Phong Huống chỉ là Thập Tướng.
Dù gã thuộc Thân quân thị vệ Bộ quân tư Cấm quân trong Tam Nha, nhưng nói cho cùng chỉ là một Thập Tướng.
Thập Tướng là chức vụ gì?
Nói cho đúng đó là một võ quan cơ sở, không có căn cơ thậm chí là võ quan không cấp bậc.
Trong Thủy hử truyện, Vương Tiến, Lâm Xung là giáo đầu tám mươi vạn cấm quân, địa vị vượt xa hơn Thập Tướng, nhưng một người thì bị bức phải mai danh ẩn tích rời xa Đông Kinh, một người thì phải lên Lương Sơn bạc, đầu phục phản tặc. Cho nên nói, Thập Tướng cũng không coi là chức vị có cấp bậc cao gì. Nhưng về phương diện khác mà nói, giáo đầu tám mươi vạn cấm quân có thể nói đi là đi, nhưng Thập Tướng lại không thể. Trừ tác dụng trên mà nói, Thập Tướng mới là bộ phận quan trọng tạo thành cấm quân Tam Nha Đông Kinh.
Cho nên mặc dù địa vị Thập Tướng không bằng giáo đầu, nhưng tác dụng lại cao hơn giáo đầu.
Võ quan cấp thấp này tuy rằng không được coi trọng, nhưng không phải bất cứ kẻ nào có thể ức hiếp...
Phong Huống bị người mang đi?
Cặp mắt Ngọc Doãn lập tức híp lại thành một đường nhỏ, đánh giá Thập Tướng trước mắt này một lượt.
- Là bị ai mang đi?
Thập Tướng kia bị ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Doãn nhìn mà trong lòng run lên.
Tuy nhiên, y dù sợ hãi cũng không quá lo lắng Ngọc Doãn sẽ làm khó y, nên cố cười gượng nói:
- Ngọc chỉ huy đi Phàn gia Cương là biết.
Ngọc Doãn cũng không lên tiếng chỉ đánh giá người này.
Ánh mắt đó thật sự làm cho Thập Tướng kia sợ hãi trong lòng, cũng âm thầm hối hận.
Một lát sau Ngọc Doãn đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung roi ngựa trong tay lên đánh rơi mũ trên đầu Thập tướng xuống đất.
- Lần sau còn giả thần giả quỷ như vậy thì ta sẽ lấy đầu chó của ngươi.
Ngọc Doãn quát trầm một tiếng, thúc ngựa đi.
Từ trong ánh mắt của Thập tướng này, hắn nhận ra Phong Huống không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều người mang Phong Huống đi nói cái gì mà mình đào góc tường nhà họ? Lại xảy ra chuyện gì đây? Theo cách nói đó, Phong Huống bị người ta mang đi là người của Bộ quân tư. Tuy rằng Ngọc Doãn không có giao tình gì với Bộ quân tư, nhưng hắn lại không cho rằng Phong Huống có địa vị bậc này ở Bộ quân tư.
Cao Sủng suất bộ, theo sát Ngọc Doãn lao ra khỏi Vệ Châu môn.
Thập Tướng kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, áo ướt nhẹp dính dán chặt vào lưng.
- Tên này là ai mà ngông cuồng thế?
Một gã Tương Ngu Hầu tiến lên, nghi hoặc hỏi.
Thập Tướng cười khổ một tiếng, hạ giọng nói:
- Lúc này Phong Tam lang e là phát đạt rồi.
- Ồ?
- Tên kia là bá chủ một phương ở phố Mã Hành tại Khai Phong, biệt hiệu là Ngọc Giao Long, cũng được gọi là Ngọc đồ tể.
Nay hắn làm Chỉ huy sứ Điện tiền ti, nghe nói rất được Điện Soái yêu thích, đồng thời còn lui tới chặt chẽ với công tử nhà Lý thượng thư. Quan trọng nhất là, hôm qua Thái Tử bị ám sát, chính hắn đã liều chết giải cứu, nghe người ta nói Quan gia cũng hết lời khen ngợi hắn.
Những người như chúng ta còn phải tiếp tục chịu tội, còn Phong tam Lang kia thì may mắn rồi...Lúc trước nương tử đã rất thưởng thức hắn, nay tiền đồ hắn rộng mở rồi, sợ là không lâu nữa, chúng ta khi găp Phong Tam lang còn phải tôn một câu Quân sứ. Thật là khiến người ta ghen tị mà.
Tương Ngu Hầu nghe vậy thì vẻ mặt cũng đầy hâm mộ.
Y nhìn Thập Tướng kia, liên tục thở dài, đúng là số mệnh người với người thật không giống nhau.
***
Phàn Gia Cương bên ngoài Triều Dương môn.
Khi Ngọc Doãn và Cao Sủng đi vào Phàn gia Cương, chỉ thấy vô cùng hoang vắng.
Trong bóng đêm, có một người cầm hoành đao đứng trong hoang dã, gió đêm cuốn vạt áo bay phần phật, tư thế oai hùng hiên ngang.
- Mỗ gia là Ngọc Doãn, được mời tiến đến, xin hãy thả Phong Huống ra.
- Ngươi là Ngọc Doãn?
Người kia mở miệng là thanh âm nữ nhân khiến Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra.
- Ca ca, chẳng lẽ là Tam Lang lừa gạt cô nương nhà ai, nên bị người ta tìm tới tận cửa?
Cao Sủng cũng cảm thấy kinh ngạc, giục ngựa tiến lên nói nhỏ bên tai Ngọc Doãn.
- Ta nào biết được?
Ngọc Doãn ngạc nhiên, rồi cười khổ nói:
- Ta với Tam Lang hai năm qua tiếp xúc không nhiều lắm, nào hiểu được gì nhiều? Tuy nhiên nghe Cửu Nhi tỷ nói, Tam Lang vẫn không chịu thành gia, biết đâu trong đó cũng là nguyên nhân này?
Trong nội tâm mỗi người đều có sự hiếu kỳ tò mò.
Vốn Ngọc Doãn còn lo lắng Phong Huống bị hành hạ, nhưng khi nhìn thấy tình hình kia thì yên lòng.
Do dự một chút, hắn giục ngựa tiến lên:
- Nương tử, ta là Ngọc Doãn, không biết Tam Lang đắc tội gì với nương tử, ta thay mặt hắn nhận lỗi với nương tử. Chỉ là ta bận rộn quân vụ, kính xin nương tử rộng lòng bỏ qua cho Tam Lang.
- Hừ, nói dễ nghe nhỉ, ngươi chạy tới cướp người của ta, rồi lại hoa ngôn xảo ngữ.
Được thôi, nếu ngươi muốn mang Phong Huống đi không khó, nhưng cần phải có bản lĩnh, nếu có thể thắng được đại đao trong tay ta thì ngươi có thể mang Phong Huống đi.
Không phải nợ tình sao?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt định mở miệng nói.
Nào ngờ, cô gái đối diện cũng không cho hắn cơ hội, kêu lên một tiếng, thúc ngựa múa đao xông tới.
Ngọc Doãn đang muốn rút đao đón đỡ, Cao Sủng đã cầm thương thúc ngựa ra.
Cao Sủng là hộ vệ thân tùy của Ngọc Doãn, nên ngay lúc này quả quyết không thể khoanh tay đứng nhìn. Không biết cô gái này có ác ý hay không, nhưng Cao Sủng cũng khong thể đẻ Ngọc Doãn ra tay. Nếu thật sự để Ngọc Doãn động thủ, lúc trở về y nhất định sẽ bị Hà Nguyên Khánh cười nhạo.
- Bà cô kia, muốn động thủ với ca ca ta thì phải thắng thương trong tay ta mới được.
Nói đến ngựa đến thương đến...
Cô gái nghe Cao Sủng gọi mình là bà cô thì nổi giận.
- Tiểu tặc kia dám sỉ nhục ta.
Nói rồi nàng không để ý tới Ngọc Doãn nữa mà múa đao đấu với Cao Sủng.
Ngọc Doãn ở bên cạnh xem cuộc chiến cũng không quá kinh hoảng. Có câu là, người lành nghề khẽ vươn tay là biết có được hay không. Cô gái này đao mã thuần thục, thật sự không tầm thường. Ngọc Doãn thấy, cô gái trước mặt võ nghệ sàn sàn ngang bằng Yến Nô, hoặc là nói kém Yến Nô một bậc. Nhưng cái Yến Nô giỏi là bộ chiến, tinh thông thủ đoạn giang hồ, mà cô gái này lại đạt tiêu chuẩn đấu pháp trong quân, từng chiêu từng thức rõ ràng đều rất khổ công, hơn nữa còn đã từng trải qua chiến trận.
Nếu là năm trước, Ngọc Doãn sẽ rất lo lắng cho Cao Sủng.
Nhưng hiện tại, Cao Sủng đã trải qua mấy tháng chém giết ở Mạc Bắc, đấu pháp ngày càng hoàn thiện.
Một cây thương lớn trong tay y giống như giao long xuất thủy, mặc cho đấu pháp của cô gái kia biến ảo như nào, Cao Sủng vẫn dốc sức đón đỡ được. Ở mức độ nào đó mà nói, đấu pháp của Cao Sủng thích hợp trong quân hơn cô gái này, cộng thêm khí lực của Cao Sủng vượt xa với Ô Truy đang cưỡi cũng là bảo mã lương câu khó tìm.
Người mượn thế mã, mã giúp uy người...
Cao Sủng và cô gái kia giao thủ chưa tới mười hiệp thì cô gái đã lộ ra sơ hở.
Ngọc Doãn không kìm nổi liên tục gật đầu, thầm khen: “Võ nghệ Thập Tam Lang càng lúc càng linh hoạt, sắc bén!”
Phải biết rằng, hắn cũng là người trời sinh thần lực, mặc dù dùng đao như từ bản chất thì đấu pháp lại tương tự Cao Sủng.
Mở lớn tất cả, lớn khéo không công...
Loại đấu pháp này đối phó với chiêu số khéo léo của nữ nhân thật sự là chiếm thế thượng phong.
- Thập Tam Lang, chớ có đả thương cô ấy!
- Ca ca yên tâm, ta hiểu mà.
Cao Sủng cười ha ha, thương lớn trong tay cũng theo đó mà thu hồi khí lực. Nào ngờ, ngay lúc y đang phân thần, hai ngựa giao qua, tai nghe một tiếng chuông vang lên đinh đang, cô gái kia đột nhiên nâng đao trên tay, đánh ra một dải lụa Tê ngư vọng nguyệt, dải lụa kia như được đặc chế, một đầu buộc một quả đấm chuông lớn, đánh thẳng tới Cao Sủng.
Cao Sủng hoảng sợ, vội giơ thương đỡ ra ngoài.
Không ngờ cánh tay cô gái rung lên, dây lụa kia lập tức biến thành một linh xà, chuông trượt qua thương lớn, quấn thẳng vào cổ Cao Sủng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Cao Sủng cũng phản ứng kinh người, thương lớn vội vàng dựng thẳng lên.
Dải lụa kia lại đột nhiên xiết chặt, cô gái lập tức kéo, quấn chặt ở cổ Cao Sủng.
Nếu đổi lại người khác thiếu bản lĩnh, khả năng sẽ bị cô gái đó lôi ngã xuống ngựa. Nếu cô gái này thật sự muốn đả thương người, thì không chừng đã kéo đứt cổ rồi. Nhưng Cao Sủng là ai chứ, y cầm thương lớn chặn dải lụa, một tay bắt được dây lụa, miệng hét lớn, túm chặt dải lụa kéo lại. Y muốn đoạt, cô gái kia kéo, vô tình hai ngựa xoay quanh một chỗ.
- Thập Tam Lang thủ hạ lưu tình!
Ngay khi Cao Sủng và cô gái kia giằng co thì từ bên trong rừng một người lảo đảo chạy ra.
Ở sau lưng gã còn đi theo một cô gái, vẻ mặt kinh hoảng.
Ngọc Doãn liếc mắt một cái nhận ra, người nọ là Phong Huống.
Sau khi hơi sửng sốt, hắn định mở miệng bảo Cao Sủng buông tay, lại nghe Cao Sủng hét lớn một tiếng, cánh tay dãn nhẹ, nhưng lại ôm ngang cô gái kia, ngã lăn ra trên đất.
Cao Sủng đúng là kẻ lỗ mãng, nếu thật sự rơi xuống, thì cô gái này sẽ bị thương ngay.
Ngọc Doãn vội nói:
- Thập Tam Lang, thủ hạ lưu tình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...