Tống Thì Hành

Ngọc Doãn ngẩn ra, đang định ra ngoài thì Chu Huyến ngăn lại, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất cứ đi theo bọn họ, nhiều nhất là ba ngày sẽ được ra. Về phần người trong nhà đã có ta bảo vệ rồi, tuyệt đối sẽ không sao.

Khế ước đã ký rồi, còn muốn bắt bỏ tù sao?

Ngọc Doãn trước tiên ngẩn ra, khi nhìn vẻ mặt Chu Huyến thì chợt hiểu.

Chu Huyến trợ giúp hắn việc này chắc là có một mục đích.

Về phần là mục đích gì, Ngọc Doãn nghĩ mãi cũng không rõ.

Lúc này, đám người Yến Nô cũng thất kinh, may mà An Đạo Toàn thấy rõ tình hình liền trấn an nàng.

Cửa viện mở ra, sai dịch phủ Khai Phong đã tới cửa.

Ban trưởng đi đầu lại là người quen, chính là giải soa La Cách lúc trước từng cùng Ngọc Doãn đưa cha con La Tứ Lục tới Thái Nguyên,

- Tiểu Ất, đắc tội rồi...Ta vừa nhận được lệnh cấp trên nói Tiểu Ất ngươi phạm tội, hôm nay lại là ca trực của ta, vốn ta không muốn đi nhưng lệnh cấp trên khó vi phạm, đành phải mời Tiểu Ất ngươi chịu thiệt một thời gian, kính xin Tiểu Ất chớ trách tội.

Ngọc Doãn đang định nói thì đã thấy Chu Huyến đi tới.

Y thì thầm bên tai La Cách, La Cách lập tức lộ vẻ kích động.

- Ngươi chỉ là nghe lệnh làm việc, nghe giọng điệu vừa rồi của ngươi hình như có giao tình với Tiểu Ất. Cho nên ta tin tưởng, ngươi quả quyết sẽ không làm khó Tiểu Ất, đúng không?

- Đúng vậy, đúng vậy!

- Nếu đã vậy, ta an tâm rồi...Mới vừa rồi Tiểu Ất cũng nói sẽ không để ngươi khó xử, vậy thì sẽ để hắn đi theo ngươi một chuyến. Chỉ có điều sau khi trở về hãy chuyển lại lời hôm nay ta nói: Nếu Tiểu Ất ở phủ Khai Phong bị mất một cọng tóc, tự có người sẽ đến tìm bọn họ gây phiền toái.

- Tiểu nhân hiểu!


La Cách toát mồ hôi, lén lút nhìn Triệu Kham đứng bên Ngọc Doãn, liên tục gật đầu.

Rõ ràng Chu Huyến đã nói ra thân phận của Triệu Kham.

Mà dù Chu Huyến không nói, chỉ dựa vào thị vệ đại nội ở cửa sân cũng đủ làm cho La Cách chú ý.

- Tiểu Ất cứ đi đi, để xem kẻ nào muốn làm khó Tiểu Ất.

Lúc này Ngọc Doãn mới yên tâm.

Có Hoàng Thái Tôn Triệu Kham, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai dám làm gì hắn. Bỏ tù ư? Thật ra không phải là chuyện lớn gì cả. Ngay cả Tô Đông Pha cũng từng bị nhốt đó sao, hắn cần gì phải lo lắng?

Có Chu Huyến và Triệu Kham ở đây, hơn nữa lại có quan hệ với Tiếu Khôn, hắn bị nhốt ở Phủ Khai Phong cũng sẽ không có chuyện gì.

Không chừng...

Ngọc Doãn đảo con ngươi, đột nhiên nảy ra ý hay.

Hắn đến bên Yến Nô, thì thầm bên tai nàng:

- Cửu Nhi tỷ, lát nữa phái người đến báo cho Đại Lang để hắn hiểu rõ về tình trạng hiện nay. Ta ở bên ngoài vẫn có tai mắt, có tin tức gì sẽ lập tức báo ta biết.

- Tiểu Ất ca...

Tuy nói có đám người Chu Huyến ở đây nhưng trong lòng Yến Nô vẫn có chút không yên lòng.

