Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình!
Đạo lý này, trước khi Ngọc Doãn trọng sinh đã hiểu rất rõ ràng. Có điều trước kia tính cách bướng bỉnh khiến hắn không chịu cúi đầu, cho nên vô số cơ hội bị mất. Sau khi trọng sinh, tính cách bướng bỉnh vẫn như trước, nhưng trải qua sinh tử nên cách nhìn đối với nhiều chuyện đã nhạt đi, nên cũng biến báo đi vài phần. Cũng chính bởi vài phần biến báo kia mới làm cho hắn có thể sinh tồn đến lúc này.
Lê Đại Ẩn yên lặng nhìn Ngọc Doãn trước mặt, trong lòng cảm khái rất lâu.
Thân là chủ bộ Hàng Châu, ông hẳn phải là người của Lý Chuyết, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa Lê Đại Ẩn và Lý Chuyết không đặc biệt hòa hợp. Tình huống của ông hơi tương tự Tiếu Khôn phủ Khai Phong, nhưng có chút bất đồng với Tiếu Khôn. Ông xuất thân tú tài, có địa vị xã hội nhất định, mấy đời nối tiếp nhau ở Hàng Châu cũng được coi là thương gia giàu có địa phương.
Cho nên, tầm nhìn của Lê Đại Ẩn đương nhiên không giống Tiếu Khôn xuất thân Áp Ti.
Hiệp nghị giữa ông và Bàng Vạn Xuân đã duy trì liên tục nhiều năm. Nhớ ngày đó, Bàng Vạn Xuân còn chưa tạo phản, cũng được coi là phú hộ Diêm Quan, hai người cũng học ở trong học viện, có tình bạn sâu sắc. Lúc trước khi quan phủ muốn thu thập Bàng Vạn Xuân, là do Lê Đại Ẩn âm thầm mật báo, nên Bàng Vạn Xuân mới may mắn thoát khỏi. Mà khi Phương Tịch tấn công thành Hàng Châu, cũng là Bàng Vạn Xuân âm thầm bảo vệ, nên cả nhà Lê Đại Ẩn mới tránh được một trận tai họa.
Cũng bởi vậy mà Lê Đại Ẩn vô cùng hiểu Bàng Vạn Xuân.
Thậm chí sau khi Phương Tịch thất bại, không lúc nào là ông không nghĩ cách tìm đường ra khác cho Bàng Vạn Xuân.
Không ngờ, không đợi ông nghĩ ra biện pháp thì Bàng Vạn Xuân đã tìm được phương pháp rồi.
Càng khiến ông cảm thấy kỳ quái là, đường ra của Bàng Vạn Xuân lại là người thanh niên trước mắt này. Tình hình Ngọc Doãn, Lê Đại Ẩn cũng không phải không biết. Một đồ tể bán thịt trong phố xá trong vòng một năm ngắn ngủi đã quật khởi, nay làm được vị trí Đô Giám Ứng Phụng Cục, bản thân còn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ đặc sắc. Theo sự hiểu biết của Lê Đại Ẩn, hậu thuẫn cho Ngọc Doãn chỉ là Hoàng Thường, một Đại học sĩ Đoan Minh Điện, căn bản cũng không phải là chỗ dựa vững chắc có lực gì.
Nhưng càng như thế lại càng lộ ra sự quỷ dị trong đó.
Lúc Lê Đại Ẩn nhận lời mời của Ngọc Doãn đến tửu lầu bên Tây Hồ uống rượu, sự hiếu kỳ của Lê Đại Ẩn càng phát ra mãnh liệt.
- Hôm nay Ngọc Đô giám mời ta đến, không biết có gì chỉ giáo?
Ngọc Doãn cười ha hả, rót đầy chén rượu cho Lê Đại Ẩn:
- Lê chủ bộ, việc của ta, chắc không thể gạt được Lê chủ bộ, cho nên không định giấu diếm. Ta mời Lê chủ bộ đến là có một cuộc mua bán với Lê Chủ bộ. Vạn Xuân ca ca nói, Lê chủ bộ là một hảo hán, không biết Lê chủ bộ có gan làm hay không?
Đi thẳng vào vấn đề, lại chỉ ra quan hệ giữa mình và Bàng Vạn Xuân.
Mọi người cũng không rườm rà, ta đây có cuộc mua bán phiêu lưu, xem ngươi có can đảm hay không.
Lê Đại Ẩn xuất thân nhà thương gia giàu có, nên cực kỳ mẫn cảm với việc mua bán kinh doanh. Lá gan ông cũng rất lớn, nếu không sẽ không ngầm trợ giúp thủ hạ của Bàng Vạn Xuân, tiến hành an trí công việc hộ quán. Nghe Ngọc Doãn nói vậy, Lê Đại Ẩn trước tiên ngẩn ra, rồi chợt nở nụ cười quỷ dị. Xem ra, vị Ngọc Đô giám này cũng không phải loại dễ ăn được.
- Vậy phải xem cuộc mua bán của Ngọc đô giám như thế nào đã.
- Ta muốn mở Tây Vực thương lộ, liên thông với Tây Châu và Đông Nam.
- Tây Châu?
Lê Đại Ẩn hơi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Ta nghe người ta nói, Tây Châu đang gặp chiến loạn. Dư nghiệt người Liêu tại Tây Châu và dân tộc Hồi Hột ở Tây Châu đang đánh nhau. Thời điểm này không biết Ngọc Đô Giám muốn mua bán gì?
Lê Đại Ẩn công danh tú tài, lại cam tâm làm chủ bộ Hàng Châu mười mấy năm.
Dụng ý này không chỉ là vì trong tay có một chút quyền lực, mà quan trọng hơn là, thân ở trong nha môn có thể nắm được nhiều thông tin trong tay.
Quan thương nhất thể, từ xưa đó là “Bất Nhị chi tuyển” của kinh thương Hoa Hạ.
Nếu không có chức quan bảo hộ, chuyện làm ăn kia dù làm được lớn đến mấy thì kết quả cũng khó thoát khỏi sự bại vong.
Lê gia Hàng Châu có thể sống yên trăm năm, đương nhiên là tinh thông ảo diệu bên trong. Từ thủy tổ Lê gia ngụ lại Hàng Châu đến nay, ít hoặc nhiều có liên hệ với quan phủ. Thủ đoạn khéo léo này đương nhiên người ngoài không biết được. Dù là lúc trước Chu Miễn mở triều đình nhỏ ở Đông Nam, làm hại Giang Nam, Lê gia cũng chỉ bị ảnh hưởng một chút nhưng lại không hề tổn thương nguyên khí.
Truy cứu nguyên nhân, là vì mạng lưới quan hệ trong quan phủ của bọn họ.
Ngọc Doãn nếu đã biết quan hệ giữa Lê Đại Ẩn và Bàng Vạn Xuân, thì sẽ không dò xét Lê gia.
Trước khi tới gặp Lê Đại Ẩn, hắn thông qua Cát Thanh và Bàng Vạn Xuân, biết rõ nền tảng của Lê gia.
Đô Giám Hàng Châu Quan Thắng mới đến nhậm chức, tạo cơ hội cho Ngọc Doãn, càng cải thiện được tình hình trước mắt của hắn. Mà nay Lý Chuyết đối mặt với thế gây sự bức người của Bàng Vạn Xuân thì vô cùng đau đầu, mà một lính tốt cũng không thể hiệu dụng cho y.
Quan Thắng nhậm chức sau ba ngày thì thu nạp binh mã Hàng Châu nhập doanh, không được tự tiện rời khỏi.
Tiếp theo, tất nhiên sẽ có những động tác lớn, giống như lời Quan Thắng nói, ông cần chỉnh đốn binh sự Hàng Châu.
Mà trước đó, Lý Chuyết căn bản không thể điều động binh mã.
Cho nên, y cũng không có tinh thần để đối phó với Ngọc Doãn, càng khiến cho Ngọc Doãn tự do nhiều hơn.
- Ha hả, nhưng theo ta được biết, chiến sự Tây Châu trên cơ bản đã bình ổn. Dư nghiệt nước Liêu kia được bộ tộc Uông Cổ và Tây Hạ giúp đỡ, đã hoàn toàn đuổi dân tộc Hồi Hột ra khỏi Tây Châu. Hơn nữa, người nước Liêu này được đồng tông Bát Lạp Sa Duyệntrợ giúp, thực lực lại tăng nhiều. Thái tử Tây Hạ đích thân lãnh binh đồn trú tại Sa Châu, kiềm chế người Hồi Hột cho người Liêu.
Thế cục Tây Châu đã rõ ràng, sao lại có chiến loạn chứ?
Lê Đại Ẩn nói:
-Nhưng dù vậy, thì có quan hệ gì với bọn ta...Chẳng lẽ nói, Ngọc Đô giám và người Liêu này...
Dù gì cũng là người lọc lõi quan trường, Lê Đại Ẩn rất nhanh cảm nhận được huyền cơ trong đó.
Ngọc Doãn cười, uống một ngụm rượu, dùng chiếc đũa gặp một miếng trứng tôm cho vào miệng, nở nụ cười thản nhiên.
Ý kia đã vô cùng rõ ràng.
Lê Đại Ẩn mỉm cười.
- Việc này cũng có chút thú vị...Có điều sự việc quan trọng, còn cần phải thảo luận với tộc nhân.
Nếu Ngọc Đô Giám thực sự có phương pháp như đã nói, thì việc mua bán này làm được. Chỉ có điều, Ngọc Đô Giám tặng việc mua bán tốt đẹp này cho Lê mỗ, khiến ta có chút hổ thẹn. Không biết Ngọc Đô Giám có chuyện gì khó khăn cần ta trợ giúp không? Mà dù không có cuộc mua bán này, chỉ dựa vào mặt mũi huynh đệ Vạn Xuân, ta cũng quả quyết không bàng quan đứng nhìn. Tuy nhiên, thân phận ta thấp kém, sợ cũng không giúp được nhiều lắm.
Ngọc Doãn gắp một miếng trứng tôm, đặt vào bát trước mặt Lê Đại Ẩn.
- Thiên hạ rộn ràng vì lợi ích mà đến, thiên hạ nhốn nháo vì danh mà đi...Lê chủ bộ hãy nhìn vô số những con thuyền đi lại trên Tây Hồ này, trong mắt Tiểu Ất, thì chỉ có hai con thuyền, một là “Lợi”, một là “Dnah”. Tiểu Ất được Quan gia sắc mệnh đến Hàng Châu làm quan. Nhưng đến Hàng Châu nhiều ngày, lại hết đường xoay xở, khó có thể thi triển ra quyền cước, không khỏi có chút phiền muộn.
Hôm nay mời Lê chủ bộ đến, còn muốn Lê chủ bộ mưu một kế sách cho ta.
Ngọc Doãn thân là Đô Giám Ứng Phụng Cục lại không một binh một tốt, thủy chung không thể làm việc lâu dài.
Lê Đại Ẩn sao không biết chỗ khó của Ngọc Doãn?
Sau khi nghe xong lời này, ông đã hiểu rõ ảo diệu bên trong, lập tức cười:
- Kỳ thật chuyện này cũng không khó khăn gì, nói vậy Lý tri châu không hiểu bản lĩnh của Ngọc Đô giám, cho nên mới làm cho Ngọc đô giám tĩnh dưỡng. Nếu Ngọc Đô Giám muốn làm chút việc, chỉ cần xuất ra thủ đoạn là được.
- Ha hả, cái khác Tiểu Ất không dám nói, nhưng thủ đoạn này cũng đã có một ít.
Có điều bất hanh không có môn hộ, ngay cả bản lĩnh thật của bản thân, Lý tri châu làm sao mà biết được? Cho nên mới muốn làm phiền Lê chủ bộ chỉ một con đường sáng cho Tiểu Ất.
Binh quyền!
Lê Đại Ẩn sao không hiểu Ngọc Doãn cầu thứ gì?
- Không biết Tiểu Ất muốn đi cửa nào?
- Ta nghe nói, Lê chủ bộ và vị sứ giả Tướng phủ kia có quen biết, chẳng biết có thể giới thiệu được không?
Sứ giả Tướng phủ?
Lê Đại Ẩn hơi nheo mắt lại, cách nhìn đối với Ngọc Doãn lập tức nâng cao lên nhiều.
Người này thật sự có đầu óc.
Lê Đại Ẩn thân là chủ bộ Hàng Châu, đích thật là có qua lại với Phan Thông do Thái Kinh phái tới. Thân là địa đầu xà Hàng Châu, đương nhiên Lê Đại Ẩn là nhân vật khôn khéo. Qua vài lần uống rượu với Phan Thông, đã ngấm ngầm chuẩn bị không ít bạc.
Quan hệ của hai người mặc dù không coi là sinh tử chi giao, nhưng ở trong mắt Phan Thông, cũng được coi là thân mật.
Cũng không biết Ngọc Doãn làm thế nào mà nghe ngóng được việc của Phan Thông, đương nhiên có thể nghĩ ra được Phan Thông, chắc hẳn có cao nhân chỉ điểm.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lê Đại Ẩn có chút chờ mong đối với tương lai của Bàng Vạn Xuân.
Cũng không biết vị Ngọc đô giám trước mắt này đến cuối cùng có thể làm cho Vạn Xuân được gì không? Biết đâu chừng còn có thể có thành tựu lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...