- Hả?
Triệu Hoàn hoảng sợ:
- Lão khanh gia, ngươi làm vậy là có ý gì?
Vẻ mặt Chủng Sư Đạo mờ mịt:
- Chẳng phải bệ hạ muốn thần giáo huấn Lỗ tặc một chút sao? Lão thần càng nghĩ, muốn giáo huấn Lỗ tặc, không ai qua được Hoàn Nhan Tông Vọng đang vây dưới thành Khai Phong. Cho nên, lão thần mật lệnh Ngọc Doãn dẫn Thân quân Thái Tử đánh lén Trần Kiều, cắt đứt đường lui của Lỗ tặc. Đêm mai, lão thần đem mệnh một trăm ngàn đại quân cường công Mưu Đà Cương, đem một lưới bắt hết.
Triệu Hoàn thiếu chút nữa phun ngụm máu tươi lên mặt Chủng Sư Đạo.
- Trẫm chỉ là...Trời ơi, Lão khanh gia, ngươi nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi!
Cho dù là trong lòng biết rõ Chủng Sư Đạo cố ý xuyên tạc ý tứ của mình, nhưng lúc này Triệu Hoàn cũng ngậm bồ hòn mà im, khổ không nói nên lời.
Giáo huấn Lỗ Tặc, là ý chỉ của y.
Nói toạc ra, Chủng Sư Đạo an bài như vậy, cũng không phải là sai.
Nhưng, nhưng...
Triệu Hoàn thật sự không biết nên nói như thế nào, nhìn Chủng Sư Đạo, sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Chủng Sư Đạo cũng cảm thấy được có gì đó không ổn, không kìm nổi hỏi:
- Bệ hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Triệu Hoàn xoa hai gò má, sau một lúc lâu cười khổ nói:
- Không dối gạt Chủng khanh, Thái Tử mất tích!
- Hả?
Chủng Sư Đạo cũng hoảng sợ, lập tức kịp phản ứng, tối hôm qua Chu Quế Nạp xông vào Bạch phủ, bắt Bạch Thì Trung là duyên cớ gì.
- Vậy có tin tức không?
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Chủng Sư Đạo, cơn giận trong đầu Triệu Hoàn giảm đi một ít.
Y do dự một chút, hạ giọng nói:
- Trước mắt vẫn chưa có tin tức...Trẫm cũng không nói năng rườm rà với lão khanh gia nữa. Trẫm hoài nghi, Thái Tử rất có thể cùng Ngọc Doãn Ngọc phủ suất ra khỏi thành rồi.
- Không thể nào!
Sắc mặt Chủng Sư Đạo cũng thay đổi:
- Ngọc Doãn không phải là loại người không phân rõ nặng nhẹ.
Trong lòng lão cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, có chút không biết làm sao. Nếu chẳng may Triệu Kham thật sự đi theo Ngọc Doãn, chẳng phải là nguy hiểm sao?
Triệu Hoàn nói:
- Nếu Ngọc Doãn biết Thái Tử ở trong quân thì vẫn còn đỡ.
Nhưng trẫm sợ, Thái tử lén lút trà trộn vào trong đó, Ngọc Phủ suất không biết...Mà Huyên Huyên cũng mất tích, còn có muội tử của Thánh nhân, cũng không thấy tung tích. Trẫm cũng biết, dù Ngọc phủ suất gan lớn đi chăng nữa, cũng sẽ không cho phép nữ nhân ở trong quân. Bởi vậy trẫm càng thêm lo lắng...có lẽ Ngọc phủ suất cũng không biết đâu.
Trời ơi!
Chủng Sư Đạo luống cuống...
Lão có thể khẳng định, nếu đám người Thái tử thật sự ở trong Thân quân Thái Tử, như vậy nhất định là Ngọc Doãn không biết.
- Lão khanh gia, Trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, Thái Tử có thể bị nguy hiểm gì hay không?
- Việc này...
Chủng Sư Đạo không biết trả lời như thế nào.
Không nguy hiểm?
Đó là nói bậy bạ. Ba nghìn binh mã tử thủ bến Trần Kiều, đối mặt mấy vạn Lỗ Tặc điên cuồng tấn công, ngươi nói xem có nguy hiểm hay không? Nhưng nếu như nói gặp nguy hiểm, chẳng phải là khiến quan gia lo lắng hơn? Nếu quan gia nóng giận làm ra chuyện gì, vậy thì càng phiền toái hơn.
