Mặc dù Ngọc Doãn đang tự trách, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi đắc ý và phấn khởi.
Nhạc Phi chính là một nỗi lo lắng ở trong lòng của hắn, cho dù sau này thái độ của Yến Nô có thay đổi nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ người đó rất lớn...mà người đó chính là Nhạc Phi!
Yến Nô ghen tỵ với hắn chứng tỏ hình bóng của Nhạc Phi trong lòng cô đã phai mờ.
Ngọc Doãn bắt đầu cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình hình như nhanh chóng phai mờ đi rất nhiều, cũng không có tồn tại áp lực lớn như trước kia.
Nam nhân là phải có chút bản lĩnh mới được. Nếu giống như trước kia e là Yến Nô cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghen hắn.
Ừ, sau khi trở về, phải đàn cho Yến Nô nghe một khúc mới được. Nhưng đàn khúc nhạc gì mới được chứ?
Ngọc Doãn đứng một bên trầm tư suy nghĩ. Khúc nhạc này phải lựa chọn thích hợp mới được, nhất định phải suy nghĩ kỹ sau đó mới làm.
- Tiểu Ất!
Đột nhiên có người gọi tên của Ngọc Doãn. Hắn ngẩng đầu nhìn, rồi không khỏi sửng sốt, vội bước nhanh tới phía trước, lên tiếng:
- hai vị quan nhân đến, Ngọc Doãn không nghênh đón từ xa, tội lỗi, tội lỗi!
Người đến, chính là Trần Đông và Lý Dật Phong.
Lại nói, ấn tượng của Ngọc Doãn đối với Trần Đông khá sâu, nhưng với Lý Dật Phong tương đối có chút mờ mạt. Nguyên nhân? Cũng rất đơn giản! Lý Dật Phong có tính tình ngạo mạn, không hiền lành giống như Trần Đông. Cho nên Ngọc Doãn đối với y mặc dù cũng kính trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng trong lòng đối với Lý Dật Phong lại là vô cùng cảm kích. Lúc trước nếu không nhờ có Trần Đông và Lý Dật Phong giúp đỡ hắn, Quách Kinh cũng sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.
Mọi người giống như bèo nước gặp nhau nhưng vẫn có thể rút đao tương trợ.
Cho dù có phải Lý Dật Phong xuất phát từ tấm lòng không, phần tình ý này Ngọc Doãn vẫn phải nhớ trong lòng.
Đồng thời, Ngọc Doãn còn có chút kỳ quái. Hắn nhớ lần trước lúc Trần Đông giới thiệu Lý Dật Phong, nói y là con của Lương Khê tiên sinh. Con trai của Lương Khê, không phải họ Lương sao? Nhưng tại sao họ Lý? Đây cũng là chuyện Ngọc Doãn nghĩ mãi không ra, nhưng lại không tiện hỏi. Hôm nay Lý Dật Phong đột nhiên xuất hiện, câu hỏi đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu Ngọc Doãn.
- Nghe nói, vừa nãy Tiểu Ất chơi đàn phải không?
- A... lại làm hai vị chê cười.
Ngọc Doãn sửng sốt, lập tức liền hiểu được. hai người này đến, chỉ sợ là có liên quan tới việc hắn chơi đàn. Nếu không, với thân phận Thái Học Sinh của hai người làm sao lại đột nhiên chạy tới cửa hàng bán thịt này tìm hắn hàn huyên?
Lý Dật Phong cười cười:
- Tối qua Tiểu Ất chơi đàn rất hay, ta và Thiếu Dương cũng ở sân khấu thấy rõ rồi.
- Tuy nói điệu nhạc đó rất lạ không thanh nhã lắm, nhưng lại rất hợp cảnh.
- Nếu Tiểu Ất có bản lĩnh như vậy tại sao lại cố mỗi ngày làm lụng vất vả, làm công việc phố chợ này? Nếu ở Câu Lan, với bản lĩnh của Tiểu Ất một tháng được khoảng một trăm quan cũng không khó, trả nợ chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao?
Ngọc Doãn trở nên trầm ngâm! Nếu không có hai màn diễn tấu này thì ai biết tới tài năng của Ngọc Doãn?
Đi tới Câu Lan?
Ngọc Doãn đúng là không muốn lắm...
- Tiểu nhân chơi đàn, là do yêu thích! - Ngọc Doãn ngẫm nghĩ rồi chắp tay nói:
- Nếu lẫn chứa quá nhiều chướng ngại, cũng ít đi thú vui trong đó. Vả lại, cửa hàng này là do cha của ta để lại làm sao có thể bỏ mặc không lo? Tiểu Ất là người đàn ông thô lỗ trong phố chợ, không thể sánh với nhân vật nổi tiếng trong Câu Lan.
- Tự giải trí vui vẻ là đủ, cần gì để ý tới chuyện khác?
Câu nói đó làm ánh mắt Lý Dật Phong sáng lên.
- Tiểu Ất có ý nghĩ như vậy thì quả là ta đã nhìn nhầm rồi.
- Thiếu Dương nói đúng, ở trong con người huynh có cốt thanh nhã, không thể gom lại mà nói với người thế tục... Chỉ mong được nghe Tiểu Ất tấu thêm những khúc nhạc hay. Ta và Thiếu Dương cũng thường được nghe tác phẩm xuất sắc, uống cạn chén rượu lớn.
- Tiểu Ất, đi đi đi, đi uống rượu đi!
Trần Đông cười to, kéo tay Ngọc Doãn nói:
- Hôm nay Đại Lang làm chủ, Tiểu Ất chớ có từ chối.
Chỉ là Trần Đông tay chân nhỏ nhắn, làm sao có thể kéo động được Ngọc Doãn?
- Thật là mạnh đó!
Không kéo được Ngọc Doãn, Trần Đông bất giác có chút kinh ngạc. Nhưng y lại chưa từ bỏ, lại dùng lực lần nữa. Đối diện với sự nhiệt tình của Trần Đông như vậy, Ngọc Doãn cũng không tiện từ chối. Dù sao người ta cũng là Thái Học Sinh lại nhiệt tình mời như vậy, nếu từ chối, chẳng khác nào làm mất mặt đối phương, mà còn khiến gã nổi giận.
- Đi đâu uống rượu?
- Hôm nay là ngày Trương Chân Nô nhảy múa trong lầu Thiên Kim Nhất Tiếu.
- Ngày thường Đại Lang rất ủng hô Chân Nô thế nào cũng phải đi xem một chút. Huynh và ta chỉ là thơm lây thôi.
Ủng hộ?
Ngọc Doãn nhìn Lý Dật Phong. Không ngờ Lý Dật Phong trời sinh tướng mạo đường hoàng, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, sao cũng có loại ham mê này? Có thể khẳng định, Lý Dật Phong có gia cảnh rất tốt, bằng không đừng nói tới đi ủng hộ. Nhưng Trần Đông vừa nói xong, khuôn mặt của Lý Dật Phong đỏ lên, có chút thẹn thùng, trừng mắt liếc nhìn Trần Đông.
- Đồ ngốc nhà ngươi, lúc nào cũng không giữ được cái miệng.
- Ha ha, Đại Lang hà tất như thế? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... Trương Chân Nô giữ mình trong sạch, là cô gái có tài học, đáng tiếc xuất thân hơi thấp một chút nên không được làm Thượng hành thủ. Nhưng ta thấy nàng lại hơn hẳn Tiếu Chi Nhi kiêu ngạo. Tuy tài nghệ của nàng không thể so với Phong Nghi Nô, nhưng nhan sắc lại không ai sánh bằng.
Trước mặt mọi người, vậy mà cả hai công nhiên đàm luận phong hoa tuyết nguyệt một cách tự nhiên như vậy...
Ngọc Doãn cũng cười:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... cầu còn không được, lại phải trằn trọc!
Lý Dật Phong tuy ngạo mạn, nhưng là người dễ nói chuyện. Về Trần Đông càng là người sảng khoái, nói chuyện cũng không kiêng kị, Ngọc Doãn cũng mở lòng, cười nói với hai người. Nhưng không ngờ Lý Dật Phong lại đỏ mặt lên! Chỉ một tiếng “tách” y xòe quạt, quạt mấy cái che giấu sự xấu hổ. Ngọc Doãn biết rằng chuyện này không thể nói tiếp nữa! Dù sao giao tình cả hai bên cũng không tới bước đó. Nhưng Trần Đông quen thuộc với y, vẫn tiếp tục châm chọc...
Hắn nói với Trương nhị tỷ một chút, nhị tỷ gật đầu đồng ý. Tất nhiên là nàng hy vọng cấp bậc của ông chủ càng ngày càng cao, với vợ chồng nàng mà nói cũng có chỗ tốt chăng?
- Tiểu Ất ca chớ có về trễ, tránh để Cửu Nhi Tỷ lo lắng?
Chẳng qua dặn dò tất yếu là điều luôn phải có. Tuy Trương nhị tỷ không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu đó ở đâu, nhưng thấy sắc mặt của Trần Đông, nàng nghĩ đó chắc không phải chỗ tốt. Yến Nô đang ghen, nếu biết Ngọc Doãn lại đi chơi lêu lổng, không tránh khỏi sẽ càng có nhiều hiểu lầm.
Ngọc Doãn đáp lời một tiếng liền theo hai người Trần Đông đi.
- Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu nằm ở đâu?
- Tiểu Ất không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu à?
Trần Đông kinh ngạc hỏi:
- Ta còn cho rằng, người của phủ Khai Phong, đều biết chỗ đó chứ... Đại Lang, không phải huynh nói ở đó rất nổi tiếng sao?
Lý Dật Phong đỏ mặt lên:
- Thiếu Dương, ngươi lắm mồm thật.
Tuy nhiên trên mặt y vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là vì Ngọc Doãn không biết lầu Thiên Kim Nhất Tiếu.
Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu nằm ở con hẻm giết heo. Cả con phố đều là kỹ quán, cấp bậc không xem là rất cao, nhưng lầu Thiên Kim Nhất Tiếu lại là ngoại lệ. Nó nằm gần bến thuyền bên bờ sông, những người có thân phận địa vị, đều thích theo đường thủy để tới đây. Một là có thể tránh phiền phức vì trong con hẻm giết heo, vàng thau lẫn lộn, người gì cũng có vô cùng phức tạp.
Thổ xướng, nhạc kỹ, thậm chí hành thủ Trương Chân Nô. Lưu manh, bọn đầu gấu.
Người có thân phận vào đó bình an còn được, nếu là tìm kiếm niềm vui không thành, ngược lại không tránh khỏi trở thành trò đùa cho người khác, bị người ta ngạo báng. Cho nên, phàm là người có chút địa vị, tuyệt đối không đi vào từ con hẻm giết heo mà đi đường sông, như thế còn thể hiện thân phận khác biệt, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Ngọc Doãn vốn không biết quy tắc trong chuyện này, thậm chí lúc lên thuyền, vẫn không hiểu ra sao.
Cũng may, Trần Đông trên đường đi giải thích cho hắn biết, mới làm cho Ngọc Doãn thôi thắc mắc.
- Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu có từ rất lâu.
- Năm thứ chín Thiên Thánh, Khai Phong có một thương gia giàu có, vì để có được nụ cười của hoa khôi Tôn Thất Cân, y bỏ ra cả ngàn vàn, mua mãnh đất đó để xây dựng lầu này, cho nên mới lấy tên Nhất Tiếu Thiên Kim, cũng có phần ý nghĩa. Một là nói Tôn Thất Cân có nụ cười khuynh thành, xinh đẹp động lòng người. Hai là cũng vì khen ngợi hào khí của thương gia giàu có đó vung tiền như rác để được ngắm giai nhân cười. Mặc dù nó nằm ở hẻm giết heo nhưng lại không nhuốm mùi tanh hôi.
- Ha ha, đáng tiếc Đại Lang lại không có hào khí như vậy, bằng không Trương Chân Nô không chừng đã sớm yêu Đại Lang rồi.
Khuôn mặt của Lý Dật Phong lại đỏ lên! Y tức giận nói:
- Đồ ngốc nhà ngươi, ngươi và Tiểu Ất nói chuyện tại sao lại kéo ta vào.
Nhìn gã thẹn quá thành giận, lại làm Trần Đông ha hả cười to.
Ngọc Doãn ở bên cạnh chỉ cười mà không nói, nhìn hai người một cách hứng thú. Lại nói, hắn không hứng thù nhiều đối với lai lịch của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu. Chỉ có điều hắn cũng biết, khi nhạc danh của mình lên cao, cấp bậc của người tiếp xúc cũng dần dần tăng lên. Chuyện quốc gia đại sự, hắn không tiện nói vào, nhưng phong hoa tuyết nguyệt thì đúng là phải hiểu một chút. Dù sao trong giới này, luôn phải biết nhiều điển tích một chút mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...