Tống Thì Hành

Nếu một chọi một, Thiện Ứng tự nhận có tám phần phần thắng.

Nhưng nếu một đấu hai, Thiện Ứng phỏng chừng cho dù có thể thắng, chỉ sợ cũng lưỡng bại câu thương. Hiện tại, là một đấu ba, Thiện Ứng có thể nói không có chút phần thắng nào Hơn nữa còn có binh Tống ẩn núp trong bóng tối, cục diện hôm nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!

Đinh đinh đang, cửu tiết cương tiên kéo trên mặt đất, phát ra tiếng vang liên tiếp.

Thiện Ứng đảo ánh mắt qua ba người. Sau một lúc lâu cười khổ một tiếng:

- Nói như vậy hành tung của ta sớm đã bị các ngươi nhìn thấu?

- Từ lúc thí chủ đến Khai Phong cũng đã nhìn thấu rồi.

- Tư Mã Tĩnh kia...

- Ha hả, Tư Mã đại quan nhân là bạn tốt sư điệt lão nạp, đương nhiên là đã được sư điệt lão nạp phó thác.

- Sư điệt ngươi?

Trần Hi Chân khẽ mỉm cười:

- Có lẽ sư điệt ta trong mắt thí chủ chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không quan trọng, nhưng lão nạp tin tưởng, thí chủ nhất định đã nghe nói đến họ tên của hắn. Lần này hành tung của thí chủ đã bị sư điệt ta nắm giữ.

Thiện Ứng nheo mắt lại.

Trong lời nói của Trần Hi Chân toát lên vẻ tự hào và kiêu ngạo.

Ông chậm rãi vươn tay, hóa thành ưng trảo, như lẩm bẩm:

- Sư điệt ta xuất thân từ phố phường, thân không có công danh. Nhưng vận mệnh hắn thật lớn làm được rất nhiều đại sự. Lão nạp cho tới nay chưa bao giờ phục hai vị sư huynh ta, nhưng hiện tại xem ra, lão nạp thật sự không bằng hắn. Chỉ dựa vào nhãn quang kia là lão nạp cũng không thể sánh bắng, nghĩ mà thật sự khâm phục.

Trương Tiến ha hả cười nói:


- Đúng vậy, nhãn quang đại sư huynh đích xác không tầm thường.

- Ngọc Doãn!

Đến lúc này, Thiện Ứng nếu còn không biết Trần Hi Chân nói đến ai, thì đúng là kẻ ngốc.

Sắc mặt lão hơi đổi, thì thào lẩm bẩm:

- Nói vậy ta thật sự quá coi thường người này rồi. Vậy thì Tiêu tướng công, cũng chết ở trong tay người này.

Còn chưa dứt lời, Thiện Ứng đột nhiên phát ra một tiếng rít gào đoạt nhân tâm phách, cửu tiết cương tiên trong tay lăng lăng vang lên, đánh tới Trần Hi Chân.

- Thiện Ứng, nghe nói ngươi võ nghệ cao cường, hãy để ta lĩnh giáo ngươi trước.

Trần Hi Chân trầm tĩnh đứng một bên, đối mặt với sự tấn công của Thiện Ứng, không sợ chút nào, thậm chí ngay cả ý tránh né ũng không có. Mắt thấy roi thép sắp đánh lên người Trần Hi Chân, Trần Quảng đứng bên đã sớm vận sức chờ phát động ngăn ở trước người Trần Hi Chân, thương lớn trong tay rung lên, tựa như một con trăn lớn ngăn cản Thiện Ứng. Trong khoảnh khắc Trần Quảng xuất thủ, Trần Hi Chân, hô lắc mình đi tới vị trí lúc trước của Trần Quảng. Đợi Trần Quảng tiếp được một kích của Thiện Ứng, Trần Hi Chân bay lên trời, hai tay hóa thành ưng trảo hung tợn đánh về phía Thiện Ứng:

- Thí chủ, hãy ở lại đây đi...

Sắc trời, dần dần sáng. Hoàn Nhan Tông Vọng từ theo trong khoang thuyền đi ra, trên mặt lộ vẻ mặt ngưng trọng.

- Quốc sư còn chưa tới sao?

Thông dịch vội vàng nói:

- Hồi bẩm lang quân, quốc sư chưa trở về.

Trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức dâng lên cảm thụ bất an, đi lại trên boong thuyền không ngừng.

Theo lý mà nói, Thiện Ứng sớm nên trở về, nhưng vì cái gì đến hiện tại còn không thấy bóng dáng? Mắt thấy thời gian đã qua giờ sửu, giờ dần sắp tới, Hoàn Nhan Tông Vọng càng nôn nóng.


Cách đó không xa, thuyền biển Tư Mã Tĩnh đã bắt đầu di chuyển.

Ngọn đèn trên thuyền châm lên, biểu thị chuẩn bị xuất phát.

- Vạn đại quan nhân, người của ngươi đều đến đông đủ chưa?

Điền Hành Kiến đổ mồ hôi đầy đầu đi đến hỏi Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng nuốt nhổ nước miếng, trầm giọng nói:

- Còn có một người chưa đến, không biết tình hình thế nào?

- Đại quan nhân, thời gian sắp tới rồi...Mới vừa rồi chủ thuyền truyền đến tin tức, một lát nữa mà chưa tới thì không đợi nữa.