Bàn tay thon mềm của nàng nắm chặt tay Ngọc Doãn không chịu buông làm An Đạo Toàn phải bước tới khuyên bảo một hồi, nàng mới buông tay ra.

- Tiểu Ất ca, đắc tội!


Giọng điệu La Cách vô cùng cung kính không dám có chút sơ suất.

Tiểu Ất đã không còn là Ngọc Tiểu Ất lúc trước đi Thái Nguyên cùng gã uống rượu nói cười rồi.

Ngọc Doãn nay có thanh danh, có thực lực. Ít nhất chỉ tính lực lượng của Ngọc Doãn trong phố xá cũng đủ cho La Cách cảm thấy sợ hãi. Chớ đừng nói chi là không ngờ Ngọc Doãn này lại có quan hệ với Hoàng thái tôn. Với tầng quan hệ này, một La Cách nhỏ nhoi như y sao có thể ứng phó được, cho nên thái độ của y vô cùng cung kính.

- Vậy thì vất vả ca ca.

Ngọc Doãn theo La Cách, cất bước đi ra đình viện.

Ngõ Quan Âm đèn đuốc sáng trưng, mười mấy sai dịch mang theo cái cùm bằng gỗ và xích sắt đứng ở trong ngõ.

Thấy Ngọc Doãn đi ra, một sai dịch mang theo xích sắt định khóa Ngọc Doãn lại, lại bị La Cách một cước đá văng...

- Không biết phân biệt, nhân vật như Tiểu Ất ca, sao có thể khóa hắn lại được?

Sai dịch hoảng sợ, không dám làm gì nữa.

Mà Ngọc Doãn thì cười nói với La Cách:

- Ca ca không cần như thế, nếu không hợp quy củ, khóa lại cũng không sao.

La Cách trừng mắt:

- Sao Tiểu Ất ca lại nói vậy? Ta tuy chỉ là ban trưởng, nhưng chút việc này vẫn đảm đương được. Tiểu Ất ca không làm khó dễ ta, sao ta lại làm Tiểu Ất ca khó coi? Hơn nữa, đại lao phủ Khai Phong kia cũng không trói giữ được Tiểu Ất, tương lai ta còn phải nhờ Tiểu Ất chiếu cố nhiều hơn.

***


- Nhị Thập Lục ca, vì sao để bọn họ đưa Tiểu Ất đi?

Trên đường quay về Hoàng cung, Triệu Kham không kìm nổi hỏi.

- Thật ra chỉ là một việc nhỏ, Tiểu Ất ca lại không hề phạm tội, chỉ cần đuổi bọn chúng đi là được.

Chu Huyến nghe vậy cười chua xót.

- Nếu không như thế, ta sao có thể nắm Tuần san trong tay?

- Hả?

- Tuy nói Tiểu Ất đã giao Tuần san cho Hoàng Thái tôn, nhưng vẫn còn Lý Đại Lang ở đó.

Thập Nhỉ tỷ nói, Hoàng Thái Tôn cần phải hoàn toàn nắm giữ Tuần san trong tay, Lý Cương, Lý Nhược Băng tuy là trung lương nhưng lại không thể để họ tham gia vào. Cho nên phải nhân cơ hội này đuổi Lý Đại Lang đi. Nếu không bỏ tù Tiểu Ất ca, ta sao có thể thành công? Đuổi được Lý Đại Lang, đương nhiên Cao Tam Lang sẽ biết nên lựa chọn như nào, đến lúc đó Tuần san mới thật sự thuộc về Hoàng Thái Tôn.

Triệu Kham nghe vậy nhăn mày.

- Nhưng làm thế thì thiệt thòi Tiểu Ất quá.

- Nếu Hoàng thái tôn cảm thấy Tiểu Ất thiệt thòi, sau này đền bù lại là được. Nghe nói, thúc tổ Tiểu Ất mưu tìm bổ thân Địch Công Lang cho hắn, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà vẫn chậm chạp chưa xử lý. Nếu Hoàng thái tôn có lòng thì không ngại thúc đẩy một chút, Tiểu Ất có bổ thân, sẽ không gặp phải tình cảnh như hôm nay nữa.

- Địch công lang?

Trong giọng điệu của Triệu Kham mang tia bất mãn.

- Tiểu Ất có bản lĩnh, sao có thể làm Địch công lang?

Xem ra vị Hoàng Thái Tôn này không hài lòng với việc bổ thân Địch Công lang cho Ngọc Doãn.

Chu Huyến nghe vậy cười khổ.

Thân phận Địch công lang quả thật không cao, nhưng cũng thật sự là khó có được. Giống như Chu Huyến, dù là em họ Thái Tử phi, xuất thân vọng tộc nhưng cũng chỉ bổ thân Bỉnh Nghĩa Lang bát phẩm, đứng thứ 46 trong Võ Tán quan, thậm chí còn không cao hơn chức vị Địch Công Lang của Ngọc Doãn. Dù sao, Địch Công lang cũng là một bổ thân Văn Tán Quan.

- Tiểu Ất không tham gia khoa cử, lại không có xuất thân. Có thể được chức vị Địch Công lang cũng là thiên ân mênh mông cuồn cuộn rồi. Nếu không có thúc tổ hắn là Diễn Sơn tiên sinh, và do đám người Lý Cương đặc cử thì ngay cả Địch Công Lang cũng khó mà có được. Thân phận này thật ra không thấp, Hoàng Thái Tôn còn muốn cao hơn sao.


Nào ngờ Triệu Kham bĩu môi.

- Tiểu Ất là sư phụ của ta, sao có thể chỉ làm một Địch Công lang thôi? Sau khi về ta sẽ nói lại với a nương. Ít nhất cũng phải là một Văn Lâm Lang mới không bôi nhọ thân phận của Tiểu Ất.

Ừm, sẽ như vậy, sắc mệnh một Lâm Văn Lang cho Tiểu Ất, nếu a nương không đồng ý, ta sẽ đi tìm a ông.

Chu Huyến nghe vậy tức thì bối rối.

- Hoàng Thái tôn không thể kinh động Thập Nhị tỷ và Quan gia. Nếu Hoàng Thái tôn chỉ bảo như vậy, để ta an bài là được. Ngày mai ta đi tìm người nghĩ cách an bài thỏa đáng cho Tiểu Ất.

- Nhị Thập Luc ca, là ngươi nói đó nhé.

- Ta đảm bảo sẽ không bôi nhọ thân phận Tiểu Ất.

Ngọc Doãn thân phận gì?

Dù là Chu Huyến cũng không biết nói gì. Nhưng Chu gia y nay là người nhất hệ của Thái tử, Triệu Kham lại là Hoàng Thái tôn, đã có chỉ bảo, đương nhiên y sẽ hết sức làm việc. Dù hiện tại y chỉ là Võ Tán quan bậc thứ bốn mươi sáu thì cũng phải nghĩ cách an bài thỏa đáng cho Ngọc Doãn.

Văn Lâm Lang, sau năm Chính Hòa thứ sáu, định Văn Tán Quan bậc thứ ba mươi ba.

Triệu Kham nghe xong lúc này mới hài lòng.

Là Hoàng thái tôn, nếu người bên cạnh ngay cả một Lâm Văn Lang cũng không an bài được, vậy thì còn gì là Hoàng Thái Tôn nữa?

Tuy nhiên cậu cũng biết việc này khá phiền phức. Nếu cậu ra mặt, đương nhiên dễ làm, nhưng lại khiến người ta dễ mượn cớ, cho nên cậu mới nói như vậy là để ép Chu Huyến gật đầu. Đừng nhìn Chu Huyến địa vị trong nhà không cao, nhưng dựa vào thân phận con cháu Chu gia của y, chắc chắn không khó lắm.

Thậm chí để Chu Huyến ra mặt còn hơn là Triệu Kha ra mặt.

Văn Lâm lang, văn Lâm lang...

Chu Huyến khẽ xoa thái dương, thầm cười khổ: Tiểu Ất, ta lợi dụng ngươi, thì cũng phải trả giá.

Cuộc mua bán này ngươi chẳng bị thua thiệt chút nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui