Người đóng giữ đại doanh Trần Kiều là Tào Vinh.
Quan trọng là, hiện tại Tào Vinh đã bước lên thuyền người Nữ Chân, có sống qua đêm nay không thì lại rất khó nói.
Theo tiếng ra lệnh của Tào Vinh, đại doanh Trần Kiều lập tức sôi trào.
Tào Vinh mặc giáp trụ chỉnh tề, mang theo ba nghìn A Lý Hỉ lao ra đại doanh, thẳng đến bến Trần Kiều.
Lúc này, bờ nam sông Quảng Tế đèn đuốc sáng trưng.
Xa xa thấy khói bụi cuồn cuộn, cũng không rõ ràng lắm có bao nhiêu binh mã quân Tống. Nếu chỉ nhìn ngọn đuốc, chỉ sợ cũng có gần vạn người, lốm đa lốm đốm, đang nhanh chóng hướng tới gần bến Trần Kiều.
Tào Vinh không kìm nổi nuốt nhổ nước miếng, khàn giọng quát:
- Bày trận, bày trận...Bảo vệ cho bến, không thể để quân Tống qua sông.
Quân Kim đóng ở đại doanh Trần Kiều phần lớn là A Lý Hỉ.
Cái gọi là A Lý Hỉ, đó là tạp binh, chủ yếu là người già yếu đã ra quân.
Luận sức chiến đấu, A Lý Hỉ đương nhiên không thể so với chính binh hung hãn Nữ Chân.
Nhưng bọn họ cũng là nhưng người có kinh nghiệm chiến trận dày dạn.
Mắt thấy quân Tống hướng tới gần bến, đám A Lý Hỉ này lại không hề hoảng loạn, dưới sự chỉ huy của Tào Vinh, bày trận đâu ra đấy.
Trường binh phía trước, đoản binh phía sau, mã quân tả hữu.
Nhưng người Nữ Chân vừa mới bày trận xong, lại nghe trong đại doanh Trần Kiều truyền đến những tiếng hỗn loạn.
Trong phút chốc, đại doanh Trần Kiều ánh lửa ngút trời, hai đội quân Tống giống như thần binh trời giáng, cũng không biết là từ chỗ nào chui đi ra, liền xông vào đại doanh.
Đổng Tiên, Ngô Giới các lĩnh một ngàn binh mã, ở trong đại doanh Trần Kiều xông pha hung mãnh.
Cao Sủng, Dương Tái Hưng, Hà Nguyên Khánh, Hô Diên Chước vũ động binh khí, giết được quân Kim người ngã ngựa đổ.
Cùng lúc đó, quân Tống bên bờ sông cũng đã đến.
Ngọc Doãn đi đầu bước lên cầu nổi.
Ở phía sau hắn, Thân quân Thái Tử ùa lên, đối mặt với A Lý Hỉ đã rối loạn không lòng dạ nào chống cự nên không tốn sức chút nào liền xông qua cầu nổi.
A Lý Hỉ rất có kinh nghiệm, nhưng cũng có một vấn đề, đó là ý chí chiến đấu của những người này không kiên định như chính binh Nữ Chân. Sau có phục binh, trước có quân địch, quân Kim lập tức trận cước đại loạn. Tào Vinh ở trên ngựa khàn giọng gầm rú, muốn ổn định đầu trận tuyến. Nhưng lúc này, ai lại sẽ lại đi nghe theo chỉ huy của ông ta Mắt thấy quân Tống đã vượt qua sông Quảng Tế, Tào Vinh liền biết: Thôi xong rồi!
Lúc này, ông cũng không có lựa chọn, thúc ngựa muốn chạy trốn...
Chợt nghe phía sau có người gọi tên ông ta:
- Tên phản bội kia, muốn chạy đi đâu. Hôm nay phải đưa ngươi đi làm bạn với con trai của ngươi.
Tào Vinh ngẩn ra, theo bản năng trở lại nhìn lại.
Vừa quay lại, chỉ thấy trong ánh lửa, một viên tướng Tống mặc thiết giáp màu đen tuyền, từ trong loạn quân mở ra một đường máu, đánh tới ông. Tướng Tống thúc ngựa, tay cầm đao, giống như một mũi tên lao đi trong chớp mắt đã tới gần.
- Tào Vinh, muốn trốn ư, hãy xem đao!
Người này là ai?
Sao lại trẻ tuổi như vậy?
Tào Vinh không nhận ra đối phương, tuy nhiên cũng không dám do dự, giơ thương phong chắn.
Nào biết được, đao thương giao kích, từ trên đao truyền tới lực đạo kinh người làm Tào Vinh không khỏi giật nảy mình, liền biết không hay rồi.
Đao thằng nhãi này quá nặng đi!
Tào Vinh không biết Ngọc Doãn, nhưng Ngọc Doãn lại biết Tào Vinh.
Không ngờ người này núp trong đại doanh ở Trần Kiều. Lần trước ở trấn Quách Kiều, bất hạnh trong tay binh lực không đủ, cho nên buông tha Tào Vinh. Lúc này đây, nếu bị hắn gặp được, sao có thể buông tha cho tên Hán gian này bỏ trốn chứ.
Ngọc Doãn đao nhanh ngựa nhanh, hoàn toàn không cho Tào Vinh có cơ hội nghỉ ngơi.
Một đao chém ra, làm Tào Vinh sụp đổ, không đợi ông ta kịp phản ứng, Ngọc Doãn đã lần thứ hai bổ xuống.
Hai tay Tào Vinh run lên, đã không còn lực để đón đỡ. Mắt thấy Ngọc Doãn đã bổ tới, ông ta vội vàng giữ dây cương, để chiến mã dưới háng nhảy một bước nhỏ, né tránh đao thứ hai của Ngọc Doãn. Trên mặt Ngọc Doãn lộ ra vẻ dữ tợn, sau khi trường đao thất bịa, nhưng hắn không dừng lại, đột nhiên đứng lên lưng ngựa, mượn dùng lực lưng bụng, kéo đao vượt qua.
Lúc này đây, Tào Vinh không thể tránh thoát!
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Hổ Xuất trường đao vạch tìm áo giáp trước bụng ngực Tào Vinh, lưỡi đao sắc bén xé qua ngực ông ta. Ngọc Doãn cũng không quay đầu lại, liền giục ngựa sát nhập trong loạn quân. Một chùm sương máu phun tung toé, toát lên một cảnh sắc mỹ lệ yêu dị. Tào Vinh mắt trợn trừng há hốc mồm, từ trên lưng ngựa thẳng tắp ngã xuống.
Thằng nhãi này rốt cuộc là ai?
Tào Vinh đến chết cũng không biết rõ thân phận của Ngọc Doãn. Thi thể rơi trên mặt đất, trong nháy mắt đã bị chiến mã lui tới giẫm đạp lên nhão nhoét thành bùn lầy.
- Tào tướng quân đã chết?
- Tào tướng quân chết rồi...
Quân Kim mắt thấy Tào Vinh bị giết, lập tức quân lính tan rã.
Ngọc Doãn ở trong loạn quân mạnh mẽ đâm tới xuất trường đao tầng tầng lớp lớp, nơi nào đi qua, giết quân Kim máu chảy thành sông.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trên chiến trường, có một đội binh Tống kỳ quái.
Viên tướng Tống cầm đầu kia, cưỡi kỵ mã, mặc trang nhung, tay cầm đại đao múa tung bay nhưng lại không hiệp đấu quân địch
Nhưng phía sau tướng Tống lại có mười mấy quân Tống bảo hộ ba binh Tống, đang cùng một đội A Lý Hỉ chém giết.
Ba binh Tống kia sao nhìn quen mắt thế?
Ngọc Doãn giật nảy mình đột nhiên trở lại quát:
- Tất Tiến, Viên Triều Niên, đi theo ta.
Vừa nói vừa thúc Ám Kim. Ám Kim hí dài, ngửa móng đá một A Lý Hỉ ngã trên mặt đất, rồi sau đó tản móng thẳng lao thẳng đến đội quân Tống kia.
- Tiểu ca, đừng sợ, ta đến rồi!
Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, Hổ Xuất trường đao thuận thế chém nghiêng, chặt đứt đôi một A Lý Hỉ đang tới gần.
Lúc này, hắn hoảng sợ rồi!
Bởi vì hắn nhận ra, binh Tống nhỏ bé trên chiến trường kia rõ ràng đúng là Triệu Kham.
Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Ngọc Doãn có một sự kích động điên cuồng, Hổ Xuất trường đao càng xuất nhanh hơn, mau hơn, ác liệt hơn.
Trong chớp mắt, hắn đã tới trước mặt Triệu Kham, đang định mở miệng, đã thấy binh Tống bên cạnh Triệu Kham hoan hỉ kêu to:
- Tiểu Ất, cuối cùng ngươi cũng đã đến.
- Nhu Phúc Đế Cơ?
- Thập Bát muội?
Ngọc Doãn thấy rõ ràng hai binh Tống bên cạnh Triệu Kham thì la lớn.
Sắc mặt Triệu Kham trắng bệnh, tay nắm lấy thanh chủy thủ mà Ngọc Doãn đã từng tặng cậu, thanh âm run rẩy nói:
- Tiểu Ất, ngươi đã đến rồi...
- Càn quấy, càn quấy!
Ngọc Doãn giận dữ, vội phất tay ra hiệu Tất Tiến và Viên Triều Niên lại đây:
- Bảo hộ bọn họ rời khỏi chiến trường, nếu mất đi một sợi tóc, ta sẽ hỏi tội các ngươi.
- Vâng!
Tất Tiến và Viên Triều Niên đang giết vô cùng hào hứng, nghe được mệnh lệnh này của Ngọc Doãn thì mất hứng.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Ngọc Doãn thì hai người cũng không dám vi phạm quân lệnh, vội dẫn dắt bộ khúc, bảo hộ đám người Triệu Kham lui về hướng bờ sông. Cùng lúc đó, Ngọc Doãn cũng tới bên người tướng Tống kia, tức giận hổn hển nói:
- Vương Yến Ca, ngươi cũng quá lớn gan rồi.
Vương Yến Ca luân đao chém một gã quân Kim, trả lời:
- Ta cũng hết cách.
Tưởng là các ngươi xuôi nam, ai ngờ...Tiểu ca muốn đi, ta sao dám cãi lệnh hắn?
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Ngọc Doãn tức giận đến gần muốn phát cuồng, nhưng hắn cũng biết, có lẽ chuyện này thật sự không trách Vương Yến Ca được.
Triệu Kham cũng là cậu bé rất có chủ ý, một khi đã quyết, thật sự là Vương Yến Ca khó mà khống chế. Nhưng vấn đề là, ngươi cũng nên nói với ta một tiếng chứ, nếu sớm biết Triệu Kham ở đây, sẽ không để cậu ta chạy ra chiến trường.
Vừa rồi nếu hắn phát hiện muộn một chút, hoặc là gặp vài quân Kim hung hãn, một mình Vương Yến Ca quyết không thể nào bảo hộ Triệu Kham chu toàn được.
Nhưng đây là chiến trường, hắn cũng không thể trách Vương Yến Ca.
Cơn tức giận trong ngực liền trút hết lên trên người quân Kim. Hổ Xuất trường đao gần như tắm trong máu tươi...
Trận chiến không tồn tại trong lịch sử này giằng co ước chừng nửa canh giờ.
Từ lúc Tào Vinh bị giết, quân Kim rắn mất đầu rất nhanh tan rã. Nếu không có sự việc Triệu Kham, Ngọc Doãn sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hiện tại, hắn đã mất đi niềm vui sướng, sau khi giết quân Kim thì lập tức hạ lệnh thu quna, quét dọn chiến trường.
- Viên ngoại, sao không truy kích nữa?
Hô Diên Chước giục ngựa tới, thấp giọng hỏi.
Ngọc Doãn vẻ mặt rối rắm, thấy hữu không người, liền hạ giọng nói:
- Lão tướng quân, có phiền toái lớn rồi.
- Là sao?
- Thái tử ở trong này.
- Khụ khụ khụ...
Một câu làm Hô Diên Chước ho khan kịch liệt.
Sau một lúc lâu, lão kinh sợ nói:
- Sao Thái tử lại ở đây? Viên ngoại, ngươi đừng đùa giỡn chứ.
- Nếu thật là đùa giỡn thì tốt rồi...Lão tướng quân, đi theo ta.
