Mưa xuân tí tách rơi xuống nhân gian làm lòng người phiền não.
Phủ Khai Phong lại rơi vào sự yên tĩnh, bụi mưa như sương mù mịt trên sông, phiêu lãng trong không trung khiến cảnh đẹp như trong mộng.
Một đêm ồn ào náo nhiệt qua đi, mọi người đều mệt mỏi!
Tiếu Chi Nhi tựa bên cửa sổ nhìn mưa rơi hoa đào tơi tả bên ngoài cửa sổ. Đào hạnh trong viện lụi tàn nhưng trên cành lại lộ ra quả non xanh. Dưới sự gột rửa yên lặng của mưa xuân mà rung động nhẹ nhàng trong mưa, đột nhiên có một quả đào tách ra rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "tách" vang lên, vỡ ra...
Quả đào này thật giống bản thân mình!
Tiếu Chi Nhi khẽ thở dài thật sâu chậm rãi xoay người lại.
Trong phòng, Nô Ca kia đang quỳ trên mặt đất, hai má sưng đỏ, khóe miệng vẫn còn đang rỉ máu.
Còn Phùng Siêu thì ngồi bên cạnh, vẻ mặt âm trầm, không nói lời nào.
- Siêu Ca nhi, nên xử lý Nô nhi này thế nào?
Buổi biểu được chuẩn bị lâu dài kỹ càng lập tức đã bị phá hỏng hầu như không còn.
Sự thất bại lúc này nhưng lại mang đến những ảnh hưởng rất lớn cho sau này.
Nếu Tiếu Chi Nhi còn muốn tiếp tục tranh đoạt vị trí Thượng Thính Hành Thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa), vậy thì điểm mấu chốt quyết định là nàng phải vượt qua Ngọc Doãn. Nếu không, đừng nói đến vị trí Thượng Thính Hành Thủ, mà ngay cả vị trí Thượng Hành Thủ tại lầu Bạch Phàn cũng sẽ lung lay không vững, thậm chí rất có thể bị những người khác thế vào.
Từ thời Tống đến nay các ngành nghề nhanh chóng phát triển khiến cho việc cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.
Câu Lan Ngõa Xá (nơi hát múa giải trí) cũng tàn khốc như vậy, giống như ngành giải trí đời sau luôn đấu đá cạnh tranh.
Tiếu Chi Nhi ngắm phong cảnh nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Nàng không có năng khiếu bẩm sinh, không có tài hoa như Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô nên rất khó thu hút được những nhân vật nhã sĩ chân chính nổi tiếng. Bởi vậy, Tiếu Chi Nhi mỗi lần lên hiến nghệ múa hát đều vô cùng cẩn trọng để tránh xảy ra sai lầm hay bất kể nhược điểm gì của bản thân. Chỉ có điều lúc này đây nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được một người bán thịt lại khiến nàng mất mặt, vượt trên cả nàng.
Đến lúc này Tiếu Chi Nhi chỉ có thể dựa một chỗ duy nhất, chính là Phùng Siêu.
Trong thâm tâm nàng tràn đầy sợ hãi, không cần nói nhiều lời, nàng thật sự rất muốn nghe chủ ý của Phùng Siêu.
Phùng Siêu nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Sau trầm tư thật lâu, y cất giọng trầm thấp:
- Hiện nay cô nương chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất, tìm Ngọc Ca nhi tỷ thí một lần. Lần này hắn thắng ở mưu kế, lại xuất hiện bất ngờ nên cô nương mới bị thua. Nếu có thể thắng được hắn, cũng coi như là còn đường để đi. Chẳng qua ta cảm nhận được Ngọc Ca nhi này đã nói rõ ràng, sau này nước sông không phạm nước giếng, chỉ sợ chưa chắc hắn đã gật đầu đồng ý.
Hơn nữa, hắn không phải là người kiếm sống ở Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống) nên không sử dụng những thủ đoạn trong Câu Lan, muốn thắng, chưa chắc đã thành công. Hơn nữa, kỹ thuật đánh đàn của người này thật sự là tuyệt diệu hơn người, khúc nhạc tấu lên cũng vô cùng mới mẻ, chưa chắc đã hợp lòng người. Huống chi cô nương cũng là người được nhiều người thưởng thức, nếu thắng chưa chắc đã có ai khen ngợi, không chừng còn khiến người đời chê cười vì dùng danh tiếng mà ức hiếp hàng xóm; nếu thua, cô nương phải giao vị trí Thượng Hành Thủ ra, ngày sau muốn sống yên tại Phủ Khai Phong cũng rất khó.
Trong nghề này cũng có quy củ, không ai có thể phá vỡ được.
Đời sau từng có người nói, lịch sử Trung quốc chia làm ba giai đoạn, bắt đầu từ thượng cổ, mọi người đã coi trọng đạo đức, tới đời Tần thì chấm dứt; đến thời Hán thì coi trọng trí tuệ mưu lược, tới thời Ngũ Đại thì chấm hết; lại đến thời Tống, đạo đức đức mất đi, mà mưu trí cũng đã tận, vì thế mọi người bắt đầu lấy luật pháp làm thước đo....
Có chuẩn xác hay không đều có các đánh giá.
Nhưng không thể phủ nhận từ thời Tống tới nay các nghề tương đối quy phạm nên càng xuất hiện rất nhiều quy củ.
Bên trong Câu Lan Ngõa Xá có quy củ của Câu Lan Ngõa Xá.
Nhạc sư kỹ nghệ, diễn xiếc giang hồ phải tuân thủ các quy củ trong đó. Nhưng nếu đối phó với người ngoài thì cũng không cần phải theo quy củ. Ví dụ như nếu Ngọc Doãn là người trong Câu Lan Ngõa Xá, Tiếu Chi Nhi có thể thông qua mối quan hệ của mình mà tiến hành chèn ép Ngọc Doãn. Mà sau này Ngọc Doãn trả thù thì nàng cũng có thể vượt khỏi quy tắc, sử dụng mọi thủ đoạn nghề Câu Lan mà đáp trả lại Ngọc Doãn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Ngọc Doãn không phải là người trong nghề.
Những thủ đoạn kia đương nhiên không thể sử dụng, còn nữa, Tiếu Chi Nhi có địa vị giang hồ của Tiếu Chi Nhi. Đúng như lời Phùng Siêu nói, nàng có thể tìm Ngọc Doãn để khiêu chiến, nhưng Ngọc Doãn hoàn toàn có thể bỏ mặc. Hơn nữa, nếu thắng, Tiếu Chi Nhi thắng không phục; nếu thua, cũng sẽ khó mà sống yên ở Phủ Khai Phong.
Hậu quả như vậy, Tiếu Chi Nhi nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
Phùng Siêu cho rằng kỹ xảo của Ngọc Doãn thật sự cao minh, muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Vậy lôi kéo hắn có được?
Phùng Siêu gãi gãi đầu, lắc đầu cười khổ:
- Việc này chỉ sợ khó khăn cũng không nhỏ.
- Xin chỉ giáo cho?
- Nếu việc này đêm nay không phát sinh gì nữa, hết thảy sẽ dễ nói thôi.
Ta nghe nói Ngọc Doãn kia thiếu người ta một số khoản nợ, cô nương ra mặt trợ giúp, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng hiện tại, cô nương chưa kịp mời chào mà đã chặt đứt đường tài của hắn! Cắt đứt đường tài của người ta là điều tối kỵ, huống chi về phương diện này lại còn liên lụy đến Quách Kinh. Nhưng ta biết, Quách Kinh này là kẻ chẳng lương thiện gì, chuyên bày kế hãm hãi Ngọc Ca nhi. Người hiểu biết thì có thể hiểu cô nương làm như vậy là bị hắn ta qua mặt, còn người không hiểu, chắc chắn cho rằng cô nương và Quách Tam Hắc Tử liên thủ hãm hại...
Hiện tại còn muốn lôi kéo chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Nô Ca ở bên đột nhiên mở miệng:
- Chỉ là một kẻ bán thịt, cần gì phải lo lắng như vậy.
Chỉ cần cô nương bằng lòng dùng chút thủ đoạn, chẳng lẽ còn sợ Ngọc Tiểu Ất kia không cúi đầu sao? Nhưng phải là cô nương đích thân ra mặt mới được...
Không đợi cô ta nói xong, Phùng Siêu đã giơ tay tát vào mặt Nô Ca một cái.
“Bốp”
Một cái tát này vô cùng vang dội, Nô Ca vốn đã sưng đỏ hai má, giờ bị Phùng Siêu tát thêm một cái nữa, da bong thịt tróc, trên mặt đầy máu.
- Tiện tỳ thật to gan!
Nếu không phải do ngươi tự tiện gây sự thì sao có phiền toái hôm nay? Mà lúc này lại còn muốn cô nương nhà ngươi ra mặt, ngươi muốn cô nương trở thành người như nào? Nàng là Thượng Hành Thủ trong lầu Bạch Phàn, không thể giống như các chị em bán nụ cười trong ngõ giết mổ heo.
Ý của Nô Ca là muốn Tiếu Chi Nhi đi quyến rũ Ngọc Tiểu Ất!
Tuy Tiếu Nhi là một ca kỹ nhưng lại giữ thân như ngọc.
Trên sân khấu, nàng có thể tỏ ra vô cùng quyến rũ, gợi tình.
Nhưng trên thực tế vẫn luôn tuân thủ quy củ, không phải là loại người dựa vào bán nhan sắc để đi lên, nói cách khác, nàng thuộc loại người bán nghệ mà không bán thân. Mà quán kỹ nữ trong ngõ giết heo sán sát, phần lớn chị em thường bán mình không bán nghệ. Nô Ca kia chiều quá hóa hư rồi, bị Tiếu Chi Nhi giáo huấn một lần mà vẫn không hiểu chuyện.
Tiếu Chi Nhi mặt lạnh như sương liếc nhìn Nô Ca một cái.
Tuy rằng không nói lời nào nhưng Nô Ca cảm giác như bản thân như lõa thể đang ở giữa băng tuyết ngập trời. Tính cách cô nương nhà mình như nào Nô Ca hiểu rõ nhất. Tuy bề ngoài Tiếu Chi Nhu có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra cũng là cô gái có thủ đoạn, nếu không sao có thể lôi kéo được tôn đại thần Phùng Siêu này?
Miệng mấp máy định mở miệng giải thích, nhưng lại bị Tiếu Chi Nhi lạnh lùng lườm một cái liền nuốt trở lại.
- Như này cũng không được như kia cũng không được, vậy nô phải làm thế nào cho phải?
Tiếu Chi Nhi không để ý tới Nô Ca nữa mà nhìn Phùng Siêu, trong đôi mắt sáng ánh lên tia đáng thương, thái độ động lòng người.
Một người dựa vào ca hát mà làm nên tên tuổi, hành động chắc chắn không tầm thường.
Phùng Siêu cũng không rõ Tiếu Chi Nhi có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả...
Y do dự một chút, cuối cùng cắn răng, nói:
- Cô nương đừng vì thế mà phiền lòng, chỉ là bị tranh mất sự nổi bật, cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ có điều việc này cô nương chớ ra mặt, cứ để ta ra mặt giải quyết là được.
Còn nữa, sau này cô nương nên để ý nhiều hơn.
Trong Câu Lan Ngõa Xá này quy củ rất nhiều, tranh đấu cũng kịch liệt, một khi không cẩn thận sẽ rước họa vào thân, có ngày sẽ gây ra phiền toái lớn. Nếu cô nương nhất thời đắc ý, một khi mất đi thanh danh thì khó có thể tìm lại được...
Ta cũng biết có mấy lời không nên nói, nhưng lời đến bên miệng lại mắc ở yết hầu, có nghe lọt hay không là ở cô nương, kính xin cô nương suy nghĩ cẩn thận...
Dứt lời, Phùng Siêu nhìn Nô Ca, rồi quay người đi ra.
- Siêu Ca nhi, ngươi định giúp ta như nào?
- Cô nương không cần hỏi, tự ta khác có chủ trương.
Phùng Siêu nói xong sải bước đi.
Nô Ca kia cũng đứng lên, cố nhịn đau nói:
- Cô nương cần gì phải khách khí với thằng nhãi này, đó chỉ là tay kéo Kê Cầm, có gì mà hay? Cô nương quá mềm lòng, mà Phùng Siêu lại quá nóng vội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...