An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan không hiểu sao Ngọc Doãn tin tưởng chắc chắn trong vòng hai năm Dương Tái Hưng sẽ cưới được Từ Bà Tích.
Nhưng bọn họ thấy Ngọc Doãn nói như vậy có khả năng vì an ủi Dương Tái Hưng nhiều hơn.
Hai năm...
Đừng nói Ngọc Doãn chỉ là một tiểu dân thị tỉnh, dù hắn đậu tú tài, đậu tiến sĩ, sợ là cũng khó mà hoàn thành lời hứa này. Phan Lầu kia không phải là nơi rảnh rỗi, Tư Mã Tĩnh là một thương gia giàu có, Phong Nghi Nô tuy là một ca kỹ nhưng sau lưng hai người lại ẩn chứa nhiều năng lực và thực lực, Ngọc Doãn chưa chắc đã có thể ứng phó được. Mà Tư Mã Tĩnh cũng vậy, Phong Nghi Nô cũng thế càng không bởi vì một Ngọc Doãn mà thay đổi quy tắc trong hội này. Nói vậy, bọn họ cũng khó có thể sống yên.
Tuy nhiên thời gian hai năm..
Thời gian hai năm đủ để phát sinh rât nhiều chuyện, nói không chừng sau hai năm, Dương Tái Hưng thật sự thay đổi.
Nhưng An Đạo Toàn lại cảm thấy Ngọc Doãn dùng từ “kéo” này thật sự khéo léo.
- Tiểu Ất a nếu sau hai năm không thực hiện được vậy nên làm thế nào cho phải?
Đêm đó, Yến Nô nằm trong lòng Ngọc Doãn lo lắng hỏi.
Tuy rằng nàng không hiểu uẩn khúc trong dó, nhưng bản năng cũng cảm nhận được theo như lời Ngọc Doãn nói thì khó khăn không nhỏ.
Ngọc Doãn nghe vậy lại cười.
- Cửu nhi tỷ yên tâm, ta nói hai năm có thể, thì nhất định có thể.
Những lời này nói ra rất có khí phách khiến Yến Nô xao động.
Nàng cuộn mình như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Ngọc Doãn, áp má vào lồng ngực hắn:
- Nếu Tiểu Ất ca nói vậy, chắc chắn là được.
Yến Nô rủ rỉ nói, trong đôi mắt ánh lên tia tin tưởng.
***
Ban đêm nổi lên mưa nhỏ.
Hoàng thành bao phủ bên trong mưa bụi, đen kịt toát lên khí tức tĩnh mịch.
Hoàng Đế Huy Tông đêm nay không biết ngủ nơi nào. Trong cung ông ta có nhiều phi tử, muốn tuyển chọn cũng không dễ dàng.
Trong khoảng thời gian này, số lần Huy Tông đi lâm hạnh rõ ràng thì bớt đi nhiều.
Có lẽ là vận mệnh của Thiên Tộ Đế khiến ông ta có cảm giác thỏ chết cáo đau lòng, cho nên cũng bớt đi việc hứng thú vui đùa. Tuy nhiên, thiên tính háo sắc của Triệu Cát cũng không phải là không có chỗ để giải quyết, Hoàng thành tuy nhỏ nhưng lại có ảo diệu khác biệt. Có lẽ giờ phút này ông ta đang ở trong Cấn Viên, âu yếm một cô gái nào đó, thâm thơ làm phú trong mưa bụi...
Triệu Đa Phúc dựa vào lan can, ngây dại nhìn ra ngoài.
Mưa bụi bao phủ khiên toàn bộ bên ngoài toát lên vẻ hỗn loạn, ở trên lầu nhìn xa xa căn bản không nhìn rõ cảnh trí gì cả.
Ánh mắt của nàng mờ đi, mang theo chút mê ly.
Nàng ngồi đó không nhúc nhích, tay nhỏ chống má, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Huyên Huyên, sao lại ngồi ngây ở đây vậy?
Thanh âm mềm mại vang lên bên tại Triệu Đa Phúc khiến nàng bừng tỉnh, quay lại thấy Triệu Phúc Kim mặc áo gầm Tứ Xuyên màu xanh thẫm, tóc xõa tung, trên mặt vẫn mang vẻ ngái ngủ chậm rãi đi tới.
- Tỷ tỷ, tỷ không ngủ được sao?
- Lúc này đứng dậy thấy bên muội vẫn sáng đèn, nên sang đây xem.
Nghe nói hôm nay muội không bình thường, cứ ngồi ở đây, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
- Muội...
Triệu Đa Phúc bỗng dưng đỏ mặt.
Nàng cảm thấy hai tai nóng rực, cúi đầu xuống, chiếc cổ thon dài tạo nên một đường cong khêu gợi dịu dàng.
- Huyên Huyên, có phải là xảy ra chuyện gì không?
Triệu Phúc Kim lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì biểu hiện của Triệu Đa Phúc thật sự có chút kỳ lạ.
Nàng cũng là người từng trải, tuy nói hôn nhân với Thái Điều là hôn nhân chính trị, nhưng tâm tư con gái, sao nàng không hiểu? Vì thế hạ giọng nói:
- Huyên Huyên, có phải là gặp người vừa ý rồi không?
Triệu Đa Phúc không trả lời, đầu cúi thấp hơn.
Triệu Phúc Kim càng cảm thấy khác lạ, vội đứng dậy ra cửa, khoát tay với hầu gái:
- Toàn bộ lui ra ngoài, đêm nay ta nghỉ ngơi trong này, trò chuyện với nhị muội, không được triệu tập thì bất cứ kẻ nào cũng không được vào.
Nhóm hầu gái vội lên tiếng, lui ra ngoài.
Triệu Kim Phúc thấy các cung nga đi hết rồi, lúc này mới quay lại kéo tay Triệu Đa Phúc, ngồi xuống giường.
- Huyên Huyên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Muội nói rõ ràng với tỷ đi.
Muội phải biết rằng, mặc dù phụ hoàng cưng chiều muội, nhưng dù gì muội cũng là con cháu hoàng thất, hôn nhân của muội không thể tự chủ, toàn bộ đều dựa vào quyết định của phụ hoàng. Nếu muội không nói rõ ràng, làm không tốt sẽ tổn thương đến muội, thậm chí còn liên lụy tới người muội thích.
Triệu Đa Phúc ngẩn ra, mặt lập tức trắng bệch.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Phúc Kim nói:
- Tứ tỷ, tỷ có nguyện giúp muội không?
- Giúp muội cái gì?
- Muội...
Quả tim Triệu Phúc Kim đập mạnh, đầu óc đã chợt đoán ra.
Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:
- Người kia là ai?
- Tỷ tỷ đã từng gặp rồi đó.
- Ta đã gặp?
Triệu Đa Phúc đột nhiên ngẩng đầu, hạ giọng nói:
- Chính là Ngọc Tiểu Ất.
Một câu nói của nàng khiến Triệu Phúc Kim ho khan kịch liệt. Hơn nửa ngày Triệu Phúc Kim mới bình tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn Triệu Đa Phúc, thấy ánh mắt nàng kiên định thì vô cùng đau đầu:
- Huyên Huyên, có phải muội bị trúng thất tâm phong không?
- Muội không có!
Triệu Đa Phúc lớn tiếng kêu la, làm Triệu Phúc Kim giật mình vội vàng nói:
- Huyên Huyên, có phải muội muốn hại Ngọc Tiểu Ất, chỉ hận không thể cho phụ hoàng biết được?
Triệu Đa Phúc lập tức ngậm miệng lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Muội cũng không biết tại sao nữa, hôm qua sau khi trở về trong đầu toàn là hình bóng của Ngọc Tiểu Ất. Tứ tỷ, trước kia chỉ cảm thấy chẳng qua hắn tài học không tầm thường, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lúc này. Rõ ràng một ngày không gặp mà giống như xa lâu lắm rồi. Trong lòng luôn có hình bóng hắn.
Hai má của Nhu Phúc Đế Cơ đỏ bừng, khi nói ra những lời này chỉ cảm thấy hai tai nóng rực như bị bỏng.
Nàng thậm chí không dám nhìn vào mắt Triệu Phúc Kim, chỉ cúi đầu, lẩm bẩm:
- Muội cũng biết như thế là không đúng. Tiểu Ất chỉ là một đồ tể trong phố xá, địa vị khác xa muội. Nhưng muội cũng không biết tại sao lại không quên được hắn.
Triệu Phúc Kim hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Nàng không khỏi âm thầm cười khổ, nói thầm: Thật là oan nghiệt.
Tỷ muội ta dường như cứ liên lụy bởi Ngọc Tiểu Ất kia.
Lúc trước cầm tiêu hợp tấu với người đó đã được người trong phố xá thêu dệt lan truyền khiến Triệu Phúc Kim rất xấu hổ.
Sau nay lại bởi vì bộ tự của Ngọc Doãn mà Triệu Phúc Kim và Thái Điều bất hòa, giận giữ rời khỏi Thái phủ quay lại trong cung.
Món nợ này còn chưa tính toán rõ ràng, thì nay Huyên Huyên lại thích Ngọc Tiểu Ất kia.
Sự việc dường như càng trở nên phiền toái!
Nhưng thật ra Triệu Phúc Kim không hề oán trách Ngọc Doãn, bởi vì nàng biết việc bản thân không hề liên quan đến Ngọc Doãn.
Nhưng hiện tại, Huyên Huyên thích hắn, lại nên làm thế nào cho phải?
Không phải là bởi vì Ngọc Doãn không xuất sắc,mà là giữa hai bên chênh lệch quá lớn. Một là thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời), đế vương chi hậu; một là tiểu dân phố phường, dựa vào việc giết mổ heo bán thịt mà sống. Nhìn thế nào thì giữa hai người cũng không thích hợp. Nếu Ngọc Doãn là một người đọc sách, dù chỉ đỗ tú tài thôi thì may ra còn có thể. Nhưng hắn lại là một đồ tể, khoảng cách địa vị quá lớn, mà quan trọng hơn là, hắn đã có vợ, nên làm thế nào đây?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người đầu tiên gặp họa chính là Ngọc Doãn.