Càng nghĩ, Chủng Sư Đạo vẫn quyết định nói thật.
- Hồi bẩm bệ hạ, vô cùng nguy hiểm!
Triệu Hoàn nghe vậy như hít phải luồng khí lạnh, sau một lúc lâu nói:
- So sánh với Triêu Dương môn, có nguy hiểm hơn không?
- Chỉ sợ còn nguy hiểm gấp mười lần so với Triêu Dương môn!
Chủng Sư Đạo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Trận chiến Triêu Dương môn, ít nhất trong thành còn có mấy vạn tinh binh có thể trợ giúp. Nhưng trận chiến Trần Kiều, có thể nói là Thân quân Thái Tử đơn độc chiến đấu, đồng thời còn là cục diện hai mặt thụ địch. Trước khi viện binh đến, Thân quân Thái Tử nhất định phải tử thủ Trần Kiều.
Sắc mặt Triệu Hoàn trắng bệch, môi run rẩy, không thốt lên được lời nào.
Y rất muốn thoá mạ Chủng Sư Đạo, nhưng lúc này y cũng biết, giết Chủng Sư Đạo cũng vô dụng.
- Lão khanh gia, có thể triệu hồi Thân quân Thái Tử không?
Chủng Sư Đạo cười khổ nói:
- Bệ hạ, không phải là lão thần không muốn triệu hồi, thật sự là lão thần hiện tại cũng không biết hành tung của Ngọc phủ suất. Lão thần mệnh hắn tùy cơ ứng biến. Nói cách khác, sau khi ra khỏi thành, Thân quân Thái Tử không nằm trong khống chế của lão thần nữa.
Triệu Hoàn có một sự kích động điên cuồng, đi lại trong đại diện, thật lâu không nói.
Tuy rằng không xác định Triệu Kham có ở trong Thân quân Thái Tử không, nhưng khả năng thật sự lớn. Nếu, chỉ là nếu Triệu Kham ở trong Thân quân Thái Tử, mà Ngọc Doãn lại không biết được, một khi giao phong, chẳng phải là sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm?
Không đúng, không phải là vô cùng nguy hiểm, mà là cửu tử nhất sinh!
- Lão khanh gia, gần Trần Kiều có đội binh mã nào không?
Chủng Sư Đạo ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Thừa Tuyên Sứ Uy Võ quân là Lưu Quang Thế đến Toan Tảo.
Nếu như tính khả năng mà nói, đội binh mã của hắn gần Trần Kiều nhất. Ngoài ra, còn có nghĩa dũng Hà Đông tập kết tại Biện Khẩu. Có thể thông qua thủy quân Biện Khẩu thẳng xuống dưới bến Bạch Mã, hình thành thế giáp công, không chừng có thể kiềm chế binh mã Lỗ tặc.
- Vậy thì, lập tức phái người thông tri Lưu Quang Thế, lập tức sai người đi tới Biện Khẩu.
Nói cho binh mã phụ cận, lập tức tới trợ giúp Trần Kiều. Người nào có thể đến Trần Kiều đầu tiên, trẫm liền thăng kẻ đó lên ba cấp!
Triệu Hoàn quơ cánh tay, khàn giọng gầm rú.
Chủng Sư Đạo cũng không dám trì hoãn nữa:
- Lão thần tuân chỉ!
Dứt lời, lão xoay người đi ra.
Có lẽ là quá kích động, sau khi Triệu Hoàn gào thét thì cả người như quả bóng cao su sì hơi, đặt phịch mông ngồi xuống.
Y nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng.
Ngay lúc Triệu Hoàn cảm thấy cả người mệt mỏi, một đôi tay nhỏ bé đặt lên đầu y, nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương.
Triệu Hoàn không quay đầu lại cũng biết chủ nhân của đôi tay nhỏ bé kia là ai.
- Thánh nhân, Tiểu ca không sao đâu.
Chu Liễn đứng ở sau Triệu Hoàn, vẻ mặt đau khổ nhưng lại cố cười:
- Thần thiếp biết, thần thiếp biết...
Tuy nhiên, quan gia cũng đừng trách tội Lão Chủng tướng công. Chuyện này là lỗi của thần thiếp. Nếu bình thường thiếp thân quản thúc Tiểu ca nghiêm khắc một chút, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Lão Chủng tướng công cũng là một lòng muốn tỏ ra tận trung với Quan gia, quyết không thể nào nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện như này. Chỉ mong, Tiểu ca là một đứa nhỏ thông minh, nếu tình huống không ổn, chắc chắn sẽ nói rõ với Ngọc Doãn.
- Chỉ hy vọng như thế, chỉ hy vọng như thế.
Triệu Hoàn mở to mắt, cười lớn nói:
- Tuy nhiên thánh nhân cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng Tiểu ca cũng không trong Thân quân Thái Tử đâu.
- Đúng vậy, nói không chừng nó đang trốn trong thành Khai Phong, muốn Quan gia sốt ruột một chút thôi mà.
Hai vợ chồng nhìn nhau, thở dài lo lắng, tự lừa gạt mình,
o0o
Trời đã tối.
Cách sông Quảng Tế, có thể xa xa nhìn thấy ngọn đèn dầu ở bến Trần Kiều.
Trong đại doanh quân Kim bến Trần Kiều bến hoàn toàn yên tĩnh.
Ngọc Doãn đứng ở bên sông, chăm chú nhìn đại doanh quân Kim bờ bên kia.
Sau lưng hắn còn có hai người Chu Mộng Thuyết và Trần Đông, trong khu rừng thưa còn có chưa tới ngàn binh mã mai phục, chờ mệnh lệnh.
Vốn trong lịch sử, hẳn là không tồn tại trận chiến đấu này.
Theo thời gian trôi qua, Ngọc Doãn càng ngày càng cảm thấy, lịch sử dường như đang chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Đoạt lại bến Trần Kiều, chỉ là một sự bắt đầu.
Một khi người Nữ Chân phát hiện bến bị đoạt, chắc chắn biết được đã xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó, hắn sẽ gặp phải sự tấn công của mấy vạn Lỗ tặc, cùng với Lỗ tặc từ Phong Khâu và bến Bạch Mã giáp công. Một trận chiến này hung hiểm hơn trận chiến Triêu Dương môn.
Nhưng một bước này lại nhất định phải đi!
Nếu không thể tiêu diệt hết quân Kim này, ngày sau tất sẽ trở thành họa tâm phúc.
Cho tới nay, chẳng phải hắn có khát vọng thay đổi lịch sử sao? Mà nay, cơ hội xoay chuyển lịch sử đang ở trong tay hắn.
- Tam Lang, Tấn Khanh và Giác Dân cũng đã qua sông sao?
Chu Mộng Thuyết gật đầu nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Ngô Giới và Đổng Tiên suất bộ đã qua sông thành công, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
- Hiện tại là lúc nào?
- Đã gần giờ Sửu.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu cười nói:
- Tam Lang khẩn trương sao?
Chu Mộng Thuyết cười nói:
- Tiểu Ất cứ nói đùa, nhớ ngày đó ta cũng từng chém giết Lỗ tặc ở Triêu Dương môn, đây chỉ là trận chiến nhỏ, sao khẩn trương chứ?
- Nhưng ta có chút căng thẳng.
- Hả?
Ngọc Doãn như lẩm bẩm:
- Bởi vì ta biết, một trận chiến này liên quan đến phúc Đại Tống ta.
Tam Lang, ta muốn xoay chuyển lịch sử, tương lai của Đại Tống, cũng sẽ không xuất hiện mối nhục Tĩnh Khang nữa, ta thay đổi lịch sử rồi.
Thanh âm của hắn không lớn, lúc đứt lúc nối.
Cho nên, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhớ ngày đó tại trận chiến Triêu Dương môn, Ngọc Doãn cũng không có biểu hiện căng thẳng như vậy, sao lần này lại thế chứ?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu được tâm trạng lúc này của Ngọc Doãn, nên chỉ lặng lặng đứng sau Ngọc Doãn, cùng đợi Ngọc Doãn phát ra mệnh lệnh tấn công.
Thời gian qua một chút.
Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần đến giờ Sửu.
Đại doanh quân Kim phía đối diện vẫn yên tĩnh như cũ. Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trong mắt toát ra vẻ kích động khó hiểu.
- Lương Ngọc Thành!
- Có mạt tướng!
Ngọc Doãn thở hắt ra, trầm giọng nói:
- Bắn ba pháo hiệu, cướp lấy Trần Kiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...