Tào Vinh dù gì cũng già rồi, đã hơn bốn mươi tuổi, nếu luôn rèn luyện thì vẫn còn tốt nhưng đáng tiếc Tào Vinh đã là khuyển mã thanh sắc, đã sớm bị tửu sắc làm bản thân sa sút, không còn sự dũng mãnh năm đó nữa.
Sở dĩ làm quân tiên phong, nói trắng ra là vì mưu đồ tương lai cho Tào Ninh. Ông già rồi, nếu chỉ dựa vào Quách Dược Sư để được Hoàn Nhan Tông Vọng tin tưởng thì cũng đủ cho Tào Vinh ông an hưởng tuổi già.
Làm một phú ông không quyền không thế, cũng chưa hẳn là không thể, nhưng Tào Ninh còn trẻ, nếu đã hàng người Kim thì cần phải đứng vững gót chân. Bằng không mà nói, một khi mất đi sự tin tưởng của Quách Dược Sư, thì Tào Ninh biết đi đâu? Nếu không có công huân, thì rất nhanh sẽ bị đào thải.
Cũng chính bởi vì như vậy, Tào Vinh mới quyết định đấu lần này.
Ông hiểu rõ tình huống quân Tống, thậm chí còn hiểu rõ hơn so với Quách Dược Sư.
Sức chiến đấu của quân Tống cùng với sự đảm lược của đám quan viên này, trong lòng Tào Vinh hiểu rõ. Ông biết, chỉ cần đánh tới thành Khai Phong thì sẽ không gặp phải sự chống cự mãnh liệt nào. Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, mục tiêu của Tào Vnh là bờ nam sông Quảng Tế.
Qua sông thành công, đó là một công đầu tiên.
Quá mức liều lĩnh mà nói thì đây không phải là một chuyện tốt.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Tào Vinh mới không muốn vội vã đẩy tiến binh không lưỡi huyết công chiếm Phong Khâu, giành được Kỳ Thành cũng không cần tốn nhiều sức. Tào Vinh thấy, lấy một cái giá thật nhỏ đổi lấy công huân lớn, cớ sao mà không làm?
Nhưng, Tào Ninh lại không nghĩ như vậy!
Gã muốn phải nhanh chóng công chiếm sông Quảng Tế, cướp lấy bến sông Quảng Tế.
Ngay từ đầu Tào Vinh đã không đồng ý để Tào Ninh liều lĩnh như thế, ông thấy, không dụng một binh một tốt mà công chiếm Kỳ Thành, sau đó mới tiếp tục đẩy mạnh tiến về sông Quảng Tế mới là chính đạo. Cũng như vậy, bộ khúc chẳng những có thể được nghỉ ngơi và chỉnh đốn đầy đủ, mà cũng đủ để tạo uy hiếp đối với trấn Quách Kiều. Ông biết rõ, trấn Quách Kiều lúc này chắc hẳn đã hỗn loạn rồi.
Nhưng Tào Ninh khuyên:
- Phụ thân cần gì phải cẩn thận như thế, dù là hiện tại cướp lấy trấn Quách Kiều cũng không hề khó gì.
Chỉ nhìn quân coi giữ Phong Khâu là có thể hiểu rõ tình trạng quân Tống rồi. Nếu kéo dài lâu, đợi quân Tống đến nơi rồi chúng ta mới sông công kích sợ sẽ gặp phải trắc trở. Có câu binh quý ở thần tốc, con nguyện dẫn nhân mã bản bộ đánh chiếm sông Quảng Tế, giành được công đầu kia.
Lời Tào Ninh nói cũng có lý.
Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ, Tào Vinh liền đồng ý theo chủ ý của Tào Ninh.
Đúng như ông dự đoán, Kỳ Thành gần như là một tòa thành trống không, căn bản không uổng chút công sức nào mà giành được, nghĩ chắc tình huống trấn Quách Kiều cũng giống Kỳ Thành, cho nên sau khi Tào Vinh đoạt được Kỳ Thành thì đi nghỉ ngơi.
Chỉ có điều ông lại cảm thấy giấc ngủ vô cùng bất an, không yên.
Cũng không biết là duyên cớ gì mà ông thấy ác mộng liên tục, đến giờ tý ông hét to một tiếng, bật dậy, mồ hôi lạnh đẫm trán.
Sao lại thế này?
Trong lòng Tào Vinh nghi hoặc khó hiểu! Ông thở dốc, khoác áo vào, dùng nước lạnh rửa mặt, cả người lập tức trở nên tỉnh táo rất nhiều.
Ông bước ra khỏi phòng, thấy một vầng trăng sáng treo trên cao, chiếu ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuống nhân gian.
Đây là phủ nha huyện lệnh Kỳ Thành, ở bên trong đình viện nhỏ, dường như được bao phủ một tầng sương trắng làm cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo.
Tào Vinh đứng thẳng ở cửa hiên thật lâu sau đó đột nhiên hô:
- Người tới!
- Có tiểu nhân.
- Có tin tức của thiếu gia truyền về không?
Người hầu cận canh giữ trong đình viện vội vàng nói:
- Hồi bẩm tướng quân, chưa có tin tức của thiếu gia truyền đến. Dựa theo tốc độ hành quân của thiếu gia, lúc này hẳn đã đến trấn Quách Kiều rồi, đang tới gần sông Quảng Tế, cho nên mới chưa truyền tin tức về.
Tào Vinh ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Nhưng trong thâm tâm ông vẫn có sự bất an, sau bồi hồi, ông đột nhiên quyết định:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tam quân tập hợp, giờ sửu dùng cơm, giờ dần xuất phát.
- Hả?
Người hầu cận ngẩn ra, do dự một chút nói:
- Tướng quân, lúc này mới vừa qua giờ tý a.
Nào có chuyện nửa đêm tập hợp hành quân đâu chứ!
Tào Vinh lạnh lùng nhìn người hầu cận, nói:
- Có cần ta phải dạy ngươi làm việc thế nào không?
-Tiểu nhân không dám.
Tào Vinh khoát tay áo, ra hiệu người hầu cận lui xuống.
Ông trở lại trong phòng, vẫn có cảm giác kích động không yên.
Bồi hồi trong phòng chốc lát thì ông lại ngồi ngẩn ra, cảm giác trong người càng trở nên nôn nóng.
Nguyên nhân?
Tào Vinh cũng không nói rõ được. Theo lý mà nói, Tào Ninh không nên gặp phiền toái gì.
Bản lĩnh con trai mình, mình hiểu rõ nhất. Từ nhỏ Tào Ninh đã bái Thương Thủ Trần Quảng Tương Châu làm thầy, võ nghệ cao cường, có thể nói là dũng quan tam quân. Ở vùng Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) đông lộ gần như không có đối thủ, một cây thương, được người ta tôn xưng là Ngọc diện tiểu Ôn Hầu. Luận binh pháp, Tào Ninh cũng không kém, từng học ở Võ học, nhưng sau này vì một số nguyên nhân mà không thể không rời khỏi đó.
Dù là giáo đầu võ học Khai Phong cũng cho rằng việc Tào Ninh rời khỏi là điều đáng tiếc.
Nhưng cũng hết cách, ai bảo lúc đó Tào Ninh trêu chọc vào Thái tể Vương Phủ chứ? Cũng chính là nguyên nhân này mà Tào Vinh mới quyết ý quy hàng. Chẳng sợ Vương Phủ đã bị chết, nhưng đối với Tào Vinh mà nói, thù hận ngày xưa vẫn không hề giảm bớt đi chút nào. Chẳng qua, gã chuyển thù hận từ Vương phủ lên lão Triệu quan gia. Đây cũng là nguyên nhân mà Quách Dược Sư có thể chiêu hàng gã.
Tào Ninh văn võ song toàn, binh mã dưới trướng cũng không hề tầm thường.
Tình huống như vậy, dù là gặp phải sự kháng cự thì cũng không có chút khó khăn gì quá lớn.
Nhưng Tào Vinh không có cách nào thả lỏng tâm trạng được.
Một canh giờ qua nhanh.
Quân Kim đã tập kết xong, bắt đầu chuẩn bị dùng cơm.
Tào Vinh cũng ăn no nê xong, rồi sau đó đội mũ quán giáp, đi ra cửa chính huyện nha Kỳ Thành. Dưới bậc cửa đã sớm có hỗ trợ dắt chiến mã tới, Tào Vinh đang định trèo lên, chợt nghe cuối phố dài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó có người la to:
- Báo....
Tào Vinh vội xoay người, ngưng thần nhìn lại.
Một con khoái mã như gió lao tới trước mặt Tào Vinh, kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất nói:
- Khởi bẩm tướng quân, lúc nãy nhận được chiến báo tiền phương, thiếu tướng quân ở trấn Quách Kiều gặp phải phục kích quân Tống, toàn quân bị diệt. Thiếu tướng quân hắn, hắn, hắn... cũng bị quân Tống giết rồi.
- Cái gì?
Tào Vinh giật nảy mình cả người lạnh toát, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Từ lúc thám mã này tới, Tào Vinh đã có một dự cảm xấu nào ngờ lại đổi lấy một tin dữ như thế.
- Thiếu tướng quân gặp phải phục kích của quân Tống, toàn quân bị diệt.
- Hậu Diện, ngươi mới vừa nói thiếu tướng quân nhà ngươi ...
Tào Vinh hai bước nhảy tới trước mặt thám mã kia, tay túm lấy y dậy, lớn tiếng quát hỏi.
Vẻ mặt dữ tợn của ông làm thám mã sợ tới mức hồn bay phách lạc. Cũng may y vẫn cố tỉnh táo, nghe Tào Vinh hỏi vậy, liền lắp bắp trả lời:
- Thiếu tướng quân bị quân Tống giết rồi.
- Ngươi nói bậy!
Tào Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy thám mã kia ngã xuống đất, rút ra bảo kiếm. Lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi nói lại một lần nữa.
Dù nói lại mười lần thì cũng như thế.
Tào Vinh giơ cao bảo kiếm lên nhưng chung quy không chém xuống.
Ông biết, nào có trách được thám báo này, thám báo đi tìm hiểu tin tức trở về chỉ bẩm báo lại chi tiết tin tức mà thôi.
Nhưng trong đầu ông lại trống rỗng, một cơn tức giận từ trong lồng ngực xông lên đỉnh đầu, tay Tào Vinh run rẩy một lúc lâu, rồi đột nhiên rống lớn nói:
- Truyền tướng lĩnh ta, tam quân xuất kích... Nếu không mã đạp trấn Quách Kiều, Tào Vinh ta thề không làm người.
Vừa nói xong, bảo kiếm trong tay chém một nhát chặt đứt dây buộc ngựa ở chốt cọc.
Tào Vinh xanh mặt, trở mình lên ngựa lao tới giáo trường.
Chúng người hầu cận ngơ ngác nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hơn nửa ngày mới phản ứng theo sát Tào Vinh chạy ra khỏi giáo trường.
***
Bầu không khí tràn ngập mùi máu tươi, mùi hỏa dược gay mũi, làm người ta không khỏi nhíu mi.
Cuộc chiến đã chấm dứt, Ngọc Doãn giục ngựa đi lại bồi hồi trên chiến trường.
Bình thường mà đến, một trận đại tác chiến ít xuất hiện việc toàn quân bị diệt chân chính. Cái gọi là toàn quân bị diệt thật ra là toàn quân tan tác. Hơn nữa quân đội cổ nhân, trong một trận tác chiến, nếu thương vong vượt qua hai thành, trên cơ bản sẽ xuất hiện cục diện tan tác.
Đối với điều này, Ngọc Doãn cũng không thấy được kỳ quái.
Tào Ninh thật đáng thương, bị Ngọc Doãn, Hà Nguyên Khánh cùng với Cao Sủng liên tiếp đón đánh, thậm chí ngay cả đối thủ là ai cũng không nhìn rõ thì đã mất đi tính mạng rồi.
Vì thế, Hà Nguyên Khánh có chút bất mãn, đi theo sau Ngọc Doãn, cằn nhằn:
- Thập Tam Lang quá xảo trá, rõ ràng Lỗ tặc kia bị ta đánh rơi xuống ngựa, thế mà lại để cho hắn chiếm lợi hết. Tuy nhiên thằng khốn kia cũng khá lợi hại, đánh thật đã.
Cao Sủng đi bên cạnh cười ha hả.
Đối với sự oán giận của Hà Nguyên Khánh, y không hề phản lại.
Mặc cho Hà Nguyên Khánh nói như thế nào thì Tào Ninh kia đã chết trong tay y.
Tào Ninh vừa chết, quân Kim lập tức đại loạn. Vừa rồi quân Kim bị Chưởng Tâm Lôi nổ ầm một trận đã rối loạn rồi, nay Tào Ninh chết thì toàn bộ lập tức mất hết tinh thần. Ngưu Cao và Đổng Tiên dẫn bộ quân nhân cơ hội một trận tàn sát, một ngàn quân Kim chết ước chừng ba trăm, số còn lại thì bỏ chạy thảm hại. Một trận chiến này, đối với quân Tống mà nói, có thể nói là thu hoạch đại thắng. Quân Tống chết trận mười hai người, tổn thương hơn ba mươi người, chiến quả huy hoàng.
Nhưng Ngọc Doãn lại không cảm thấy vui vẻ, hắn bồi hồi đi lại trên chiến trường.
Vương Mẫn Cầu đang suất bộ rửa sạch chiến trường, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu thê lương thảm thiết, Ngọc Doãn lại bịt tai không muốn nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...