Với tính tình của Triệu Cát, quyết không thể nào đồng ý cho con gái mình thích một đồ tể.
Chỉ sợ không những không thể tiếp tục làm đồ tể, mà còn chỉ có một con đường chết. Triệu Phúc Kim hiểu rất rõ phụ thân của mình! Đó là một người bề ngoài nhìn rất ôn hòa, nhưng bên trong lại rất tàn nhẫn. Nếu không, Triệu Cát cũng không thể lên làm được đế vương...
Trầm mặc một hồi, Triệu Phúc Kim mở miệng nói:
- Huyên Huyên, có thể nghe tỷ nói một lời không?
- Tứ tỷ cứ nói.
- Chuyện này muội phải giữ trong lòng, tuyệt đối không được cho người khác biết.
Dù là người thân cận nhất cũng không thể nói, nếu không chẳng những muội gặp họa, mà ngay cả một nhà Tiểu Ất cũng chết không có chỗ chôn.
- Vậy muội nên làm gì bây giờ?
- Muội..
Triệu Phúc Kim im lặng.
Nàng cũng không biết nên khuyên bảo muội muội mình thế nào nữa, bởi vì nàng biết, nếu nàng bắt Triệu Đa Phúc từ bỏ, với tính cách của muội muội chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng không từ bỏ....Chuyện này chỉ sợ chỉ có thể bắt tay vào giải quyết từ phía Ngọc Doãn. Hơn nữa, phải là thần không biết quỷ không hay, nếu Huyên Huyên mà biết, khó mà tránh được một trận tai họa.
- Huyên Huyên, chuyện này không gấp được.
Không bằng như này, đợi tỷ suy nghĩ thật kỹ rồi tìm cách giải quyết thỏa đáng. Tuy nhiên trước tiên muội phải đồng ý với tỷ là không được gặp Tiểu Ất nữa. Muội đừng nhìn ta, đối với muội, đối với Ngọc Tiểu Ất đều là chuyện tốt.
Muội hãy nghĩ kỹ một chút, nếu muội thường xuyên tiếp xúc với hắn, truyền đến tai phụ hoàng, thì tình hình sẽ như nào chứ?
-Muội....
Triệu Đa Phúc lúc đầu không tán thành, nhưng khi nghe Triệu Phúc Kim nói xong thì không thể không ngậm miệng lại.
Lòng không cam tâm, nhưng vẫn phải gật đầu, hạ giọng nói:
- Vậy muội sẽ cố gắng ít đi tìm hắn.
Ít đi tìm hắn, chẳng phải là vẫn tiếp tục đi tìm hắn!
Triệu Phúc Kim lại thấy đau đầu, tựa vào giường cười chua xót.
Tuy nhiên, dựa vào tính tình của Triệu Đa Phúc có thể trả lời như vậy sợ đã là cực hạn của nàng. Chuyện này, phải từ hai phương diện để giải quyết, đồng thời phải nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của muội muội, dù sao muội muội cũng là một cô gái trẻ, chắc không khó, về phương diện khác, chỉ sợ đành phải bắt tay từ Ngọc Doãn thôi. Nhưng mình nên giải quyết phiền toái này thế nào đây?
Triệu Kim Phúc đối với việc này cũng là bó tay không biện pháp.
- Huyên Huyên, tại sao muội đột nhiên lại thích hắn?
Triệu Kim Phúc vừa đau đầu vì chuyện này, lại vừa hiếu kỳ, khiến nàng không kiềm chế được liền khẽ hỏi.
Triệu Đa Phúc lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói không ra lời.
Triệu Phúc Kim hoảng sợ:
- Huyên Huyên, không phải là đã cùng hắn...
- Nào có!
Triệu Đa Phúc lập tức nổi giận, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ đừng nói lung tung, muội dù không hiểu chuyện cũng không làm cái chuyện hổ thẹn đó. Chỉ có điều, chỉ có điều, chỉ có điều... Tỷ tỷ, muội cũng không hiểu tại sao lại vậy. Từ sau tối qua gặp Tiểu Ất, thì cứ nhớ mãi không quên, muội, muội, muội...thật sự là không biết.
Nhìn bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng kia lại càng khiến Triệu Phúc Kim thêm lo lắng.
- Hôm qua các ngươi làm gì?
Tinh thần Triệu Đa Phúc rung lên, liền kể lại chuyện hôm qua đến ngõ Quan Âm.
Nghe Ngọc Doãn chơi đàn, nghe Ngọc Doãn hát...
Cảnh tượng vui vẻ ở ngõ Quan Âm đó khiến Triệu Phúc Kim không khỏi có chút hướng tới.
Chỉ có điều, chẳng biết tại sao, khi nàng nghe đến đoạn Ngọc Doãn cùng Triệu Đa Phúc khiêu vũ thì trong lòng lại có gợn sóng.
Cảm giác này thật kỳ lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...