"Nơi này có ăn có uống, sẽ không chạy, nhất định sẽ không chạy." Có quỷ mới không chạy.
Cận Tư Hàn liếc mắt đen nhìn cô đầy vẻ không tín nhiệm, sau đó quay người nhấc đôi chân dài ưu nhã rời đi.
"Úc a! Cuối cùng được đáp ứng." Dù rất vui mừng, thế nhưng cô cũng không dám ăn nói lung tung.
Quản gia nhìn théo bóng lưng cao hứng rời đi, mắt đen trầm tư. Ông quay người gửi đi một tin nhắn."Phu nhân, cô muốn làm như thế sao?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ vui vẻ ngọt ngào."Đương nhiên."
"Được rồi."
An Chỉ Manh về đến phòng, phát hiện trong ngăn tủ thế không hề có nữ trang, mắt nhìn áo ngủ trên người, cũng không thể mặc áo ngủ ra đường được!
Tiền của cô đều ở trong túi quần áo, chính vì vậy cô đành ngồi thụp xuống sô pha ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
"Chụp chụp..."
"Mời vào."
Quản gia dẫn theo người hầu tiến vào gian phòng, người hầu đem quần áo để trong ngăn tủ.
"An tiểu thư, cái này là quần áo của cô, đã được giặt sạch sẽ rồi, cô nhìn xem có thiếu đồ gì không? " Quản gia đứng thẳng lưng, ngữ khí cung kính mà không quá trang trọng.
"Được rồi, cảm ơn." Thật sự là chuyện vui trên trời rơi xuống, An Chỉ Manh mừng khấp khởi nhìn quần áo và hàng lí.
Tổng thống không ở đấy, buổi tối người hầu cũng không có, vậy chẳng phải là thời cơ tốt để mình chạy trốn sao.
Quản gia nhìn hai mắt lúng liếng đảo quanh linh hoạt, trên mặt một mảnh yên tĩnh."An tiểu thư, nếu như không có sai bảo gì khác, vậy tôi xin cáo lui trước. "
"Được rồi, làm phiền ông rồi."
Quản gia khựng lại nửa giây, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh."Đây đều là bổn phận của hạ nhân chúng tôi."
An Chỉ Manh thấy bọn họ rời khỏi phòng, nhanh chóng đứng dậy ôm hành lí, cao hứng lăn lộn trên giường.
"Ha ha ha... Đến lúc anh ta quay về, không thấy mình, khẳng định mặt sẽ đen như than, ha ha ha..." Nghĩ đến cảnh anh bị chọc tức, cô không thể không cao hứng hơn.
Lại nghĩ đến chuyện đêm nay mình có thể trốn thoát, cô lại cao hứng chạy thêm vài vòng.
Ôm hành lí, yên lặng ngồi trong phòng, chờ màn đêm buông xuống.
Ban ngày ồn ào chỉ chốc lát đã yên tĩnh trở lại, đêm tối nương theo cái yên tĩnh mà buông xuống thành phố R.
An Chỉ Manh ăn mặc chỉnh tề ôm lấy hành lí, lặng lẽ mở cửa phòng, mắt lóe lên tia sáng.
Bên trái không có ai, bên phải không có ai, cầu thang cũng không có ai.
Nhanh chóng đóng cửa, lại thần thần bí bí tìm trong phòng thật lâu mới tìm ra giấy bút.
Ngắm ngắm trên giấy viết một hồi, cô cười mờ ám đặt bút xuống, nhìn dòng chữ viết bên trên mà thỏa mãn."Gửi tổng thống, lúc anh thấy phong thư này khẳng định tức nổ tung đi! Ha ha ha ha..."
Mở tủ áo khoác thiết kế phương thức châu Âu, An Chỉ Manh cười mờ ám lấy ra nước hoa từ trong túi, phun lung tung vào tủ quần áo."Cho anh mắc bệnh thích sạch sẽ, cho anh bắt nạt tôi này, hừ."
Thu hồi nước hoa, cô mở cửa phòng, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Dáo dác nhìn hai bên một chút, không có ai. Cô lại mở cửa, thoắt một cái, người đã phi đến bên cửa.
An Chỉ Manh đứng ngoài cửa, có chút mơ hồ.
Cô là dân mù đường chính hiệu, tòa pháo đài này nhìn ra mấy nghìn phương, dân mù đường như cô căn bản không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Nếu như không cẩn thận sẽ lại rơi xuống ao cá sấu như lần trước, cô có mấy cái mạng đều không đủ chơi.
"Đi bên trái, hướng phải."
"Đi bên trái, hướng phải." Đến cùng là đi bên trái hay là hướng sang phải a!
Đột nhiên, mắt cô sáng lên. Dưới ánh đèn lờ mờ xuất hiện một người, đi theo anh ta là tốt rồi.
An Chỉ Manh hóp lưng lại như mèo, cẩn thận từng li từng tí bước theo sát.
Vòng qua không ít đường, cuối cùng để cho cô nhìn thấy cửa lớn tòa thành.
Chỉ thấy người kia đi đến cửa tòa thành, cửa tự động mở ra. Thấy anh ta đi vào, cô nhanh chóng lắc mình một cái, giây cuối cùng, cửa đóng lại là có thể lách ra ngoài rồi.
Nam Giáp mắt nhìn quản gia."Làm như thế, tổng thống sẽ không giết chúng ta chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...