Thị vệ đuổi hết đám kí giả đi, còn một ít trốn trong bụi cỏ, cũng bị thị vệ thành thục tìm ra.
Xua đuổi mười mấy phút, ký giả cùng đám người mới hoàn toàn tiêu tán.
Lúc này, đã là 10h trưa, mặt trời nóng bỏng khiến người ta chói mắt.
Thị vệ nhìn Tổng thống tiên sinh vẫn đang cố chấp gõ cửa, có chút không đành lòng.
Mấy người núp ở phía sau chuẩn bị bữa trưa, bầu không khí ngột ngạt.
An Chỉ Manh nhìn người bên ngoài nhỏ giọng thương lượng hồi lâu, đều không có đối sách.
ChuyệnTổng Thống tiên sinhquyết định, không ai có thể thay đổi.
Hai người ngồi trầm lặng trong phòng, hôm nay thời tiết lên tới 40 độ, anh đứng như vậy, có thể chịu được sao?
Anh bữa sáng cũng chưa ăn, chẳng phải anh từng có triệu chứng đau bao tử à?
Oán hận trong lòng có chút bị lung lay, cô nhìn thân ảnh thẳng tắp qua khung cửa sổ.
Bên tai tiếng chuông cửa vẫn như cũ không dừng lại, lần đầu tiên cô phát hiện ra người đàn ông này cố chấp đến đáng sợ.
Từ ba giờ hôm qua cho đến tận lúc này đã là mười hai giờ, chuông cửa vẫn nhẹ nhàng vang lên, không nhanh không chậm.
Cố chấp như bao người.
Ngồi trong phòng điều hòa, trước mắt là phim thần tượng, thế nhưng tầm nhìn vẫn không tự chủ được mà hướng về phía người đứng bên ngoài kia.
Anh vẫn chưa đi, vì sao còn chưa đi?
Bên ngoài mặt trời gay gắt, hoàn toàn có thể ấp trứng cho nở gà con. Vậy mà anh vẫn cứ kiên trì đứng ngoài đó, thẳng tắp như tùng.
Cô tận mắt nhìn thấy anh từ chối thị vệ mang dù tới, mặc người không đứng đó, quyết không dịch chuyển.
Trái tim như bị người ta bóp chặt, đau đến không thở nổi.
Nhớ tới cha mẹ chết thảm, mà kẻ cầm đầu vì có quyền lực mà chỉ nhận án tù 13 năm, đáy lòng liền dâng lên thù hận.
Cô ngoảnh mặt đi, kéo rèm cửa, tự ép mình không nghe cũng không nhìn thấy.
Người ở bên trong nhẫn tâm không nhìn người bên ngoài ba ngày, người bên ngoài cố chấp đứng ba ngày, nhấn chuông cửa ba ngày ba đêm.
Không ăn không uống, kiên quyết đứng chờ ở cửa.
Ba ngày này, nước R sôi trào.
Cả nước đều biết Tổng Thống tiên sinh luôn luôn xem phụ nữ không bằng hạt cát lần này đã triệt để trầm luân, rơi vào lưới tình của một cô sinh viên tầm thường 18 tuổi.
Để được mỹ nhân tha thứ, anh chịu đau khổ đứng ở ngoài cửa cố chấp ba ngày ba đêm, không ăn không uống, bất chấp nhiệt độ nóng như thiêu đốt bên ngoài.
Truyền thông điên cuồng đưa tin, các loại phiên bản, các loại suy đoán.
Phụ nữ trong nước càng sôi trào, không biết là ai đã lục lọi và tìm ra Microblogging của An Chỉ Manh.
Dưới những bình luận ác ý, trong nháy mắt lượt follow của Microblogging đã tăng lên không đếm xuể.
Tất cả đều là nữ, toàn bộ đều mắng cô không biết xấu hổ, cô là tiện nhân.
Họ mắng cô đã cướp đi ông xã của họ, vậy mà còn không biết quý trọng.
Dám ngược đãi ông xã của họ như vậy, có người hăm dọa cô ra ngoài đường hãy cẩn thận mopojt chút.
Cũng có người mắng cô nên bị xe đụng chết, đáng bị thiên lôi đánh.
Trong suy nghĩ của họ tất cả đều là nam thần, là ông xã đáng quý.
Mọi người nhao nhao vây tới hiện trường, vừa định ném đồ vào nhà cô thì đã bị thị vệ đuổi đi hết.
Mà nhóm thị vệ ở đó, ban đầu chỉ có mười người, sau đã biến thành một đại đội.
Tổng Thống tiên sinh ra ngoài lộ liễu như vậy, bọn họ vì sự an toàn của Tổng Thống tiên sinh, chỉ có thể chủ động chạy đến.
Cục cảnh sát cũng bị điều động đến đây, thậm chí nếu xuất hiện « thích khách » định ám sát cũng bị thị vệ âm thầm xử lí sạch sẽ.
Nhìn lấy cánh môi khô nứt của Tổng Thống tiên sinh, dù kiên cường đến mấy thì họ cũng bị Tổng thống si tình làm cảm động đến mắt đỏ hoe.
Một tên thị vệ mang nước tới, lần nữa bị Tổng Thống tiên sinh cự tuyệt.
"Tổng Thống tiên sinh, ngài không ăn không uống như thế, trời rất nóng, sẽ xảy ra chuyện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...