Những năm cuối Bắc Tống, quân bị lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp!
Đây có lẽ rất nhiều người cũng nhận thức được điều đó, mà Ngọc Dõan cũng cho là như vậy, bởi vì cấm quân Đông Kinh được xưng tinh nhuệ nhất Bắc Tống đã sớm thối nát vô cùng rồi. Nhưng trên thực tế, quân Tống những năm cuối thời Bắc Tống cũng không phải là không có sức chiến đấu. Binh mã hùng mạnh nhất không phải là cấm quân Đông Kinh, mà là Tây Bắc quân ở Quan Trung. Đồng thời, quân Tống ở địa khu Hà bắc tố chất cao thấp không đều, tỷ như binh mã quân Tống phủ Trung Sơn dưới sự Thống chế Vương Ngạn sức chiến đấu cũng khá dũng mãnh.
Khi người Nữ Chân nam hạ thì gặp phải sự kháng cự tại phủ Trung Sơn. Hoàn Nhan Tông Vọng vốn định phá phủ Trung Sơn là sẽ nối nghiệp tiếp tục nam hạ nhưng lại bị Quách Dược Sư khuyên can.
Quách Dược Sư một lòng muốn đứng vững gót chân, lại vô cùng hiểu rõ đối với tình hình quân Tống nên y khuyên bảo Hoàn Nhan Tông Vọng chọn dùng chiến lược vây nhưng không đánh đối với phủ Trung Sơn, dùng số ít binh lực kiềm chế quân Tống phủ Trung Sơn, Quách Dược Sư thì làm tiên phong, lách phủ Trung Sơn lao thẳng tới Tuấn Châu, để có thể mau chóng vượt qua Hoàng Hà, thẳng đến Khai Phong. Chỉ cần có thể vượt qua Hoàng Hà, thì không đáng lo nghĩ quân Tống phủ Trung Sơn nữa.
Hoàn Nhan Tông Vọng không chút suy nghĩ lập tức nghe theo đề nghị của Quách Dược Sư.
Quân Tống ở Tuấn Châu nằm ở bờ bắc Hoàng Hà, từ Tuyên Hòa tới nay rất ít có huấn luyện.
Càng buồn cười chính là, sĩ binh được xưng mã quân thậm chí ngay cả chiến mã còn không biết cưỡi chứ đừng nói chi là đánh giết trên trận chiến cho biên cương.
Ngày 30 tháng 12 năm Tuyên Hòa thứ 7, quân Kim binh lâm Tuấn Châu.
Đội binh mã tiên phong hơn ba ngàn người, ai ngờ vừa đến Tuấn Châu, quân Tống ở Tuấn Châu nghe được tin quân Kim đến, căn bản không dám giao chiến, liền gấp gáp chạy trốn.
Mấy vạn đại quân, không chiến tự tan!
Ngày mùng 1 Nguyên niên Tĩnh Khang, quân Tống ở bờ Nam Hoàng Hà nhìn thấy cờ xí quân Kim thì không nói hai lời liền phóng hỏa đốt cháy cầu nổi trên mặt sông.
Lúc này, Hoàng Hà đã ở trong tình trạng tuyết tan, nước sông chảy xiết.
Quách Dược Sư thấy quân Tống ở bờ Nam chạy trốn liền lập tức dọc theo bờ sông tìm kiếm được hơn mười con thuyền nhỏ, mỗi thuyền ngồi được trên 10 người, suốt đêm phát động công kích về phía bờ Nam Hoàng Hà. Sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng đến có tìm được mấy chiếc thuyền lớn, lúc này mới cho gia tăng tốc độ công kích qua sông nhanh hơn.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần quân Tống ở bờ Nam Hoàng Hà có chống cự thì quân Kim sẽ khó mà qua sông được.
Dù là Hoàn Nhan Tông Vọng ở bờ sông lúc đưa Quách Dược Sư qua sông cũng cảm thán nói:
- Lão Triệu không người. Nếu bên kia bờ có hơn ngàn người, ta muốn qua sông thì còn khó hơn lên trời.
Quách Dược Sư trả lời:
- Sau khi qua sông rồi thì sẽ là Hoạt Châu. Kiềm hạt Hoạt Châu Tào Vinh kia cũng có chút giao tình với ta, ta đã sớm phái người liên lạc với hắn, đợi khi đại quân ta qua sông, Tào Vinh sẽ nâng thành hiến hàng. Đến lúc đó, mạt tướng liền cùng Tào Vinh, suất bộ lao thẳng tới Khai Phong. Mở ra môn hộ Đông Kinh cho Đại Thái Tử.
Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng vui mừng.
Tây lộ quân bị ngăn trở ở Thái Nguyên, trong lúc nhất thời cũng không thể rút thân đến được.
Hoàn Nhan Tông Vọng sau khi công chiếm phủ Yến Sơn vốn cũng không muốn tiếp tục xuôi nam. Nhưng dưới sự khuyên bảo của Quách Dược Sư nên cuối cùng quyết định xuất binh.
Trận chiến này nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Nếu kéo dài thời gian càng lâu thì áp lực càng lớn.
Bởi vậy khi nam hạ, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng thật không ngờ lại thuận lợi như thế.
Nếu thật sự đánh hạ được Đông Kinh, địa vị ta ở trước mặt Thái Tông Hoàng đế cũng sẽ càng thêm củng cố...
- Quách Tướng quân cứ để ý làm việc, sau khi ta qua sông sẽ tiến đến hội hợp cùng ngươi!
Cứ như vậy, lạch trời Hoàng Hà trong mắt đám người Hoàn Nhan Tông Vọng căn bản không phát sinh tác dụng, càng khiến cho quân Kim tiến quân thần tốc.
***
Triệu Kham mặt mũi trắng bệch!
Phùng Tranh và Trương Chân Nô diễn xuất không có cách nào làm cậu hứng thú lên cả, cậu liên tục gọi đám người Triệu Đa Phúc xuống lầu, chuẩn bị từ Đông Hoa môn quay lại hoàng cung.
Xảy ra việc lớn như thế, cậu nào còn tâm trạng để xem cuộc vui nữa?
Thật ra, từ lúc Triệu Kham biết tình hình, vài Cốt Đóa Tử cũng đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi.
Đám người Triệu Kham trèo lên xe ngựa, Ngọc Doãn và Tông Trạch cũng đi theo, dẫn đội xe đến phố Mã Hành. Ra khỏi lầu Phong Nhạc, vòng lên phố Mã Hành là có thể thẳng đến Đông Hoa môn. Lúc này, cửa hàng hai bên đường phố sớm đã đóng cửa, phố Mã Hành vắng ngắt, không còn vẻ ồn ào náo nhiệt trước kia.
- Tiểu Ất, chậm đã!
Tông Trạch đột nhiên gọi một tiếng làm Ngọc Doãn kinh ngạc dừng bước lại.
- Lão đại nhân, sao vậy?
Tông Trạch nói:
- Hình như có gì đó không đúng!
Còn chưa nói xong, chợt nghe mấy cửa chính của cửa hàng bên đường lập tức mở tung, mười mấy bóng đen từ theo trong phòng, từ nóc nhà lao thẳng tới hướng xe ngựa, một đám hắc y mang khăn che mặt trong tay cầm lưỡi đao sắc bén.
Oanh!
Từ phía trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, ánh lửa ngút trời.
Cốt Đóa Tử đi ở đằng trước cả người lẫn ngựa bị nổ tung máu thịt bắn tung tóe.
Ngọc Doãn thấy thế không khỏi ngẩn ra, chợt la lớn:
- Thái Tử, cẩn thận, có thích khách!
Gần như là bản năng, hắn lót bước lao ra, trong nháy mắt đã tới cuối đoàn xe. Phần đuôi đoàn xe có bốn năm Cốt Đóa Tử thủ hộ, chỉ có điều người áo đen xuất hiện quá đột ngột, căn bản không chờ bọn họ có phản ứng thì đã bị đánh giết rồi.
Hai Cốt Đóa Tử ngã trong vũng máu, hấp hối.
Khi Ngọc Doãn đuổi tới, chỉ thấy mặt sau cùng cỗ xe ngựa kia đã mất khống chế, phu xe bị một mũi tên bắn rơi dưới xe, con ngựa kéo xe lông dựng lên lao tới va chạm xe phía trước. Nếu đụng vào nhau, toàn bộ đoàn xe sẽ trở nên hỗn loạn, chứ đừng nói chi là trong xe ngựa còn có đám người Thái tử Triệu Kham và Nhu Phúc Đế Cơ, đến lúc đó chỉ sợ cũng tính mạng khó bảo toàn. Ngọc Doãn cắn răng không dám do dự, thả người chạy tới, bắt lấy dây cương.
Cũng may mắn là xe ngựa đi chậm, mà khoảng cách của Ngọc Doãn cũng không quá xa.
Con ngựa kia vừa mới bị kinh sợ sắp nổi điên, đã bị Ngọc Doãn bắt lấy dây cương, ngay sau đó cánh tay hắn ôm cổ ngựa, dưới chân mượn lực hét một tiếng đẩy con ngựa kia ngã trên đất.
- Thái Tử không nên kinh hoảng, trốn trong xe, chớ đi ra!
Ngồi trong xe ngựa đó chính là Thái tử Triệu Kham.
Đột nhiên bị phục kích, trong lòng Triệu Kham vô cùng kích động đứng dậy muốn xông ra ngoài.
Tuy nhiên nghe tiếng gào của Ngọc Doãn, cậu lập tức dừng bước lại, núp thân hình nhỏ bé ở một góc trong thùng xe.
Ngọc Doãn vẫn còn đấu sức với con ngựa đang hoảng sợ, hai hắc y nhân cũng đã đánh tới hắn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc tình cảnh của hắn như ngàn cân treo sợi tóc thì chợt nghe Tông Trạch hét lớn một tiếng, đã đoạt lấy một thanh đao trong tay một người áo đen, lật tay chém kẻ đó thành hai khúc rồi đề thân lao tới ngăn hai người áo đen kia.
Trên Phố Mã Hành đã loạn.
Ngọc Doãn sau khi chế phục được con ngựa đang hoảng sợ thì vội bước nhanh vào thùng xe, một quyền đấm vào vách thùng, chui vào nói to:
- Thái tử, đi theo ta!
- Thầy cứu ta!
Triệu Kham sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy Ngọc Doãn thì liên tục kêu to.
Ngọc Doãn vừa mới ôm Triệu Kham từ trong xe đi ra, đã thấy một người áo đen bỗng dưng từ bên cạnh giết ra, đao thép sáng chói chém xuống. Ngọc Doãn cũng né tránh không kịp nữa, chỉ biết nghiêng người, thanh đao kia gần như dán sát qua người hắn, chân hắn sải một bước, lập tức áp sát vào ngực hắc y nhân kia, rồi thân hình đột ngột vòng lại, bả vai đụng thật mạnh vào ngực kẻ đó.
Ngọc Doãn đã luyện đến công phu tầng thứ tư, công lực trên người đã đạt tới hóa cảnh.
Cứ như vậy hắc y nhân kia lập tức bị đụng bay ra ngoài, miệng phun máu, ướt cả khăn che mặt.
Một cú đụng này đã đủ để gã gãy xương gãy gân.
- Tiểu Ất, cứu ta...
Nhu Phúc Đế Cơ và Chu Tuyền chui ra từ trong xe ngựa đằng trước, đứng ở bên cạnh xe ngựa, hoảng sợ la to.
Lần này Triệu Kham ra ngoài chỉ là tùy ý nên không mang theo nhiều người hộ vệ, chỉ có hơn chục Cốt Đóa Tử làm tùy tùng.
Nhưng hiện tại, Cốt Đóa Tử chết hơn phân nửa, xung quanh tất cả đều là người áo đen đằng đằng sát khí.
Hai tiểu cô nương chưa từng gặp phải tình cảnh như này, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ngọc Doãn vừa mới ổn định thân mình, còn chưa kịp buông Triệu Kham xuống, lại thấy hai hắc y nhân hùng hổ đánh về phía Nhu Phúc Đế Cơ thì vô cùng sốt ruột. Hắn vội thả Đem Triệu Kham trên mặt đất, nhìn chung quanh vơ lấy đại kỳ trên xe ngựa, hai cánh dùng sức, một tiếng hổ gầm lên, đại kỳ kia bị rút nhổ ra.
- Thái Tử, nắm lấy y phục của ta!
Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, quay cán đại kỳ to bằng bát cơm, nhắm vào hai hắc y nhân kia.
Lúc này Triệu Kham nghiễm nhiên là một đứa trẻ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Ngọc Doãn, một tấc cũng không rời.
Cán đại kỳ lớn gần bốn mét mang theo trận gió lớn đập vào lưng một kẻ áo đen.
Hắc y nhân kia bị đập lăng không bay lên, bắn ra xa mấy thước, lập tức nằm im không nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...