- Cái này...

Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng lo lắng, do dự một chút đang định mở miệng, lại nghe dưới thuyền truyền đến những tiếng ồn ào.

Không bao lâu, liền thấy một người đàn ông gầy lên thuyền, bước nhanh đến trước mặt Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Đại quan nhân, tiểu nhân phụng mệnh tiến đến đưa tin, bên Khai Phong biến cố, Thiện Ứng tiên sinh nhận được tin tức cả đêm xuất phát đến Khai Phong rồi.

- Ngươi là...

- Tiểu nhân là quản sự cửa hàng Liêu Dương, mới vừa rồi Thiện Ứng tiên sinh ở trong nhà tiểu nhân nhận được tin tức.

Cửa hàng Liêu Dương chính là một cơ sở của thủ hạ Tiêu Khánh, ngày bình thường đóng trú ở Bồng Lai, chuyên làm mậu dịch ngành hàng hải.

Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên cũng hiểu rõ chi tiết về cửa hàng Liêu Dương, nghe người nọ nói, trong lòng nhất thời cả kinh.


Y nhớ mang máng, mình đã từng gặp người này.

Lúc vừa mới đến Bồng Lai, hình như Thiện Ứng mang theo người này đến bái kiến Hoàn Nhan Tông Vọng.

Y vội vàng kéo người nọ sang một bên, trầm giọng hỏi:

- Khai Phong xảy ra chuyện gì?

- Tiêu tướng công đã chết!

- Cái gì?

- Vừa mới nhận được tin tức, có người phát hiện thi thể Tiêu tướng công, bên sứ đoàn đã hỗn loạn.

Thiện Ứng tiên sinh nghe tin tức liền cả đêm xuất phát, trước khi đi ông ta bảo ta chuyển lời cho lang quân: Đừng chờ ông ta nữa, cứ chuyên tâm xuất phát.

Nếu là như vậy đã rõ.

Tuy là sớm đã đoán được Tiêu Khánh dữ nhiều lành ít, nhưng mà nay thật sự xác định, đúng là một chuyện lớn.

Thiện Ứng mặc dù không có thực quyền, nhưng vào lúc này chạy về Khai Phong xem xét tình huống cũng vẫn chấp nhận được. Hoàn Nhan Tông Vọng lại hỏi người nọ vài vấn đề nghi vấn, đến khi xác định không có bất cứ vấn đề gì nữa mới để người nọ đi.

Lúc này, Điền Hành Kiến đến:

- Đại quan nhân, sắp rời bến rồi, thật sự là không thể đợi thêm được nữa.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng do dự, trầm ngâm một lúc lâu, y cắn răng một cái, hạ quyết tâm.

- Một khi đã như vậy thì không đợi nữa. Phiền Thất ca lái thuyền đi.

- Thế thì tiểu nhân đi an bài.

Điền Hành Kiến dứt lời, liền vội vàng rời đi.


Hoàn Nhan Tông Vọng đứng ở trên boong thuyền, nhìn thị trấn Bồng Lai mông trong bóng đêm mênh mông, trong lúc nhất thời suy nghĩ mông lung.

Tiêu Khánh, thật đã chết rồi sao?

Tin tức đối với Hoàn Nhan Tông Vọng mà nói, thật sự là quá mức chấn động.

Cho dù là đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng khi tình huống là thật, y vẫn khó chấp nhận được.

Cao Khánh Duệ, Tiêu Khánh...

Đây chính là hai Đại trí người Kim.

Mà nay Cao Khánh Duệ chết trong trận chiến tại Khai Phong, Tiêu Khánh cũng bị ám sát trong thành Khai Phong.

Không hề nghi ngờ, đây hẳn là có kẻ âm thầm gây nên. Tuy nói Triệu Hoàn nhu nhược, nhưng trong Đại Tống thực sự là hạng người lòng dạ độc ác. Người Tống cũng không muốn thả nhóm mình rời khỏi, cho nên mới xuất ra thủ đoạn như vậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Nếu không có Tiêu Khánh trước tiên an bài, chỉ sợ ngay cả y cũng khó chạy thoát khỏi thành Khai Phong.

Chỉ có điều mặc dù y an toàn, hai vạn binh sĩ Nữ Chân kia cũng vô cùng nguy hiểm. Lấy này từ thủ đoạn người Tống cho thấy, bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng để cho hai vạn binh sĩ Nữ Chân về. Cũng không biết, Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ có nghe theo sự chỉ bảo cảu mình không. Nếu quả thật để Hoàn Nhan Bồ lỗ hổ chỉ huy, hai vạn binh sĩ Nữ Chân kia

Suy nghĩ trở nên có chút hỗn loạn.

Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đã không để ý không biết từ lúc nào thuyền đã chậm rãi rời bến.

Chân trời hiện ra một chút ánh sáng mặt trời. Trời sắp sáng!

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, đưa mắt nhìn ra xa, đã thấy thị trấn Bồng Lai càng ngày càng xa ở trong sáng sớm, dần dần trở nên mơ hồ.

Lần này xuôi nam thật sự mất nhiều hơn được!

Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận: Lúc trước nếu không nghe theo Quách Dược Sư, sau khi chiếm lĩnh Yên sơn phủ thì không vội nam hạ, kết quả sẽ là như thế nào?

Khó nói rõ, thật sự khó nói rõ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui