đứa nhỏ đi cửa sau tiến vào.
Nhu Nhu cùng Huyên Huyên cùng An Chỉ Manh, Bùi Á Hạo tương phản quá lớn.
Một thời không cách nào tiếp nhận đứa trẻ trước mắt la lối om sòm, thật sự là mấy ngày trước còn sanh long hoạt hổ (khoẻ như rồng như hổ) khắp nơi đánh người.
Đây là trên tin tức, cậu bé khí tràng mạnh mẽ, cơ trí.
Nhìn Kha Trạch Vũ trên đất khóc lóc om sòm không để cho ngồi không bỏ qua, Bùi Á Hạo đối với cậu bé giơ ngón tay cái lên."Coi là cậu ác!"
Đứng dậy ngồi ở chỗ trống trước mặt các cô không người ngồi.
Kha Trạch Vũ cười híp mắt từ dưới đất đứng dậy, vỗ nhẹ bụi đất trên người.
Xoa xoa nước mắt trên mặt, nước mắt trong hốc mắt nháy mắt biến mất. Cười híp mắt ở bên cạnh An Chỉ Manh ngồi xuống.
Cậu nói qua, làm người muốn có thể co dãn. Đánh thắng được là đánh vào chỗ chết, không đánh lại thì giả bộ yếu thế, vô luận thủ đoạn gì kết quả cuối cùng như mình mong muốn là tốt.
"Mợ! Mợ là của cậu!" Bá đạo kéo ở cánh tay cô, khiêu khích nhìn Bùi Á Hạo trước mặt.
Bùi Á Hạo dở khóc dở cười, cảm giác mình bị một đứa trẻ tám tuổi bày kế.
Mọi người nhìn Bùi Á Hạo một người ngồi, trực tiếp đứng dậy ngồi ở bên cạnh anh."Anh khỏe, tôi kêu Lý Du Nhiên!"
"Cô khỏe! Cô có thể ngồi chỗ khác sao! Tôi không thích có người cùng tôi!" Mỉm cười nhìn cô, lời nói kiên quyết.
Sắc mặt cô lúng túng đứng dậy, ngồi ở chỗ khác.
Những người kia muốn tới ngồi, cũng không dám tới, ánh mắt ghen tị căm tức nhìn An Chỉ Manh.
An Chỉ Manh cảm giác mình thật là nằm không cũng trúng đạn, anh không thích người ngồi bên cạnh, liên quan gì tới mình!
Kha Trạch Vũ từng cái trừng trở về, trang nghiêm bao che chủ.
Quơ quả đấm, để cho các cô an phận một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...