Tống Thì Hành

Chủng Sư Đạo uống một hớp nước, thanh âm đột nhiên thấp xuống:

- Năm Tuyên Hòa thứ 7, Da Luật Dư Lý Diễn tiến vào chiếm giữ tây châu, hiệu là Thiên Mệnh Nữ Hoàng.

Lão phu thông qua một số con đường, lại nghe nói sở dĩ Da Luật Dư Lý Diễn tiến vào chiếm giữ Tây Liêu, toàn bộ dựa vào sự chỉ điểm của một người tên là Ngọc Doãn. Nghe nói, Da Luật Dư Lý Diễn có thể ở thành Khả Đôn nắm binh quyền trong tay cũng đều là được Ngọc Doãn kia trợ giúp.

Ta đã nghĩ, Ngọc Doãn này là ai?

Ánh mắt Chủng Sư Đạo sáng quắc nhìn chăm chú Ngọc Doãn làm Ngọc Doãn sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra, không biết nên làm sao.

Chủng Sư Đạo quả nhiên không giống với những người khác, không ngờ đã thăm dò mình từ ở Tây Liêu.

Lúc này, nói nhiều sai nhiều, cho nên Ngọc Doãn cúi đầu, nâng chén trà lên uống, không tiếp lời Chủng Sư Đạo.

- Tháng năm năm Tuyên Hòa thứ sáu, Da Luật Dư Lý Diễn ở thành Khả Đôn chém giết Da Luật Đại Thạch, nắm trong tay binh quyền thành Khả Đôn.

Mà tháng 4 năm Tuyên Hòa thứ 6, ngươi lại đi Thái Nguyên.

Tiêu Khánh gặp phải thích khách, sau đó thì ngươi bị mất tin tức, tận đến tháng 6 mới xuất hiện tại Quan Trung trở về Khai Phong. Tiểu Ất, dù là trùng hợp cũng...Ha hả, ngươi đừng nóng, hãy nghe ta nói hết. Tận đến năm ngoái, Lỗ Đạt đột nhiên trở về Quan Trung, ta vốn muốn an bài hắn đi Tần phượng quân, không ngờ kẻ ngốc này lại yêu cầu đóng giữ ở Hoàn Châu...

Tháng 11 năm ngoái, con ta Định Quốc gửi thư, nói có một số thương nhân từ Hoàn Châu tiến vào Tây Hạ.

Ta liền biết, Đại vương nam viện Tây Liêu Ngọc Doãn kia chỉ sợ chính là cháu trai Hoàng Diễn Sơn, là Ngọc Giao Long đại danh đỉnh đỉnh phố Mã Hành.

Ngọc Doãn ngẩng đầu, trầm giọng nói:

- Chủng công nói không sai, đó là Tiểu Ất.

- Ha hả, ngươi chớ khẩn trương, hôm nay ta gọi ngươi tới, thực sự không phải là muốn gây khó cho ngươi.

Ta cũng biết, cháu trai Hoàng Diễn Sơn không phải hạng người bán nước cầu vinh. Trên thực tế trong khoảng thời gian này ngươi cũng đã chứng minh điểm này rồi, Hoàng Diễn Sơn ở dưới cửu tuyền cũng sẽ rất vui mừng. Tiểu Ất, ngươi có thể vứt bỏ vị trí nam viện Đại vương Tây Liêu quay về Khai Phong, đủ để thấy ngươi là chi sĩ trung trinh không khuất phục trước phú quý quyền năng và uy vũ. Đáng tiếc, mặc dù Lý Bá Kỷ cũng là người ngay thẳng trung trinh, nhưng lại quá cứng rắn. Hắn làm việc đơn giản đều là vì triều đình, tận trung với Quan gia, luôn mồm nói làm đại sự không câu nệ tiểu tiết...Nhưng hắn không câu nệ tiểu tiết, luôn sẽ xúc phạm ích lợi người khác.

Tiểu Ất, ngươi thật sự là chịu nhiều thiệt thòi.


Những lời này nói ra làm Ngọc Doãn thấy sống mũi cay cay, suýt nữa chảy nước mắt.

Nói thật, hắn thật sự rất uất ức.

Cho tới nay, hắn tận tâm tận lực vì muốn thay đổi thời đại này mà làm mọi cố gắng...

Ai có thể lường trước được, thời đại mà ở hậu thế gọi là mở ra, bình đẳng, tự do này lại có giai cấp tầng tầng làm hắn nửa bước khó đi.

Dù là những người như Lý Cương, Lý Nhược Thủy kiếp trước hắn rất tôn kính cũng thiết lập nên trở ngại tầng tầng với hắn.

Một câu “ngươi chịu nhiều thiệt thòi” của Chủng Sư Đạo khiến Ngọc Doãn xúc động thật lâu.

Nếu đổi lại là lúc mới bắt đầu trọng sinh, chắc hẳn là hắn đã chảy nước mắt rồi.

- Chủng công, lão đừng nói nữa.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Hôm nay Chủng công gọi ta đến sợ không đơn thuần là nói những lời này với ta.

Chủng Sư Đạo nghe vậy không kìm nổi bật cười ha ha.

- Tiểu Ất quả nhiên thông minh.

Tay lão gõ nhẹ lên mặt bàn nhìn Ngọc Doãn, một lát sau nói:

- Có ba việc.

- Xin Chủng công chỉ bảo.

- Chủng Định Quốc con ta hiểu rõ Trường An, là Tuyên phủ Quan Trung, không cần ta lo lắng.


Nhưng trưởng tôn Chủng Ngạn Sùng, thứ tôn Chủng Ngạn Tung đang tuổi trẻ, ở lại Quan Trung cũng khó ra hồn.

Ngươi có thể giữ lại hai đứa nó ở Chư Suất Phủ, dù là chấp kích cầm thương cũng được...

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Đây không phải là việc khó. Nay Chư Phủ Suất vừa lập, nếu hai vị Tôn thiếu gia có thực học, giữ lại cũng không vấn đề gì.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Tiểu Ất yên tâm, hai đứa cháu kia của ta mặc dù cũng không phải là kiêu dũng, càng không có tài văn chương giống như ngươi một tay sáng lập nên Tuần san Thời Đại Tống. Nhưng nói đến bản lĩnh thì không phải là không có...Ta điều hai đứa nó đến Chư Suất Phủ, có làm nên việc hay không là do tự hai đứa nó. Điều kiện ta đã tạo ra cho chúng rồi, những thứ khác thì phải để bọn chúng tự thể hiện bản lĩnh.

Ngọc Doãn không nói gì.

- Chuyện thứ hai, ngươi mở ra Tây Châu thương lộ, cần tính ta vào một phần.

- Hả?

Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Đạo cười khổ nói:

- Ngươi đừng vội nhìn ta như vậy, Chủng gia ta nhìn có vẻ rất nở mặt nhưng thật ra không được như ý.

Từ đời a ông ta tới đời hai đứa cháu ta, đã qua sáu thời đại, A ông ta có tám đứa con trai, đến thế hệ ta thật ra chỉ có ta và hai người em, chỉ dựa vào bổng lộc thì rất khó gắn bó gia tộc này, nên đương nhiên cũng phải tìm đường sống.

Ngươi đi Tây Châu, cần phải qua Quan Trung.

Mặc dù lão phu nguyên quán Lạc Dương, nhưng vẫn có thể tuyên bố một câu: Chủng Sư Đạo ta nói một lời ở Quan Trung, không một ai dám phản đối.


Một câu nói kia của Chủng Sư Đạo đã bộc lộ khí khách ra ngoài.

Ngọc Doãn cũng rất đồng tình, cười nói:

- Chủng công muốn gia nhập, là coi trọng Tiểu Ất, sao ta dám không theo?

- Chuyện thứ ba...

Chủng Sư Đạo do dự một chút, một lát sau nói:

- Chuyện này, ngoại trừ ta cùng với quan gia ra thì không một ai biết được.

Có một công lao dành cho ngươi đây, nhưng việc này có chút nguy hiểm, không biết ngươi có dám đảm đương?

Công lao, nguy hiểm?

Ngọc Doãn nghi hoặc nhìn Chủng Sư Đạo:

- Chủng công thật sự chê cười rồi, xưa đến nay, phiêu lưu và công lao luôn đi cùng nhau, nếu Chủng Công đã cất nhắc Tiểu Ất, Tiểu Ất nào có sợ gì?

Vẻ mặt Chủng Sư Đạo lộ vẻ nghiêm trang:

- Lần này còn nguy hiểm hơn lần ở trấn Quách Kiều.

Ngọc Doãn giật mình, nhìn về phía Chủng Sư Đạo, có chút hiểu.

Thật là một tiểu tử thông minh!

Chủng Sư Đạo thở dài:

- Hiện tại lão phu thật sự hâm mộ Hoàng Diễn Sơn có một đứa cháu trai như ngươi vậy.

Bài viết trên Tuần san thời đại Đại Tống hôm nay chắc ngươi cũng đã đọc, Hoàn Nhan Tông Vọng kiêu căng ngạo mạn, yêu cầu hàng năm cống tiến tám trăm vạn, phí khai quân một ngàn vạn, còn muốn cách sông để trị. Đây là sự sỉ nhục mà từ lúc Đại Tống ta được lập tới nay chưa bao giờ có.

Quan gia rất tức giận.


Nói vậy hậu quả cũng rất nghiêm trọng rồi!

Liên tưởng đến bài phát biểu trên Tuần san Thời đại Đại Tống hôm nay, Ngọc Doãn lập tức hiểu.

Hắn không khỏi mở to hai mắt, nhìn Chủng Sư Đạo, sự kỳ vọng trong mắt ông càng lúc càng nồng đậm.

- Đúng vậy, Quan gia muốn một trận quyết tử chiến với Lỗ tặc.

Tuy rằng đã đoán được đáp án này nhưng khi Ngọc Doãn nghe chính miệng Chủng Sư Đạo nói ra thì vẫn không kìm nổi như hít phải luồng khí lạnh.

- Chuyện này, cũng may Tiểu Ất chịu nhục, nhường công đại thắng núi Tây Đài cho Diêu Bình Trọng.

Quan gia cũng không rõ binh lực Mưu Đà Cương tổn thất như nào, nhưng nghe nói chém giết hai Bột Cận Nữ Chân thì vô cùng phấn chấn.

Ta vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ nghị hòa dễ dàng hơn nào ngờ Lỗ tặc quá tham lam, làm cho Quan gia vô cùng phẫn nộ.

Tối hôm qua, quan gia bí mật vời ta vào cung, hỏi khả năng quyết chiến với Lỗ Tặc. Lão phu đương nhiên bộc lộ chắc chắn sẽ giành được đại thắng. Từ bắt đầu đêm qua, lão phu đã bắt tay vào an bài việc này. Nhưng nếu muốn tiêu diệt toàn bộ quân giặc, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cần phải có một đội tinh binh bí mật đến bến sông Quảng Tế, phá hủy bến sông Quảng Tế, tử thủ bờ bắc sông Quảng Tế.

Binh mã trong thành không thiếu, nhưng ta lại không thể yên tâm.

Cho nên, ta hy vọng Tiểu Ất ngươi sau khi trời sáng ra khỏi thành, trong vòng hai ngày bí mật đến trấn Trần Kiều, hoàn toàn chiếm lĩnh trấn Trần Kiều, chặt đứt đường lui của Lỗ tặc. Tuy nhiên nếu vậy, Tiểu Ất ngươi sẽ gặp phải hai sự uy hiếp, Lỗ tặc Phong Khâu chắc chắn sẽ phát động công kích, mà Lỗ tặc dưới thành Khai Phong sẽ chạy trốn qua sông Quảng Tế, cũng sẽ tấn công mạnh trấn Trần Kiều. Nói cách khác, trước khi đại quân ta chưa đến, ngươi sẽ phải chịu hai mặt quân địch, đến lúc đó sự nguy hiểm còn cao hơn ở trấn Quách Kiều.

Nói xong, Chủng Sư Đạo liền nhìn chằm chằm Ngọc Doãn, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ngọc Doãn chau mày, trong lòng khẩn trương, lại có chút kích động...

Thay đổi, rốt cuộc sắp thay đổi lịch sử rồi sao?

Nếu có thể diệt hết Hoàn Nhan Tông Vọng và bờ nam sông Quảng Tế, chắc chắn là một đả kích rất lớn đối với người Nữ Chân.

Đây là một việc lớn, cũng là phải đối mặt với sự nguy hiểm rất lớn. Có thể tự mình đứng ở ngã ba trên lịch sử này, chứng kiến sự thay đổi của lịch sử, Ngọc Doãn mặc dù có chút sợ hãi nhưng trong lòng còn nhiều hơn là sự kiêu ngạo và tự hào khó diễn tả.

Hắn vươn người đứng dậy, chắp tay nói:

- Xin Chủng công hạ lệnh, Tiểu Ất nhất định tử thủ Trần Kiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui