Lão tướng chính là Hô Diên Chước.
Đang giết phấn khởi, chợt thấy một tên quân Kim tới trước mặt, lão cũng không để ý, vung roi đón đánh.
Roi đao giao kích rầm một tiếng nổ vang.
Roi làm từ thép ròng bị đại hoàn đao bổ trúng đứt thành hai đoạn.
Hô Diên Chước cũng bị sức chấn khổng lồ trên đao làm cánh tay run rẩy, lui vài bước. Dưới chân vướng vào một cỗ thi thể, Hô Diên Chước ngửa mặt nhìn trời ngã xuống. Không chờ lão đứng lên, đại hoàn đao bổ xuống như núi, Hô Diên Chước giơ roi đỡ, cuối cùng không chống được, keng một tiếng roi đã rời tay. Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ tiến lên bổ đao, Hô Diên Chước ngã vào vũng máu.
Hô Diên Chước cả đời ngựa chiến.
Nếu lúc còn trẻ chưa chắc bại bởi Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ.
Nhưng dù sao lão cũng đã sáu mươi, tuổi già sức yếu. Hơn nữa đã ác chiến hồi lâu, căn bản không thể chống lại Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ.
Lão tướng quân kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất bỏ mình.
Xa xa, Ngọc Doãn nhìn thấy mà muốn nứt tròng mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, cầm đao xông tới.
Hai tên Nữ Chân Bột Cận muốn tiến lên ngăn trở đã thấy Ngọc Doãn dậm chân xoay người, trường đao Hổ Xuất như gió thu cuốn lá chém phăng hai tên Bột Cận.
Cùng lúc đó, một con ngựa từ ngoài chiến trường lao nhanh tới.
Một con ngựa, một chiếc thương, một tiếng hét lao vào giết chóc trong loạn quân.
- Ca ca, Thập Tam Lang đến rồi!
Cao Sủng nửa đường quay lại, đến cũng đúng lúc.
Một cây thương lớn chọc rồi vung, mở một vòng giết chóc.
Người như hổ, ngựa như rồng, trong chiến trường chém giết bừa bãi. Cùng lúc đó Đổng Tiên cũng đỏ mắt, đại đao trong tay múa may mạnh hơn.
Ngọc Doãn nhìn Cao Sủng trở về, ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
Tên Thập Tam Lang này đúng là đủ ngốc, không ngờ chạy về chịu chết cùng ta ư?
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn rất vui, trường đao Hổ Xuất múa nhanh hơn, Ngọc Doãn lớn tiếng quát:
- Tên cẩu Kim kia, đừng chạy!
Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ cũng nhìn thấy Ngọc Doãn, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.
Gã nhận ra tên người Tống đẫm máu này là chủ tướng của không đầy ngàn quân Tống. Chỉ cần giết người này, quân Tống không phải lo. Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ bái sư Thiện Ứng, trong mắt hiện lên sát khí, tiến lên đón đánh với Ngọc Doãn.
Hai người ở chiến trường ăn ý gặp nhau, dưới chân không dừng lại.
Song đai giao kích, tiếng keng lớn nổ ra, xẹt qua nhau.
Ngọc Doãn và Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ biến sắc. Một kích vừa rồi cũng đã rõ lẫn nhau.
Không nghĩ tới trong quân Kim còn có nhân vật như vậy? Ngọc Doãn đột nhiên dừng lại, tiếp theo xoay người theo quán tính, trường đao bổ ra một quân Kim xông tới, sao đó nhìn về Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ. Gã cũng xoay người lại, vẻ mặt càng thêm hưng phấn. Gã đưa tay bỏ xuống túi ngao, vung mái tóc lên cổ, há mồm cắn bím tóc, cầm đao xông về Ngọc Doãn.
Dù cách hơn mười bước nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể cảm nhận áp lực khổng lồ Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ mang lại.
Nếu bình thường, Ngọc Doãn gặp được tay giỏi như Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ sẽ không tiếc đánh với gã một trận. Nhưng giờ gã là kẻ thù của Ngọc Doãn, là mãnh tướng của Nữ Chân. Trong lòng Ngọc Doãn rất muốn chém giết Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ, nhưng hắn không muốn tham chiến. Híp lại tròng mắt, nghênh hướng Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ, tay trái lặng yên rút ra bảo đao Lâu Lan.
Trường đao Hổ Xuất vụt lên, lúc hai người xẹt qua trong nháy mắt, Ngọc Doãn nhẹ buông tay, đột nhiên ngồi xổm xuống, đại hoàn đao xẹt qua dán đầu hắn, chặt đứt búi tóc. Trong phút chốc Ngọc Doãn tóc tai bù xù, tuy nhiên lại nhân cơ hội đó, đao ở tay trái vung lên đâm thẳng vào xương sườn Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ, sau đó chợt nghiêng người, cánh tay mạnh mẽ kéo. Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ hét thảm một tiếng, nửa người gần như bị Ngọc Doãn đâm thủng.
Ngọc Doãn đặt mông ngồi dưới đất, nhặt lại đại đao bên người.
Mà Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ thất tha thất thểu lùi về sau vài bước, ngực và bụng bị máu tươi nhuộm đỏ, ruột trượt ra từ miệng vết thương, rớt xuống đất.
Cặp mắt trợn lên, Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ nhìn Ngọc Doãn, miệng mở to. Không đợi gã nói ra lời, cả người ngã quỵ xuống.
- Kim bài lang quân chết rồi...
- Kim bài lang quân đã chết!
Quân Kim lập tức rối loạn, dù nhân số ưu thế nhưng vẫn bị quân Tống giết liên tiếp lui về sau.
Ở trên đê phía xa, Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được tiếng quát tháo, sắc mặt xanh mét.
- Lang quân, không thể dây dưa nữa.
- Giết cho ta, giết sạch lũ cẩu Tống này.
Hoàn Nhan Tông Vọng khàn giọng gầm rú, một đội quân Kim lần nữa vọt vào chiến trường, thế cục quân Tống lập tức tràn đầy nguy cơ. Ngay lúc ở bến Trần Kiều huyết chiến không ngừng, ở thượng du sông Quảng Tế cũng có một hồi chém giết.
Quách Kinh mang theo đám người Lưu Tư ở một nơi gọi là Bát Lý Vịnh ngăn dòng. Lúc này, đám người Trần Đông, Hà Nguyên Khánh, Lương Ngọc Thành mang theo một đội quân Tống dọc bờ đi, gặp quân Kim ở Bát Lý Vịnh. Lương Ngọc Thành và Trần Đông lập tức tìm kiếm chỗ cao lắp pháo.
Mà Hà Nguyên Khánh mang hơn mười người vượt sông chém giết quân Kim.
Sau khi Quách Kim hiến kế liền dễ dàng giúp quân Kim qua sông.
Mắt thấy sắp chặn đứt sông Quảng Tế, Quách Kinh đang dương dương đắc ý, ai ngờ gặp quân Tống đánh tới làm gã sợ hết hồn.
Quách Kinh cũng không phải kẻ có thể đánh nhau. Trước kia bán độc ở Tang Gia Ngõa Tử còn có thể trấn trụ ít du côn lưu manh, nhưng ở trước mặt Hà Nguyên Khanh thì cái gì cũng không phải. Hà Nguyên Khánh dù xuất thân là kẻ sa cơ nhưng vẫn là một người hung ác.
Ngựa Ô Truy vọt như tên đến trước mặt Quách Kinh.
Quách Kinh quay đầu muốn chạy, búa của Hà Nguyên Khánh đã vung lên hung hăng nện lên đầu Quách Kinh.
Cả cái đầu nát bét, máu tươi văng khắp nơi. Hà Nguyên Khánh giục ngựa vung búa, muốn ngăn cản người Nữ Chân, nhưng Lưu Tư đã mang binh mã qua sông tiến tới. Mắt thấy quân Tống đến, gã liền biết không hay rồi, chỉ huy quân Kim ùa lên.
Dưới trướng Lưu Tư có Bát Mưu Khắc, trong đó năm trăm chính binh, ba trăm A Lý Hỉ, tổng cộng hơn ngàn người.
Hà Nguyên Khánh tuy dũng manh nhưng chỉ có mười mấy quân Tống bên người. Trong phút chốc bị Lưu Tư vây khốn.
Đúng lúc này một tiếng pháo sét đánh vang lên, nổ tung văng đầy bọt trên mặt sông.
Xa xa, Lương Ngọc Thành biến sắc, dậm chân nói:
- Lệch rồi!
Hắn vội gọi Trần Đông điều chỉnh tọa độ.
Nhưng không đợi hắn phát ra pháo thứ hai, Lưu Tư đã mang quân Kim xông tới.
- Trần Chủ bộ, nhờ cả vào ngươi.
Lương Ngọc Thành hét lớn một tiếng, quơ lấy một cây gậy sắt đón đánh đám quân Kim.
Trần Đông có bao giờ đánh pháo đâu?
Lương Ngọc Thành đi, gã cũng ngơ ngác.
Nhưng dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm, trải qua huyết chiến Triêu Dương môn, Trần Đông hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, cầm cây đuốc đốt miếng gạc.
Vào tên quân Kim xông tới, Trần Đông cầm bảo kiếm đón đánh.
Nhưng gã dù sao chỉ là thư sinh, sao có thể đỡ được đám quân Kim như lang như hổ?
Trong chớp mắt bị quân Kim đá văng xuống đất, đụng nghiêng pháo sét đánh.
Miếng gạc cũng đốt xong, lúc pháo sét đánh bị lật trong nháy mắt, chợt nghe một tiếng vang lên, một đoàn lửa nổ tung trên mặt sông.
Mặt đất run rẩy kịch liệt.
Lưu Tư một đao chém Lương Ngọc Thành lật mình, quay đầu thấy đập nước tạm thời của Bát Lý Vịnh bắt đầu lay động, theo sau đó oanh một tiếng, dòng nước phá tan đập nước. Nước lũ chảy cuồn cuộn lao về hướng Trần Kiều.
Một pháo kia bắn thẳng vào đập nước, làm đập nước nổ tung một lỗ hổng.
Xa xa, một đội quân Tống tới, Lưu Tư thấy tình huống không ổn, mặc kệ Trần Đông, không nói hai lời chạy đi.
Xong rồi!
Lưu Tư trong lòng đã hiểu, một khi đập nước bị hủy, quân Kim ở Trần Kiều đã hoàn toàn xong.
Trần Đông té trên mặt đất, mắt thấy nước lũ gào thét cuồn cuộn, không kìm nổi cất tiếng cười to...
Một quân Kim giơ thương đâm vào gã, gã cũng không tránh, chỉ nhếch miệng cười:
- Tiểu Ất, ta thành công!
Cán thương vừa đâm vào bên người Trần Đông, lại không nhích được thêm.
Cùng lúc đó, một mũi tên nhọn rít gào bay đến, cắm giữa đỉnh đầu tên quân Kim.
Quân Kim ngã lên Trần Đông. Lúc này Trần Đông đã thần trí mơ hồ, chỉ mơ màng thấy một con ngựa đi đến trước mặt gã, sau đó một người nhảy xuống, ôm gã vào trong ngực hét lớn.
Hình như là tiếng quan thoại!
Viện binh tới?
Viện binh rốt cuộc tới...
Nhưng không biết còn kịp hay không.
Kế tiếp, Trần Đông ngất xỉu trong ngực người kia, không nghe được âm thanh gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...