"Không cần rồi."
bạn bè cô bận bịu phấn đấu vì khát vọng, đã biến mình thành mọt sách
Buổi chiều làm xong thủ tục xuất viện, trực tiếp ngồi xe về tòa thành.
để cô xuống ở cửa tòa thành.
-"cô theo quản gia đi vào trước, buổi tối tôi trở lại."
-"A!"
Nhìn thấy toà thành tráng lệ trước mắt, cô có cảm giác tựa như trong lồng chim.
chán chường đi theo quản gia ngồi vào một chiếc xe khác.
Cổ Thư Phỉ chớp mắt khiêu khích với cô, mau chóng đuổi theo tổng thống.
Nhìn phương hướng xe rời đi, cô càng khó chịu.
Đường trở lại tòa thành không vui.
- "chị yêu, chị trở về hả?"
một người vọt xuống từ thang lầu, vòng quanh bên người cô.
"Chị yêu, chị không biết đâu, chị rời đi mấy ngày nay, em nhớ chị đến cỡ nào. Cậu không cho em đi thăm chị. em hận cậu đến chết rồi! may mắn là chị không có việc gì, nếu không phải vậy, em tuyệt đối không buông tha cho cậu.
Nắm chặt quả đấm, ánh mắt hung ác nhìn về phía trước.
Manh Manh ngây thơ, thấy thế nào mà không có chút dáng vẻ hung thần ác sát hết?
An Chỉ Manh muốn cười, lại sợ tổn thương lòng tự trọng của bé.
Đưa tay vuốt tóc quăn tự nhiên màu nâu của bé, cười yếu ớt:
- " Đúng rồi! Tổng thống xấu nhất rồi."
- "ừ! Chị yêu! Chị gả cho em đi! em cam đoan sẽ không tìm tiểu tam Tiểu Tứ, đối tốt với một mình chị."
Con người đen trắng rõ ràng, trong suốt nhìn cô.
Hiện tại đứa trẻ cứ như vậy làm cô có chút bấn loạn - hiểu chuyện rồi hả???
Kha Trạch Vũ tiến lên đỡ lấy cô, giọng điệu ôn nhu, bước chân cố ý phối hợp cùng cô. - "Chị yêu, chúng ta đuổi tiểu tam này đi đi!"
- " Hả..." Một em bé tám tuổi, hiểu nhiều như vậy, không tốt lắm đâu!
" Ầm..."
- "Quản gia! Đều chết đâu hết rồi! Còn không mau tới phục vụ tôi, không nhìn thấy tôi khát sắp chết rồi sao?"
Cổ Thư Phỉ ngồi trên ghế sofa, vắt chân, đợi người hầu hạ.
Quản gia bưng một ly nước qua đặt ở trước mặt cô ta.
ánh mắt khinh thường.
- "ông cho tôi uống nước lã sao? ông không nấu nước này lên sao? Các người không biết nấu sôi lên sao, không biết trong nước có rất nhiều vi khuẩn sao? Các người muốn hại chết tôi sao? Tin không, tôi đuổi việc các người."
Quản gia ở bên cạnh, yên lặng bưng nước xuống dưới, một lần nữa cầm ly nước sôi lên
- " Cổ tiểu thư, nước của cô."
Cổ Thư Phỉ giận rồi.
- "Trời rất nóng, cho tôi uống nước sôi, các người muốn làm tôi chết bỏng sao?"
Quản gia xoay người vào nhà bếp một lần nữa, mở tủ lạnh lấy ra mấy cục nước đá, đặt vào ly nước sôi.
- "Cổ tiểu thư, bây giờ có thể uống rồi."
"ông... ông đối xử với tôi như thế, chờ khi tôi lên làm tổng thống phu nhân, việc đầu tiên tôi phải đuổi việc ông."
Thái độ ông qua loa như thế, khiến cho cô luôn luôn được tiền hô hậu ủng, chịu sự đả kích nghiêm trọng.
mặt quản gia lạnh lùng.
- " nếu Cổ tiểu thư không có chuyện gì khác, vậy tôi xin được cáo lui trước."
Dứt lời, cô chưa kịp mở miệng, quản gia tự động lui xuống.
" ông... ông đứng lại đó cho tôi!"
Bị coi thường như vậy, làm sao cô có thể nhịn.
Cô nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt ông, vung tay lên nhằm vào mặt của ông, đánh xuống.
- "Bốp..."
Cổ Thư Phỉ bụm mặt, căm tức nhìn Kha Trạch Vũ.
- " A! mày dám đánh tao, đồ ranh con."
- " ông Quản gia, ông không sao chứ! ông đần hả? người ta đánh ông mà ông cũng không biết hoàn thủ."
trên mặt mũm mĩm tràn đầy đau lòng.
mắt Quản gia đục ngầu ánh lên ấm áp.
- "Kha thiếu gia, tạ ơn."
"Không cần khách khí!" vung tay lên, rất là hào khí.
không để ý tới Cổ Thư Phỉ đang nổi trận lôi đình, lần nữa vung tay tát lên mặt bé.
"Kha thiếu gia, cẩn thận..."
"Trạch Vũ, cẩn thận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...