Ngọc Doãn sai đám người Ngô Giới và Đổng Tiên quét dọn chiến trường, mình dẫn Hô Diên Chước thẳng đến doanh trại.
Trong đại doanh Trần Kiều vẫn còn lưu lại dấu vết phóng hỏa, hỗn độn.
Trong một tòa lều nhỏ, Tất Tiến và Viên Triều Niên ở bên ngoài trông coi, xung quanh lều nhỏ có hơn mười quân Tống thủ vệ.
Lúc này, Tất Tiến và Viên Triều Niên cũng cảm thấy được sự việc có chút không ổn. Mới vừa rồi lúc hộ tống những người này, đã nghe được thanh âm nữ tử nói chuyện. Hơn nữa thái độ trước đó của Ngọc Doãn, thì ngay cả người ngu cũng biết thân phận những người này không tầm thường.
- Phủ suất...
- Trông giữ ở bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
- Vâng!
Ngọc Doãn và Hô Diên Chước thẳng đến lều nhỏ, quân Tống canh giữ bên ngoài lều nhỏ thấy hai người vội khom mình thi lễ.
Nếu như là trước kia, không chừng Ngọc Doãn đã đáp lễ rồi.
Nhưng lúc này, hắn chẳng còn tâm tình này chút nào, mà đi thẳng vào trong.
- Mới vừa rồi nhìn Tiểu Ất thật đáng sợ.
- Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy Tiểu Ất như vậy, hoàn toàn khác với lúc hắn gảy hồ cầm.
Vương Yến Ca ngồi bên cạnh, nghe Nhu Phúc Đế Cơ và Chu Tuyền líu ríu nói nói, cười chua xót.
Lúc này Triệu Kham cũng bình tĩnh lại đây, đang nắm tay cúi đầu, không nói gì. Cậu đang tự trách mình, tình cảnh vừa rồi làm cậu hoảng sợ đến ngây dại, còn chưa giết được một Lỗ tặc nào.
Ngọc Doãn đi vào lều nhỏ, Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền lập tức ngậm miệng lại.
Hai người, hai đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Ngọc Doãn, miệng cong lên, sau một lúc lâu cũng không thốt ra lời.
Cũng thật là hình dáng Ngọc Doãn lúc này rất ấn tượng, bởi vì nóng vội, sau khi rời khỏi chiến trường nên chưa kịp gột rửa, trên áp giáp còn dính máu tươi sền sệt, khi bước vào mang đến mùi máu tươi nồng đậm.
- Tiểu Ất...
Triệu Kham đứng lên, định nói.
Ngọc Doãn thở dài, gỡ khăn chít trên đầu xuống, cười khổ nhìn ba người trước mắt:
- Các ngươi...Các ngươi cũng quá to gan rồi.
Hô Diên Chước nhận ra ba người Triệu Kham, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tuy nhiên, nghe giọng điệu của Ngọc Doãn, lão lại càng khiếp sợ...Đây là Thái tử đó, không ngờ ngươi dám trách mắng bọn họ?
Nào biết được, Ngọc Doãn mở miệng, Triệu Kham lại không sợ nữa.
Cậu cợt nhả nói:
- Tiểu Ất, ngươi không nên tức giận, ta cũng không biết ngươi mang theo Thân quân Thái Tử ra khỏi thành là đi đánh giặc.
Ta nghĩ, Thân quân Thái Tử nha, không có Thái tử ta ở trong, sao gọi là Thân quân Thái tử được chứ?
Hơn nữa, ta cũng có chút nhớ A Ông, nghĩ các ngươi là muốn xuôi nam đi Kim Lăng, liền đi theo đến dây, ngươi đừng nóng giận nữa nhé.
Dù là tức giận, nhưng Triệu Kham đã nói vậy rồi, Ngọc Doãn cũng chỉ có cười khổ.
Hắn quay đầu nhìn Nhu Phúc Đế Cơ và Chu Tuyền, đang định nói, đã thấy Nhu Phúc Đế Cơ nói
- Tiểu Ất, không được tức giận.
Trời ơi, chẳng lẽ bố đây quyền tức giận cũng bị mất sao?
Ngọc Doãn không kìm nổi nói tục một câu trong lòng, rồi sau đó cười khổ nói:
- Công chúa, Thập Bát muội, các ngươi muốn đi chết à.
Vốn định nói nhẹ nhàng một chút, nhưng trong lòng uất nghẹn, nên lời ra khỏi miệng vẫn không kìm nén được.
Chu Tuyền trừng mắt:
- Tiểu Ất, ngươi đừng làm chúng ta sợ.
Bên ngoài chiến sự cũng đã kết thúc, sao còn có nguy hiểm gì nữa?
- Chấm dứt?
Vẻ khổ sở trên mặt Ngọc Doãn càng rõ:
- Hai vị cô cô ơi, chiến sự ở đây đã chấm dứt, nhưng ở kinh đô thì chưa.
Vương Yến Ca biến sắc, dường như hiểu ra gì đó.
- Ý Viên ngoại là...
Ngọc Doãn gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Ta phụng mệnh Lão Chủng tướng công đánh lén Trần Kiều, cắt đứt đường lui của Lỗ tặc.
Chậm nhất ngày mai, Lão Chủng tướng công sẽ phát động phản kích. Đến lúc đó Lỗ Tặc tất nhiên sẽ từ nơi này qua, khi đó mới là đại chiến chân chính. Không chỉ như thế, chúng ta còn phải đối mặt với quân Kim từ Khâu Phong chạy tới, có thể nói là hai mặt đều có địch.
Công chúa, giờ các ngươi đã hiểu chưa...Chúng ta tới đây không phải là đi chơi, mà là ở chỗ này chờ chết.
Sắc mặt Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền lập tức trắng bệch.
Triệu Kham cũng lộ ra vẻ khẩn trương, tuy nhiên so với hai người Nhu Phúc Đế Cơ thì đỡ một chút, cậu cũng không có quá mức kích động.
- Tiểu Ất, ngươi đừng nói nữa, bây giờ nên làm gì?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, quay đầu nói với Hô Diên Chước:
- Lão tướng quân, chỉ đành làm phiền lão vất vả một chuyến.
Nay binh mã dưới tay ta không đủ, nhiều nhất cho lão hai trăm người, xin lão hãy hộ tống Thái Tử tức khắc qua sông, trở về Khai Phong.
- Việc này...
Trong lòng Hô Diên Chước cũng không tình nguyện.
Trường hợp lớn như này, trong đời chưa chắc đã gặp được.
Diên Chước là con cháu nhà tướng, cuộc đời này nguyện vọng lớn nhất, chính là hy vọng có thể giống như cha huynh, da ngựa bọc thây, chết trận chiến trường.
Nhưng...
Lão ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn gật đầu đáp ứng.
- Vậy thì, nghe theo ý Viên ngoại.
Dù sao Triệu Kham quan hệ trọng đại, nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không biết sẽ có bao nhiêu đầu người rơi xuống.
Đâu nặng đâu nhẹ, Hô Diên Chước vẫn có phân biệt. Cho nên, cho dù là trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lập tức, Ngọc Doãn liền điểm hai trăm quân tốt cho Hô Diên Chước.
Triệu Kham cũng không muốn đi, nhưng cậu biết, ở lại Trần Kiều, chỉ làm cho Ngọc Doãn gia tăng gánh nặng mà thôi.
- Tiểu Ất, mới vừa rồi ngươi nói câu chờ chết, khó nghe quá.
Ta sẽ ở Khai Phong chờ ngươi chiến thắng trở về trở về, đến lúc đó ta sẽ ra khỏi thành, kính một chén rượu với ngươi.
Những lời này nói còn thấy lọt tai.
Ngọc Doãn phát hiện, Triệu Kham hình như đã trưởng thành.
Hắn lập tức khẽ mỉm cười:
- Vì chén rượu đó của Tiểu ca, ta nhất định sẽ trở về.
- Tiểu Ất, nếu là quá nguy hiểm, ngươi cũng không nên quá thể hiện.
Dường như biết trận chiến này Ngọc Doãn vô cùng hung hiểm, Triệu Đa Phúc không kìm nổi kéo tay Ngọc Doãn, khẽ khàng dặn dò.
Trong đôi mắt sáng loáng ánh lệ.
Chẳng biết tại sao, lại làm cho Ngọc Doãn nhớ tới nước mắt của Yến Nô trước lúc chia tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...