Cận Tư Hàn ôm eo của cô, hai người ngồi xe trở lại lâu đài.
Mới vừa trở về phòng, anh không kịp đợi hôn sâu cô, bàn tay lửa nóng ở trên người cô tìm kiếm.
An Chỉ Manh đưa tay ra ngăn anh hành động." Kinh nguyệt em tới."
"À!" Hôn một đường lửa nóng hướng xuống.
Cô không thể không đẩy anh ra, để cho mình tỉnh hồn lại." Kinh nguyệt em tới, không thể làm!"
Cận Tư Hàn mới đột nhiên nhớ tới, thật giống như có chuyện như vậy, tròng mắt đen mang ai oán.
Ở trên môi cô hôn hôn."Nghỉ ngơi cho khỏe, anh để cho quản gia đưa canh cho em, đối với thân thể em tốt, nhớ uống."
" Được!"
Cận Tư Hàn vẫn như cũ không thôi rời phòng, đến gian phòng cách vách xử lý chuyện công.
Anh sợ công việc mình quấy rầy đến cô ngủ.
An Chỉ Manh ở phòng chỉ có thể nhàm chán chơi máy vi tính, còn một tuần lễ thì phải đi học, rất nhiều người đều đi ghi tên.
Hôm nay kinh nguyệt mình mới tới, nhất định không mang thai.
Một tuần lễ làm sao có thể mang thai!
Vậy phải thế nào mới có thể đi trường học! Gào khóc...
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, đau bụng rất không thoải mái, nằm ở trên bàn, từ từ ngủ.
Hơn hai giờ sáng Cận Tư Hàn trở lại, nhìn thấy chính là một màn như vậy.
Bất đắc dĩ ôm lấy cô, tay đụng phải máy vi tính, màn hình tối đen sáng lên.
Ôm cô ngồi ở trên ghế, nhìn trang mạng cô xem qua.
Toàn bộ là các loại vấn đề như thế nào đòi một người để cho cô đi trường học.
Nhìn cô ngủ say, đáy lòng có không đành lòng.
Ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt ở trên giường, hai người ôm nhau ngủ.
An Chỉ Manh tỉnh lại lần nữa, đã là tám giờ sáng sớm ngày thứ hai.
Vội vã chạy tới dưới lầu."Chú Quản gia, hôm nay cháu muốn đích thân nấu cơm cho chồng ăn."
‘Loảng xoảng..." cái mâm trong tay rớt xuống đất, hoảng sợ nhìn cô."Thiếu phu nhân, cô - cô mới vừa nói cái gì?"
"Nấu cơm cho chồng cháu ăn! Thế nào?" Cô nói lời gì sai sao?
Hai tay Quản gia run run, khom người nhặt mảnh vụn lên.
"Thiếu phu nhân, nếu không cô lên lầu xem ti vi? Chúng tôi chuẩn bị xong đưa lên cho cô?" Để cho Thiếu phu nhân nấu cơm, Tổng thống tiên sinh có thể cướp một tầng da bọn họ hay không!
"Không cần, hôm nay cháu muốn tự mình nấu cơm!" Cô phải lấy lòng anh, anh vui vẻ, mình mới nói được yêu cầu mà!
Ánh mắt mọi người kinh ngạc, An Chỉ Manh tự nhiên tự đắc đi tới phòng bếp.
Phòng bếp một trăm mét vuông! Đầu bếp cũng mười mấy người, có bếp trưởng, bếp trưởng phụ trách bữa ăn tây, thức ăn Trung, còn có các nước.
Mỗi người đầu bếp đều có ba bốn người phụ, đầu bếp và người giúp việc, ở tại lâu đài bên kia.
Chỉ cần hôm nay Cận Tư Hàn ăn gì, vị bếp trưởng kia mới phải xuất hiện.
Vừa lúc hôm nay thức ăn Cận Tư Hàn muốn ăn là bếp trưởng Trung quốc sắp xếp, cô vừa vặn cùng ông nghiên cứu cách làm món lẩu.
Anh rất kén ăn, rất chú trọng vệ sinh.
Càng là tới nay không ăn lẩu cùng cay, nhưng cô sở trường nhất chính là lẩu.
Ăn lẩu mới phải nói chuyện!
Khá tốt, phòng bếp còn có bếp lẩu uyên ương, còn có thể nấu.
Đầu bếp chuẩn bị xong gia vị, để ở trong hộp.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, từ hải sản đến thịt tươi, đến rau cải.
Còn có thức ăn lạnh, nước trái cây.
Tất cả dùng hộp bỏ túi giữ tươi, trong nháy mắt bao lớn bao nhỏ.
Chuẩn bị xong, cũng mười một giờ, lái xe một giờ cũng đủ rồi.
Người hỗ trợ xách lên xe, vui vẻ đi phòng làm việc Tổng thống.
Một giờ sau.
An Chỉ Manh ở phía trước, một đoàn bảo vệ đi theo phía sau xách hộp đồ ăn một đường đi tới phòng làm việc Tổng thống.
Đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...