Tống Thì Hành

Mã Nương Tử ngược lại tỏ ra vẻ ôn hòa, giới thiệu thanh niên bên cạnh với Ngọc Doãn.

Tuy nhiên, Bạch Thế Minh vẫn với dáng điệu hờ hững, chỉ chắp tay, xem như đã chào hỏi.

Ngọc Doãn cũng không để trong lòng, ngồi xuống một bên.

- Hôm nay lão nương gọi Tiểu Ất đến không biết có chuyện gì?

Mã Nương Tử nhìn Ngọc Doãn, khẽ thở dài:

- Năm đó Ngọc đại ca đánh thắng người Liêu, nhưng lại trúng gian kế của người Liêu, thế cho nên phải bỏ mình. Vong phu khi còn sống cùng với Ngọc đại ca cũng có chút giao tình, cho nên sau khi Ngọc đại ca mất, đã đặt ra quy định, mỗi ngày phải mua hai trăm cân thịt chín ở cửa hàng của ngươi, coi như là giúp đỡ.

- À?

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.

Hắn thật sự không biết có việc như vậy.

Bao gồm cả ký ức trước kia mà Ngọc Doãn lưu lại, cũng không có nội dung liên quan.

Mã Nương Tử thấy Ngọc Doãn giật mình, liền khẽ mỉm cười:

- Từ sau khi tiên phu mất, ta cũng rất ít khi xử lý công việc ở trong lầu. Không ngờ người trong lầu lại không hiểu chuyện, lại tự tiện chặt đứt hoạt động cửa hàng của ngươi. Về sau ta có nghe nói, cũng đã trễ... Chỉ có điều không nghĩ tới, Tiểu Ất quá kiên quyết, lại cùng với Tiếu Chi Nhi giao đấu.

- Việc này...

Ngọc Doãn nhất thời cảm thấy hổ thẹn.

Cô gái ngồi ở phia sau Bạch Thế Minh, dùng ánh mắt quyến rũ mê người, tò mò quan sát Ngọc Doãn.

Chỉ có điều, giờ phút này Ngọc Doãn không có lòng dạ nào mà để tâm đến vấn đề này, cũng không hề lưu ý.

- Đại trượng phu ân đền oán trả!

Nhưng Mã Nương Tử trái ngược lại có chút sảng khoái, khoát tay chặn lại nói:

- Người ta bắt nạt quá đáng, nếu như không đánh trả, thì sao lại gọi là Ngọc Giao Long ở phố Mã Hành nữa? Tiểu Ất, chớ để trong lòng.

- Đa tạ lão nương bỏ qua.

Mã Nương Tử cười cười, tỏ ý không ngại.

- Quản sự lúc trước đã bị ta đuổi đi rồi... Mấy năm nay ta lơ là công việc ở trong lầu, làm cho một số người quá mức tùy tiện. Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ cho Thế Minh quản lý tửu lầu. Sau này, còn phải kính nhờ Tiểu Ất chiếu cố nhiều hơn.

Dứt lời, Mã Nương Tử nâng chén mời rượu.

Ngọc Doãn vội vàng cầm lấy cái chén, nâng cốc uống cạn.

Khẽ liếc trộm Bạch Thế Minh, thấy Bạch Thế Minh nhìn xuống không chút nào để ý Ngọc Doãn, thậm chí còn mang vẻ mặt bực bội.

Trong lòng Ngọc Doãn có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ mình với lầu Bạch Phàn còn có hoạt động, nên không thể biểu hiện vẻ bất mãn.


Mã Nương Tử nói liên miên không dứt một vài câu chuyện phiếm, Ngọc Doãn cũng kiên trì chịu đựng.

Rượu qua ba lượt, đột nhiên Mã Nương Tử chuyển đề tài:

- Tiểu Ất có biết Tiếu Chi Nhi đã rời khỏi lầu Bạch Phàn hay không ?

- À... Việc này tiểu nhân quả thực không rõ lắm.

Sự việc Tiếu Chi Nhi rời khỏi lầu Bạch Phàn, trong hai ngày nay cũng có gây chút náo động.

Nàng vốn là người có khả năng nhất đạt được vị trí Thượng Thính Hành Thủ, nhưng không ngờ lại bị Ngọc Doãn phá hỏng, ngay cả Phùng Siêu cũng thua trận. Tuy nhiên, việc Tiếu Chi Nhi rời khỏi lầu Bạch Phàn, thực ra cũng không phải là vì lý do đó. Thời điểm này, nàng đã thấu hiểu tình đời, càng hiểu rõ hơn tình cảm của Phùng Siêu dành cho nàng, vì thế mới quyết định rời khỏi nghề.

Ngay ngày thi đánh đàn hôm ấy, Tiếu Chi Nhi và Phùng Siêu đã rời khỏi Đông Kinh.

Ngọc Doãn trong mấy ngày nay bận bịu kinh doanh, lại lo tập võ, đúng là đã không biết việc này…

Mã Nương Tử thở dài:

- Hiện nay trong bảy mươi hai cửa hàng ở phủ Khai Phong, có thể cạnh tranh với lầu Bạch Phàn thì cũng chỉ có Phan lầu. Vốn ta cũng không sợ Phan lầu nhưng không ngờ Tư Mã Tĩnh, một thương gia giàu có ở Di Châu cũng nhảy vào, bỏ ra một số tiền lớn. Nếu chỉ là như thế, ta cũng có thể cùng hắn đấu một phen. Lại càng không ngờ Tiếu Chi Nhi đột nhiên rời đi, khiến ta có chút lúng túng. Việc tranh vị trí Thượng Thính Hành Thủ vào cuối năm nay, ta không muốn bị thua.

Ngọc Doãn nghe vậy, lập tức trầm mặc!

Loại chuyện như vậy, cũng không phải là chuyện mà một người bán thịt như hắn có thể tham dự.

Chỉ có điều Mã Nương Tử nói việc này với hắn, là có ý gì?

- Phùng Tranh!

- Dạ có.

Mỹ nhân vẫn ngồi ở phía sau Bạch Thế Minh, đứng dậy tiến lên phía trước.

Đôi mắt to long lanh ươn ướt, chẳng khác gì ẩn chứa sự quyến rũ vô hạn. Sau khi đảo qua trên người của Chu Lương, khiến y hồn bay phách lạc, đã mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không thèm để ý.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua mỹ nhân, trong lòng đã hiểu đôi phần.

Ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc như thường.

Vì thế khiến cho Phùng Tranh không tự chủ được lại càng thêm tò mò, dừng thêm một chút ở trên người của Ngọc Doãn. Nhưng việc dừng lại này, đã khiến Bạch Thế Minh ở bên cạnh có chút không vui. Lập tức ho khan hai tiếng, dường như là đang tỏ vẻ bất mãn.

Phùng Tranh mỉm cười!

Nụ cười này, quả nhiên như muôn hoa tranh nhau khoe sắc, đẹp đến nỗi không gì sánh được.

Tinh thần của Ngọc Doãn cũng bị rung động, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Phùng Tranh là người Thương Châu, trước kia làm việc ở phủ Đại Danh ... Về sau theo Thế Minh đến Khai Phong này, đang muốn tìm một hướng đi.


Hiện nay Tiếu Chi Nhi đã đi rồi, ta đang chuẩn bị cho nàng từ từ thay thế.

Chỉ có điều, nàng không có tên tuổi gì ở phủ Khai Phong, cho nên muốn mượn danh của Tiểu Ất để cho nàng dựa vào.

Phùng Tranh cầm một chén rượu, thanh tú yêu kiều, nhu mì tiến đến.

- Kính xin Tiểu Ất ca giúp đỡ nhiều hơn, mời uống với thiếp một chén này.

Thanh âm mềm mại đến tê dại, làm cho xương cốt người nghe như muốn nhũn ra.

Cô gái này tuyệt đối là một phụ nữ mê hoặc chết người!

Dáng điệu mời rượu đẹp, lại thêm âm thanh êm ái. Hơn nữa nàng lại rất mê hoặc, quyến rũ động lòng người, nếu như có người hết lòng giúp đỡ, nhất định Khai Phong có thể sẽ nổi sóng.

Đôi mắt câu hồn kia nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn như khẩn cầu, lại thêm lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.

Mặc dù Ngọc Doãn là một người thô lỗ, cũng cảm thấy khó mà từ chối... lập tức hắn giơ chén rượu đầy lên uống cạn, khóe mắt liếc qua, lại nhìn thấy Bạch Thế Minh sắc mặt âm trầm. Về phần Chu Lương thì mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, trợn to đôi mắt lớn.

- Lão nương muốn Tiểu Ất phải giúp như thế nào?

- Lúc trước Tiểu Ất ở chùa Đại Tướng Quốc, đã từng tấu một khúc.

- Là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt…?

- Không phải... Ta nghe người ta nói, ngươi đã đem Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia bán đi. Cái mà ta muốn nói, là khúc phổ thứ hai của ngươi.

Không biết có tên là gì?

- À... Lão nương nói, hóa ra là Lương Chúc.

- Lương Chúc?

Mã Nương Tử lập tức thấy thích thú.

Mà Phùng Tranh thì cực kỳ nhu thuận ở một bên, rót đầy một chén rượu cho Ngọc Doãn, rồi sau đó tiện thể ngồi xuống.

Một chút làn hương thơm quanh quẩn, như lan như xạ, cực kì kích động lòng người.

Khi Phùng Tranh ngồi xuống, dán rất gần Ngọc Doãn. Một đôi đùi ngọc gần như sắp đụng vào Ngọc Doãn, chỉ cần động một chút, sẽ có đụng chạm.

Cặp đùi đẹp kia, da thịt bóng loáng như ngọc, khiến cho tâm thần của Ngọc Doãn rung động.

Hắn không kìm nổi ngầm nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó hướng về phía Phùng Tranh cười.

Sắc mặt của Bạch Thế Minh lại càng thêm tím đen!

- Khúc Lương Chúc này là đang lúc ngẫu nhiên ở trên phố nghe được một câu chuyện...


Ngọc Doãn từ tốn nói, đem Lương Chúc nói sơ lược một lần.

Ở hậu thế, đối với nguồn gốc của Lương Chúc rất rối rắm.

Đại thể là, nó xuất hiện từ triều Tấn. Mà theo ghi chép xưa nhất, thì xuất phát từ đầu thời Đường do Lương Tái Ngôn soạn " Thập đạo Tứ phiên chí ". Đến cuối thời Đường, Trương Độc soạn " Tuyên thất chí ", có thêm yếu tố thổi phồng của văn học.

Câu chuyện này hoàn thiện vào đời Tống, đặc biệt là vào thời Nam Tống.

Chẳng qua nguyên mẫu của nó đã xuất hiện từ thời Bắc Tống, ở trong phường thị cũng đã được miêu tả ở một mức độ nhất định. Ngọc Doãn không sợ Mã Nương Tử các nàng đi tìm hiểu, bởi vì hắn chỉ nói sơ lược. Hơn nữa, Mã Nương Tử và Phùng Tranh này đều là những phụ nữ chỉ theo cảm tính. Đối với câu chuyện tình yêu bi thương như thế, hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự.

Đợi khi Ngọc Doãn nói xong, hai người phụ nữ này lệ đã rơi đầy mặt.

- Một chuyện tình đẹp như thế, nếu không nhờ Tiểu Ất nói, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi.

- Tiểu Ất đại tài, kính xin uống cạn chén này.

Phùng Tranh giơ chén rượu lên, đưa tới.

Nơi miệng chén, vẫn còn có một dấu môi phớt đỏ.

Sắc mặt của Bạch Thế Minh xanh mét, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể hung tợn trừng mắt với Ngọc Doãn... Bởi vì nơi chén rượu kia, là chỗ Phùng Tranh vừa mới dùng qua.

Ngọc Doãn cũng không lưu ý, nói tạ ơn, rồi uống một hơi cạn sạch mà không để ý tới đôi mắt câu hồn đoạt phách kia của Phùng Tranh, trong lúc này đây làn thu ba đang đưa đẩy, vạn phần gợi tình.

Thật lâu sau Mã Nương Tử mới coi như ổn định lại cảm xúc.

- Tiểu Ất, ta muốn khúc phổ này.

- À?

Mã Nương Tử cười nói:

- Tài đánh đàn cũng như giọng hát của Phùng Tranh đều xuất chúng, nhưng khổ nỗi không có bản nhạc hay.

Cho nên ta muốn mua khúc phổ này, không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích của mình hay không? Về phần giá cả, Tiểu Ất chớ có lo lắng.

Trước đây Lý Sư Sư đã từng nói, khúc nhạc này của Tiểu Ất hiện nay có trị giá nghìn vàng.

Như vậy đi, ta mua với giá 1500 quan tiền... Không biết Tiểu Ất khi nào có thể viết ra khúc phổ được?

1500 quan tiền?

Trong đầu Ngọc Doãn “ong” lên một tiếng, có chút bối rối!

Nhị Tuyền Ánh Nguyệt mới bán đi được mười sáu quan tiền. Lúc ấy nghe cái người tên là Mạc Ngôn nói “Lương Chúc” giá trị cả ngàn quan tiền, Ngọc Doãn còn có chút không tin. Không ngờ, thật sự không ngờ...

Ngọc Doãn có chút không biết như thế nào cho phải.

Mã Nương Tử thấy hắn không nói lời nào, liền lại mở miệng nói:

- Nếu như Tiểu Ất cảm thấy ít, vậy thì hai ngàn quan tiền, như thế nào?

Chu Lương ở một bên, hít sâu một hơi!

Hai ngàn quan tiền, là cái khái niệm gì?

Có lẽ ở trong mắt của những quan lại quyền quý, hai ngàn quan tiền không coi là nhiều. Nhưng với tiểu dân ở tỉnh thị mà nói, hai ngàn quan tiền không khác gì là một số con số trên trời. Mà với Ngọc Doãn mà nói, hai ngàn quan tiền... Hắn cũng có thể đi mua một bộ đàn rất tốt. Đàn Linh Lung trên thị trường cũng chỉ từ 800 đến một ngàn quan tiền. Cái này, cái này, cái này quả thật là một khoản tiền lớn.


Tuy nhiên khúc phổ này cũng không dễ viết.

Lần trước Ngọc Doãn sử dụng là khúc nhạc hòa tấu ở đời sau.

Nếu như thay đổi khúc phổ để cho phù hợp với thời đại này lại phải mất chút công sức.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn trầm ngâm một chút nói:

- Khúc phổ thì còn dễ, nhưng nếu như biên soạn cho thật tốt, chỉ sợ phải mất hai tháng.

Bạch Thế Minh nhịn không được nói:

- Ta chỉ muốn khúc phổ, về phần biên soạn, thì ta sẽ tìm người khác, không cần ngươi lo lắng.

Trong lời nói, rất có ý khinh thường.

Ngươi có thể đàn rất hay, nhưng chưa hẳn có thể biên soạn ra khúc phổ hay.

Rất rõ ràng, đây là một trò đùa... Mã Nương Tử muốn là khúc phổ, chứ không phải là biên soạn của Ngọc Doãn.

Sắc mặt của Ngọc Doãn, đã theo đó mà biến đổi.

- Thế Minh, sao lại nói như thế, mau xin lỗi Tiểu Ất.

- Ta...

Bạch Thế Minh rất không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt của Mã Nương Tử lại không dám phản kháng, đành phải đứng lên nói xin lỗi.

Mã Nương Tử nói:

- Tiểu Ất chỉ cần đem khúc phổ viết ra là được.

Không cho ta biên soạn?

Vậy thì thật là tốt, ta còn bớt phiền phức!

Ngọc Doãn cũng có chút mất hứng, vì thế đứng dậy chắp tay:

- Một khi đã như vậy, trong hai mươi ngày, tiểu nhân sẽ hoàn thành.

- Rất tốt, nơi này có một tờ khế ước, Tiểu Ất có thể xem qua một chút, nếu như đồng ý, chúng ta ngay lập tức xác nhận việc này. Đến lúc đó Tiểu Ất một tay giao khúc phổ, một tay lấy tiền. Ta cũng rất hiếu kỳ đối với khúc nhạc này của Tiểu Ất.

Mã Nương Tử dứt lời, che miệng mỉm cười.

Nhưng mà trong lòng của Ngọc Doãn, lại luôn luôn có chút khó chịu.

Hắn cầm lấy khế ước, cẩn thận nhìn một hồi. Dù sao trước đây đã từng có kinh nghiệm, lúc này đây hắn càng thêm cẩn thận.

Cũng tốt, một tay giao tiền, một tay giao phổ.

Lúc này hợp tác rất tốt đẹp, cũng coi như không còn phải băn khoăn.

Từ nay về sau ta và lầu Bạch Phàn ngươi, không có nhiều gút mắc, chỉ còn trên phương diện làm ăn qua lại, mọi người ai cũng đều được thoải mái.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không nói lời nào nữa, cầm bút ký tên.

- Tiểu Ất còn có chuyện, cáo từ trước...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui