- Ngũ ca có đồng ý hay không?
Nhạc Phi vội vàng xua tay, lắp bắp nói:
- Nếu có thể làm bạn với Thái tử, chính là chuyện tốt cầu còn không được, sao ta có thể từ chối?
Chỉ có điều tính tình nó cực kỳ ngang bướng, ta sợ Thái tử không ưa nó.
- Ôi dào, đệ nói có thể coi trọng, nhất định được coi trọng.
Ngọc Doãn cười ha hả nói, lại quay sang, trầm giọng:
- Nhưng nếu vậy, Vân ca phải về Khai Phong ở.
- Việc này...
- Thật ra đến Khai Phong cũng không đáng ngại, ta mặc dù không giàu có gì, nhưng cũng có chút sản nghiệp, đủ để dàn xếp Vân nhi. Tuy nhiên một mình Vân nhi đến đó, cũng không có ai chăm sóc. Ý của ta ta là, tốt nhất là để chị dâu cùng bọn nhỏ đến đó. Yến Nô nay cũng bận rộn, chị dâu đến cũng có thể giúp Yến Nô một chút, chia sẻ chút áp lực.
Đúng rồi, đệ nhớ Yến Nô từng nói, trong nhà Ngũ ca còn có lão phu nhân?
Nhạc Phi lập tức lộ vẻ ngượng ngùng, gật đầu nói:
- Gia mẫu hiện giờ còn ở tai quê nhà. Mấy năm này ta ở trong quân bận rộn, không tận hiếu được với mẹ già. Nếu có có Lục ca ta thay ta ở nhà chăm sóc, ta thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục ca mà Nhạc Phi nói, chính là Nhạc Phiên, đệ đệ của mình.
Trong lịch sử, sau này Nhạc Phiên hiệu lực dưới trướng Nhạc Phi, nhưng lúc thảo phạt phản tặc lại Tào Thành, bị Dương Tái Hưng lúc ấy dưới trướng Tào Thành giết chết.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút:
- Không bằng, đưa lão phu nhân cùng đến Khai Phong được không?
- Việc này...
- Ngũ ca, như thế, chị dâu cũng có thể thay ngươi tận hiếu với lão phu nhân, đồng thời cũng để Lục ca đỡ vất vả.
Nhạc Phi sau khi nghe xong, có vẻ do dự.
Đây đương nhiên là một chuyện tốt!
Nhưng nếu vậy, lại thiếu Ngọc Doãn một ân tình lớn...
Nhạc Phi do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nhận ân tình này của Ngọc Doãn.
Bất kể thế nào, đây cũng là một cơ duyên, dù Nhạc Phi không thạo đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cũng không thể cự tuyệt sự hấp dẫn như thế.
Chỉ là ân tình này ngày sau không biết nên hoàn lại thế nào.
Ân tình quá lớn, lớn đến mức làm Nhạc Phi có một cảm thụ được lo được mất.
Trở lại binh doanh biên quân, Nhạc Phi gọi Trương Hiến đến, đem đầu đuôi chuyện này nói lại với Trương Hiến một lượt.
- Tiểu Ất đối đã với ta như thế, lại không biết có dụng ý gì?
Nào ngờ Trương Hiến lại cười:
- Ngũ ca nghĩ quá nhiều rồi!
- Hả?
- Với địa vị hiện nay của Ngọc Lang quân, cần gì phải làm gì Ngũ ca?
Hắn đã là cận thần Thái Tử, cũng có những người Quốc Trượng sau lưng chống đỡ, chẳng lẽ Ngũ Ca còn nghĩ hắn có ý đồ gì với mình? Hơn nữa, Vân nhi đi Khai Phong cũng là một chuyện tốt. Nó đang tuổi đọc sách, ở lại trong quân sẽ chậm chễ tiền đồ. Có thể đi theo Thái tử, lại được đọc sách, ngày sau chỉ sợ có tiền đồ mà người khác không thể sánh cùng.
Chuyện tốt như này, Ngũ ca lo lắng gì chứ?
Đổi lại ta, nhất định sẽ đồng ý ngay. Nhắc đến, gần đây ta cũng đang suy nghĩ việc này.
Gần đây biên quân điều động thường xuyên, Xuyên Cô đang mang thai, theo chúng ta bôn ba khắp nơi, cũng không phải là kế lâu dài. Vừa lúc gia phụ có một tòa nhà ở Khai Phong, nếu chị dâu mang theo Vân ca đến đó, thì hãy ở lại trong nhà của ta. Đến lúc đó ta bảo Xuân Cô qua đó, cùng quan tâm lẫn nhau. Dù là ta và ngươi ở trong quân cũng có thể yên tâm, không phải lo lắng gì nữa.
Nhạc Phi nghe xong mỉm cười.
Đúng vậy, Ngọc Doãn sao có ý đồ xấu gì mình chứ?
Nhạc Phi mình chỉ là mồt tì tướng nho nhỏ, kém xa so với Ngọc Doãn.
Người ta có ý tốt giúp đỡ, mình lại nghi thần nghi quỷ, thật sự là...Nhạc Phi nghĩ tới đây thì có chút hổ thẹn.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên niềm cảm kích.
- Vậy thì, ta sẽ phái người về nhà báo cho lão mẫu biết.
- Ừ, ta cũng chuẩn bị phái người nói với gia phụ một câu. Thừa dịp còn chưa vào hẳn mùa đông, thì sớm để chị dâu và mọi người sớm khởi hành. Không bằng như này, ngày mai ta xin phép Lý huyện tôn hộ tống các nàng đi Đông Kinh, đợi sau khi an bài ổn thỏa tì sẽ trở lại, có được không?
Trương Hiến nói vậy, Nhạc Phi liên tục gật đầu.
Nếu đã quyết định thì mau chóng đi làm.
Nhạc Phi lập tức trở về tị trấn, gặp Lưu Xảo Nương nói lại sự việc với nàng, Lưu Xảo Nương cũng vô cùng vui mừng.
Về phần Lý Dật Phong thì càng dễ nói chuyện.
Trương Hiến tìm Lý Dật Phong nói rõ, Lý Dật Phong không nói hai lời, liền phê chuẩn luôn.
...
Sở dĩ Ngọc Doãn muốn đưa Nhạc Vân đi Đông Kinh, đương nhiên là đã có cân nhắc của hắn rồi.
Dù nay Nhạc Phi thân phận chưa quá hiển hách nhưng ngày sau sẽ có thành tựu, không thể bỏ qua được. Hơn nữa, Nhạc Phi là thần tượng kiếp trước của hắn, dù là trong lòng có chút khúc mắc, nhưng Ngọc Doãn vẫn hy vọng có thể trợ giúp Nhạc Phi một chút.
Mối nhục Tĩnh Khang có phát sinh hay không?
Ngọc Doãn cũng không rõ.
Lịch sử đã biến hóa thật lớn, Nhạc Phi có còn đạt được thành tựu cao như trong lịch sử hay không, cũng không rõ.
Cứ coi như là một sự bồi thường đi.
Đồng thời, Ngọc Doãn cũng hy vọng có thể kết một thiện duyên, không chừng tương lai còn cần dùng đến Nhạc Phi.
Nếu bảo tạo phản mưu nghịch gì đó, Nhạc Phi chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Nhưng ở một vài chuyện, hơn nữa liên quan đến lợi ích của quốc gia, nghĩ chắc Nhạc Phi sẽ đáp ứng hắn.
Ngọc Doãn rất rõ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi trong quân.
Mà nay danh hiệu Binh bộ Lang trung của hắn chính là sự chuẩn bị cho việc bứt ra trong quân sau này. Nếu hắn rời khỏi thân quân Thái tử, ai có thể thay thế? Ở trong lòng Ngọc Doãn, đơn giản hai người Ngô Giới, Nhạc Phi, coi như là trù tính cho ngày sau.
Trở lại Ninh trại, cảm giác chếnh choáng.
Ngọc Doãn liền vào trong quân trướng nghỉ ngơi, bất giác trời đã tối đen.
Trong mơ mơ màng màng dường như nghe được có người đang gọi tên hắn.
Mở mắt ra, đã thấy Trần Quy ở ngay bên giường:
- Lang quân, lão Cao đã trở lại...có tin tức của Thiếu Dương quan trọng muốn báo.
- Hả?
Ngọc Doãn lập tức tỉnh, vội gọi Cao Trạch Dân tới chuẩn bị nước sạch rửa mặt rồi khoác áo đi ra ngoài.
Trong tòa lều nhỏ bên cạnh, Cao Thế Quang đã chờ lâu.
Thấy dáng vẻ ông ta đã phong trần mệt mỏi, là biết Cao Thế Quang đã đi không ngừng nghỉ gấp gáp quay về truyền tin.
- Lão cao, phát sinh chuyện gì?
Cao Thế Quang bước lên phía trước chắp tay:
- Lang quân, Trần Chủ bộ phái tiểu nhân trở về bẩm báo, Mã hòa thượng ba ngày sau tại Mộc Đao Câu hội minh với lục lâm đ*o Hà Bắc. Trần Chủ bộ nói, tình huống dường như có chút không ổn...Vài vị Đương gia Cửu Long trại ở núi Phong Long có chút dao động, mấy lần vi phạm mệnh lệnh của Mã hòa thượng, cố ý phá hư hành động cướp giết Lỗ Tặc.
Ngọc Doãn sửng sốt:
- Cửu Long trại?
Trần Quy hạ giọng nói:
- Lỗ Tặc về bắc, dù sao cũng qua ba nơi hiểm yếu là Ngũ Mã trại và Cửu Long trại núi Phong Long cùng với Tây Sơn Động Hòa thượng. Ba nơi này cũng là địa điểm phục kích tốt nhất. Hơn nữa thực lực Cửu Long trại tại Hà Bắc lộ là khá lớn, nghe nói có hơn vạn người, không hề kém binh lực Động Hòa thượng chút nào. Thủ lĩnh Cửu Long trại tên là Xích trung, hiệu là Xích Thiên Vương. Nếu chỉ lấy sức chiến đấu mà nói, Cửu Long trại so với động Hòa Thượng mạnh hơn rất nhiều, cho nên lực ảnh hưởng cũng vô cùng lớn.
Cửu Long trại, Ngũ Mã trại, động Hòa Thượng!
Đây là lục lâm đ*o Hà Bắc, là ba nhánh hào cường lớn nhất.
Mà Động Hòa Thượng dù chưa hẳn là một trong tam cường, quật khởi không lâu.
Mã Khuếch cũng là sau khi Quách Dược Sư quy thuận mới mang theo một đội binh mã Yến Sơn phủ tìm nơi nương tựa Tây Sơn động Hòa Thượng, cũng ở Tây Sơn giao phong với Lỗ tặc, danh tiếng đồn xa. Luận thực lực, động Hòa Thượng không kém, nhưng lấy danh vọng mà nói, lại không bằng Cửu Long trại.
Trần Quy làm phụ tá của Ngọc Doãn, đương nhiên hỏi thăm rõ ràng tình huống Hà Bắc lộ.
Y tường thuật lại tỉ mỉ xong, Ngọc Doãn chau mày lại.
- Ý Mã hòa thượng là gì?
Cao Thế Quang vội vàng nói:
- Mã hòa thượng là kẻ cứng rắn, chỉ có Xích Thiên Vương là đổi ý làm cho Mã hòa thượng cũng vô cùng đau đầu.
Vốn hắn đã ở Ngũ Mã trại tập kết mấy vạn cường nhân, chuẩn bị cướp giết Lỗ Tặc. Nếu núi Tán Hoàng cướp giết thất bại, thì có Cửu Long trại và động Hòa Thượng theo thứ tự ra tay, thề phải giữ lại Lỗ tặc. Nhưng hiện tại Xích Thiên Vương đổi chủ ý, sự tình liền có chút phức tạp. Nếu Xích Thiên Vương không chịu phối hợp, Ngũ Mã trại cũng sẽ do dự, thậm chí có thể sẽ thay đổi chủ ý.
Sắc mặt Ngọc Doãn lập tức trở nên rất khó coi.
- Cửu Long trại kia sao lại đổi ý?
- Cái này lại không rõ lắm.
Trong lòng Ngọc Doãn cũng rối loạn lên.
Vốn hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, nào biết được sẽ phát sinh biến cố như vậy.
Thật ra, khi ở Tây Sơn chậm chạp không có tin tức truyền đến, Ngọc Doãn liền cảm giác không ổn. Nhưng dù vậy, nghe được tin này, hắn vẫn còn có chút bất ngờ bàng hoàng.
Trần Quy đột nhiên hỏi:
- Mã hòa thượng kia vì sao lại hội minh ở Mộc Đao Câu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...