Hai người thương lượng thật lâu, Kha Trạch Vũ mới hứng thú rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau.
Tổng thống vừa đi, quản gia đã nhìn thấy kha thiếu gia từ trên lầu lén lén lút lút đi xuống.
"Quản gia, cậu đi rồi sao?"
"Đi rồi! Kha thiếu gia, sáng nay cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, bữa sáng cho kẻ giả dối kia cũng chuẩn bị luôn rồi sao?" Cậu ngó quanh nhà ăn.
"Vâng, kha thiếu gia!"
"Nhanh, ở đâu! Dẫn tôi đi!” Nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, đi theo sau quản gia vào nhà bếp.
Cậu nhìn bữa sáng trên bàn, nhỏ giọng."Ông quản gia, cho cháu Mù-Tạc, muối, thêm cả dầu hoa tiêu."
Quản gia nghi ngờ đưa cho cậu.
Thấy cậu cho từng loại gia vị vào trong cháo, ông vẫn giữ im lặng.
Giải quyết xong hết thảy, Kha Trạch Vũ mới để quản gia đặt báo cháo lên khay.
"Ông quản gia, nếu cô ta còn muốn bát cháo nữa, vậy đưa cho cô ta phần cháo này!"
"Được rồi, kha thiếu gia!" Tất cả người hầu trong bếp đều nhìn thấy, và cungxd dều giữ im lặng.
Kha trạch Vũ bưng cháo dinh dưỡng về, vừa vặn trông thấy An Chỉ Manh từ trên lầu đi xuống.
Cậu hào hứng ngoắc tay cô."Tỷ tỷ lão bà, nơi này nơi này!"
An Chỉ Manh cười dịu dàng đến bên cạnh đứa nhỏ, quản gia nhanh chóng bày trí bữa sáng cho hai người.
Lúc đầu tổng thống chỉ quen ăn sáng tùy ý chút, bánh mì nướng thêm trứng gà, rau xanh, sữa bò.
Để thích ứng với khẩu vị của An tiểu thư, thực đơn bữa sáng cũng phong phú hẳn lên.
"Người chết ở đâu hết rồi, còn không mau mang bữa sáng tới cho tôi. Đói bụng chết tôi, mất người chịu nổi sao?" Người chưa tới, tiếng đã vang vọng.
Kha trạch Vũ cười nhìn nơi phát ra âm thanh, quản gia đem cháo dinh dưỡng mình đã chuẩn bị kĩ càng lên.
Nhìn cô ta ưu nhã ăn một miếng, nụ cười càng thêm sáng chói.
"A... Cháo này vị gì vậy chứ, cay chết rồi, cay chết rồi... Sặc chết mất, sặc chết nước... Nước nước..."
Quản gia ung dung rót cho cô một chén nước sôi, cổ thư Phỉ không cả nhìn trực tiếp uống luôn.
"A... Nóng chết rồi... Các người là người chết sao?"
An Chỉ Manh hiếu kỳ ăn thử một miếng cháo dinh dưỡng của mình, rất ngon mà a!
Nhìn vẻ mặt cười gian của kha trạch Vũ, trong lòng cô chắc chắn, những gì tối qua cậu nói là hoàn toàn nghiêm túc.
Quản gia lại đi rót cho cô ta một chén nước nữa.
Cổ thư Phỉ tức giận."Đầu bếp có phải già cả rồi không, cả nhà chết sạch, sao có thể nấu ra thứ đồ khó ăn như vậy chứ.”
Quản gia nhịn hồi lâu, vẫn là không thể nhịn được nữa."Cổ tiểu thư, xin cô nói chuyện lịch sự một chút. Chúng tôi cũng là người!"
"Các người được coi là nguwoif sao? Hừ! Các người chỉ là bầy kiến con, phải phụ thuộc vào những con kiến chúa lớn mạnh như chúng tôi, ông hiểu không? Tôi muốn giết chết đám kiến các người cũng vô cùng đơn giản!"
Môi đỏ câu lên nụ cười khiêu gợi đầy khinh miệt, nhìn mọi người như nhìn một bầy chó.
Kha trạch Vũ cười híp mắt bưng qua một phần cháo đến trước mặt cô."Ăn bữa sáng!"
"Hừ! Hiện tại biết nịnh nọt tôi rồi!" Cô đắc ý mắt nhìn An Chỉ Manh, ưu nhã ung dung ăn một miếng.
Không thèm quan tâm bánh quẩy, bánh bao cùng sữa đậu nành. Những thứ đó là đồ ăn của người nghèo, làm sao xứng với thân phận của cô.
An Chỉ Manh lẳng lặng ăn bánh quẩy, bánh bao, uống sữa đậu nành.
Cô luôn thích bữa sáng như vậy, không ăn quen bò bít tết, bánh mì nướng, bánh mì vòng cái gì đó.
Nhìn cổ thư Phỉ ăn xong một chén cháo dinh dưỡng nhỏ, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía kha trạch Vũ.
Chỉ thấy cậu cúi đầu điềm nhiên ăn bữa sáng, nhưng ý cười trên khóe miệng lại lan tận mang tai rồi. Chén cháo kia khẳng định có vấn đề.
Kha trạch Vũ cười nhìn cô ta ăn xong, cười híp mắt hỏi: "Ăn ngon không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...