Tống Thì Hành

Trong tháng tư, Triệu Hoàn bãi chức Lĩnh Xu Mật Viện Sự của Chủng Sư Đạo.

Chiếu lệnh vừa ra, khiến cho khắp nơi xôn xao!

Chủng Sư Đạo là ai?

Đó là người chủ yếu làm nên đại thắng ở Khai Phong, nhưng ở Xu Mật Viện không hơn bốn tháng đã bị cách chức?

Về mặt này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là phía sau đạo chiếu thư này còn có hàm nghĩa gì không muốn cho ai biết?

Trong lúc nhất thời, khắp nơi ở Khai Phong đều bàn luận.

Ngọc Doãn đang ngồi ở đại sảnh của Chủng phủ, nhìn sắc mặt có chút vàng như nến, tinh thần cũng có chút uể oải của Chủng Sư Đạo, không biết phải mở miệng như thế nào.

Hắn được Chủng Sư Đạo mời đến Chủng phủ hội kiến.

Vốn còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, không ngờ khi tới Chủng phủ, Ngọc Doãn mới biết được chỉ có một mình hắn!

- Chủng công, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trong ánh mắt của Chủng Sư Đạo, lộ ra vẻ lo lắng:

- Tiểu Ất không cần nghĩ ngợi lung tung, lão phu đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

Lúc trước Tiểu Ất ở núi Tây Đài đại thắng quân Kim, vì để nâng cao ý chí chiến đấu của Hoàng thượng, lão phu bất đắc dĩ đã giấu diếm chân tướng, phạm vào tội khi quân. Nói đúng ra, Hoàng thượng đối với ta cũng coi như là hậu đãi, vẫn chưa truy cứu tội khi quân lúc trước của lão phu, lão phu đã cảm thấy mỹ mãn.

Trận chiến Khai Phong, lão phu đã làm rất nhiều việc trái ý Hoàng thượng. Hiện giờ triều cục đã dần dần được củng cố, Hoàng thượng bãi miễn lão phu cũng là hợp lý. Hơn nữa thân thể của lão phu có chút không tốt, trước kia dù có mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không có việc gì, nhưng hiện tại quả thật thì không được rồi. Hoàng thượng cho lão phu về hưu, coi như là đã hậu đãi lão phu rồi.

Chủng Sư Đạo làm ra vẻ không có việc gì, nhưng Ngọc Doãn nghe được trong lời nói của ông ta có vẻ bất đắc dĩ.


Đúng vậy, Chủng Sư Đạo quả thật là có tội khi quân, nhưng Triệu Hoàn đã muốn đối phó ông ta nhanh như vậy, chỉ sợ còn có ý nghĩa thâm sâu khác.

Sau hôm Chủng Sư Đạo bị bãi chức, Diệu Âm trưởng lão liền chuyển cáo Ngọc Doãn, phải cẩn thận một chút.

Nguyên nhân Triệu Hoàn bãi miễn Chủng Sư Đạo rất phức tạp. Công cao lấn chủ, tội khi quân đương nhiên là một mặt, nhưng trọng yếu hơn, hay là bởi vì, Triệu Cát đã trở lại!

Triệu Cát ở Kim Lăng, vốn có khởi sắc.

Không ngờ Triệu Hoàn ở Khai Phong gây thiệt hại nghiêm trọng cho Lỗ Tặc, nhanh chóng củng cố đế vị.

Các châu ở Đông nam, tuy có không ít người ủng hộ Triệu Cát. Nhưng mắt thấy loại cục diện này cũng không thể không tạm thời im hơi lặng tiếng.

Tổng quản Hàng Châu Quan Thắng, đóng quân ở Tô Châu, khiến cho binh mã ở các huyện Đông nam không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Dự vốn được Triệu Cát ký thác kỳ vọng ở phủ Tế Nam, thì bị Tông Trạch bắt không kịp trở tay, là coi như đã cắt đi một tay của Triệu Cát. Các huyện Đông nam, không dám khinh động; Lưu Dự lại bị bắt, binh mã ở Kinh đông càng không thể nào trông cậy được.

Triệu Cát vô cùng rõ ràng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Triệu Hoàn cũng sẽ động sát tâm với ông ta.

Thay vì lặng lẽ ở Kim Lăng, chi bằng cứ đàng hoàng trở về Khai Phong. Tới Đông Kinh rồi, Triệu Hoàn cũng không dám tùy tiện xuống tay với ông ta.

Diệu Âm trưởng lão nói:

- Thái Thượng Đạo Quân sắp trở về. Đương nhiên Hoàng thượng sẽ kiêng dè.

Chủng công là Thái Thượng Đạo Quân một tay đề bạt, Thái Thượng Đạo Quân đối với Chủng công cũng có ơn tri ngộ. Nếu như đến lúc đó Chủng công ủng hộ Thái Thượng Đạo Quân, thì đế vị của Hoàng thượng tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, bãi chức ở Xu Mật Viện của ông ta, cũng là vì đề phòng Thái Thượng Đạo Quân. Tiểu Ất sau này, cần phải cẩn thận hơn...Thái Thượng Đạo Quân về kinh, tất sẽ có một trận tranh đấu.

Ngọc Doãn sau khi nghe tin tức này, cũng hoảng sợ.

Đồng thời, trong lòng không khỏi có một nỗi bi thương: trong nước thì nội chiến, Lỗ Tặc chưa định, phụ tử hai người lại bắt đầu tranh chấp.


Cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là một chuyện tốt.

Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Chủng Sư Đạo, Ngọc Doãn cũng không biết nên an ủi Chủng Sư Đạo như thế nào cho phải.

Miệng hắn ngập ngừng, lời nói đến bên miệng lại trở thành một tiếng thở dài sâu kín...

- Chủng công hôm nay gọi Tiểu Ất đến, có gì chỉ giáo?

Chủng Sư Đạo nhấp một miếng trà, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Hôm nay lão phu gọi Tiểu Ất đến quả thực là có chuyện cho Tiểu Ất biết.

Ta biết Tiểu Ất là một người trung nghĩa.

Trận chiến Khai Phong có thể thắng lợi, Tiểu Ất có công đầu.

Thế nên, Tiểu Ất lĩnh Thân quân Thái Tử, tiền đồ không thể lường được. Thật lòng mà nói, hiện giờ triều đình cũng không phải là nơi Tiểu Ất có thể đặt chân. Thay vì ở lại Đông Kinh lãng phí thời gian, chi bằng trải nghiệm thực tế xây dựng sự nghiệp một phen, không biết Tiểu Ất có đồng ý hay không?

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người!

Những lời này của Chủng Sư Đạo, là có ý gì?

Hắn nghi hoặc nhìn Chủng Sư Đạo, đầu óc cũng đang nhanh chóng chuyển động.

Ý của Chủng Sư Đạo là nói, hiện tại ta cũng không thích hợp tiến vào triều đình sao?


Tuy nhiên, Ngọc Doãn được Chu Quế Nạp và Lý Sư Sư nhắc nhở, vốn cũng không có ý định ngay tại lúc này cuốn vào trong vòng thị phi, cũng vốn không có ý tưởng tiến vào triều đình. Nhưng lúc này Chủng Sư Đạo nói những lời này, tất nhiên có lý của ông ta...

- Kính xin Chủng công chỉ rõ.

Chủng Sư Đạo nói:

- Người ngay thẳng không nói lời mập mờ, lão phu cũng không nói vòng vo với Tiểu Ất làm chi.

Tiểu Ất ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ cuốn vào vòng thị phi, cũng không phải một lựa chọn tốt. Dựa vào tài cán của Tiểu Ất, lẽ ra nên làm chút chuyện, cần phải rèn luyện một phen. Nhưng ngươi ở lại thành Khai Phong, có chức Binh bộ lang trung, nhưng rốt cuộc cũng không làm được chính sự. Nguyên nhân...Ha ha, Tiểu Ất chắc cũng hiểu, ngươi không có công danh, đương nhiên dễ dàng gặp bài xích.

Ngọc Doãn gật gật đầu, không nói gì.

Chủng Sư Đạo nói tiếp:

- Trước đó vài ngày, Hoàng thượng luôn bàn bạc việc bố trí phủ Binh mã Nguyên soái ở Hà Bắc.

Chức Binh Mã đại nguyên soái ở Hà Bắc này mãi vẫn chưa quyết định. Không phải Hoàng thượng không chọn được ai, mà là người được chọn, thật sự là...

Hoàng thượng cố ý cho Thái Tử làm đại nguyên soái.

- Sao?

Ngọc Doãn nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

Thái Tử, không phải là Triệu Kham sao?

Nhưng Triệu Kham hiện nay mới chín tuổi, thì làm thế nào gánh nổi chức vụ đại nguyên soái đây?

Chủng Sư Đạo thấy Ngọc Doãn giật mình, trên mặt gầy gò lộ ra một chút tươi cười, khoát tay áo nói:

- Tiểu Ất không cần phải giật mình, thật ra Thái Tử làm đại nguyên soái, cũng đảm đương không nổi đại sự. Đại nguyên soái này chỉ là hư chức, những việc cụ thể, sẽ do bốn đại phó soái quản lý, cũng không thực quyền. Nhưng vấn đề là, nếu như Thái Tử làm đại nguyên soái thì sẽ phải đóng quân ở Hà Bắc...Thái Tử tuổi nhỏ, thân phận cũng rất mẫn cảm. Lúc này đi tới Hà Bắc, nói thật cũng không phải là một lựa chọn tốt nhất.

Cho nên, rất có thể sẽ phái ra một người, thay mặt cho Thái Tử trông coi phủ Nguyên soái.


Hôm qua Chu Thắng Phi đến phủ của ta, đề cử Tiểu Ất với ta. Ta cũng biết, Tiểu Ất là một người rất thích hợp để chọn...Thái Tử đối với Tiểu Ất rất kính trọng, vô cùng tín nhiệm. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, lão phu liền đồng ý với chủ ý của Từ tướng công.

Ngọc Doãn nghe vậy bèn khẩn trương!

- Nhưng...

- Tiểu Ất trước tiên hãy nghe ta nói hết, sở dĩ chọn ngươi, ngoại trừ ngươi rất được Thái Tử tín nhiệm ra, cũng bởi vì ngươi thống lĩnh Thân quân Thái Tử, trong trận chiến ở Khai Phong lập được chiến công hiển hách. Ngay cả bọn người của Trương Bang Xương, cũng không thể lấy cớ chối từ. Còn nữa, ngươi ở lại Đông Kinh cũng khó mà lập được thành tích gì, binh mạnh cần phải được kiểm chứng qua trận chiến, Thân quân Thái Tử nếu như ở mãi Khai Phong sớm muộn gì cũng mục nát, giống như cấm quân Tam Nha thông thường, thật sự đáng tiếc. Hà Bắc rung chuyển, chính là nơi để Tiểu Ất thi triển tài năng, vả lại rời xa triều đình, không có quá nhiều thị phi, cũng có thể rèn luyện một phen...Không biết Tiểu Ất có bằng lòng đi hay không?

Ngọc Doãn tuyệt đối không nghĩ tới, Chủng Sư Đạo tìm hắn đến là vì một việc như thế này.

Nhưng nhất định phải thừa nhận, lời của Chủng Sư Đạo cũng có đạo lý.

Hắn ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ bị sự an nhàn nơi chốn Đông Kinh làm suy giảm đi nhuệ khí, hơn nữa rất dễ dàng bị cuốn vào thị phi.

Chuyện thị phi không phải nói ngươi muốn tránh né thì có thể tránh né.

Có đôi khi càng tránh né, thì thị phi lại càng tới cửa...Nếu như đi khỏi cũng thật là một chuyện tốt.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn có chút khó xử nói:

- Không biết tiểu nhân đi tới Hà Bắc, phải đồn trú ở nơi nào? Đảm nhiệm chức gì?

Vả lại, chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) đang mang thai.

Lần trước nàng sinh nở, ta không có ở bên cạnh nàng, lần này không muốn lại bỏ qua.

Chủng Sư Đạo ngẩn ra, chợt cười ha ha.

- Ta còn tưởng chuyện gì, hoá ra...Tiểu Ất ngươi không cần phải lo lắng, việc này chưa quyết định, mới chỉ là ý tưởng. Đợi Từ tướng công đem việc này xác định, lại trình báo Hoàng thượng, còn phải tranh chấp một phen. Thật sự có kết quả, sợ phải sang thu.

Có lẽ khi đó, nương tử nhà ngươi đã sinh cho ngươi một quý tử.

Về phần chức vụ...Ta nghĩ tối đa cũng là Tham Nghị Quan phủ Nguyên soái. Tuy nhiên ngươi Thống soái Thân quân Thái Tử, không thể không có một danh hiệu một Đô Thống chế Thân quân Thái Tử, hơn nữa ngươi là xá nhân của Đông cung Thái Tử, chức Binh bộ lang trung, có lẽ cũng đã đủ đứng vững ở Hà Bắc.!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui