Mã Nhĩ Lư Phẩn lặng yên! Cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy kỳ lạ.
Theo đạo lý mà nói, y muốn được sống, tất nhiên là sẽ nguyện trung thành với Da Luật Đại Thạch, đấy chính là cách tốt nhất, không ai được đem thân phận của Ngọc Doãn nói cho Da Luật Đại Thạch. Ngọc Doãn không tin, Mã Nhĩ Lư Phẩn không biết hắn tên là “Ngọc Doãn”, nếu y có thể vụng trộm nhét cho mình dao găm, nghĩ đến cũng nên biết tên họ của hắn. Mà ở trước mặt Da Luật Đại Thạch thì Ngọc Doãn vẫn tự xưng là Cao Thập Tam Lang, hẳn trong lòng Mã Nhĩ Lư Phẩn biết rõ, nhưng lại chưa từng mật báo với Da Luật Đại Thạch.
Lúc trước, Ngọc Doãn còn tưởng rằng Mã Nhĩ Lư Phẩn đưa cho hắn dao găm, là muốn ám sát Da Luật Đại Thạch.
Nhưng nghĩ lại, ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết Da Luật Đại Thạch sẽ tạo phản, trong chuyện này Mã Nhĩ Lư Phẩn lại càng không biết rõ sự kỳ quái.
Bây giờ suy nghĩ, lúc trước Mã Nhĩ Lư Phần đưa hắn dao găm, chỉ sợ chính là phụng chỉ thị của Tiêu Bột Yếu Hợp, thậm chí là Dư Lê Yến phần nhiều là hy vọng Ngọc Doãn tự bảo vệ mình. Ừ, đúng là ý này, cũng không phải muốn hắn ám sát Da Luật Đại Thạch.
Dư Lê Yến còn không có ý tưởng này, Tiêu Bột Yếu Hợp lại càng không có khả năng tự ý quyết định.
Da Luật Đại Thạch cách cửa lao, cười ha ha hỏi:
- Thập Tam Lang, có thể đi cùng ta làm một việc lớn không?
Mà Ngọc Doãn thì nét mặt có vẻ cảnh giác, chăm chú nhìn Da Luật Đại Thạch một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.
- To gan!
Lúc này Ngọc Doãn mới mở miệng nói, Ô Lý Cáp Lạt giận tím mặt, giẫm chân tại chỗ liền muốn tiến lên.
Trong tay gã cầm một cây thương, trên mũi dao của cây thương kia, còn nhỏ giọt máu tươi dày đặc, nhìn qua đằng đằng sát khí.
Da Luật Đại Thạch lại ngăn cản gã:
- Nếu Thập Tam Lang muốn xem bản lĩnh của ta, vậy đi cùng ta một lần, xem bản lĩnh của ta như thế nào.
Nói xong, Da Luật Đại Thạch hướng tới Mã Nhĩ Lư Phẩn khoát tay ra hiệu, Mã Nhĩ Lư Phẩn liền bước nhanh đi lên.
Hắn lấy ra cái chìa khóa, vững chãi mở cửa ra.
Dưới ánh đèn, Mã Nhĩ Lư Phẩn đưa lưng về phía đám người Da Luật Đại Thạch, góc độ hướng tới Ngọc Doãn gần như khó có thể phát hiện, gật gật đầu.
Thằng nhãi này là người một nhà!
Ngọc Doãn lập tức yên tâm, cất bước đi ra cửa nhà lao.
- Thương tốt!
Hắn liếc mắt nhìn cây thương trong tay Ô Lý Cáp Lạt, lớn tiếng khen.
Ô Lý Cáp Lạt biến sắc, mà Da Luật Đại Thạch lại cười:
- Thập Tam Lang cũng biết dùng thương?
- Không!
Ngọc Doãn cười nói:
- Bản thân chỉ có ở trên phố Khai Phong bán sức, một ngày ba bữa còn khó, sao có thể dùng thương?
- Vậy sao ngươi biết đây là thương tốt?
- Thương có thể giết người, đó là thương tốt… Thương của vị lão huynh này nhuộm máu, nghĩ đến nhất định là một cây thương tốt.
Da Luật Đại Thạch khẽ giật mình, đột nhiên phát ra một trận cười sang sảng.
- Thập Tam Lang nói rất đúng, thương có thể giết người, đó là thương tốt.
Một khi đã như vậy, Thập Tam Lang cùng ta đi giết người… Tối nay, chính là thời điểm ta thi triển quyền cước.
Da Luật Đại Thạch xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Mà Ô Lý Cáp Lạt thì liếc mắt nhìn Ngọc Doãn một cái, một bên người, ra hiệu cho hắn đi trước.
Ngọc Doãn ở phía trước, Mã Nhĩ Lư Phẩn ở phía sau, theo sát Da Luật Đại Thạc đi ra cửa nhà lao. Ngoài cửa đình viện to như vậy, có mấy chục thi thể nằm i ngổn ngang. Còn có hơn mười người cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, đang kiểm tra trong đống thi thể, nếu nhìn thấy không chết thật, lập tức tiến lên cho một đao.
- Bái kiến sứ quân!
Lúc Da Luật Đại Thạch đi ra cửa nhà lao, mọi người xung quanh đều thi lễ với y.
Da Luật Đại Thạch chỉ khoát tay áo, những người đó không nói nữa, lập tức đứng ở một chỗ.
- Bên kia Oát Lỗ Đóa như thế nào?
- Sứ quân yên tâm, Ất Thất Di Lý rất ít khi xuất đầu lộ diện, dù là ban đầu ở thượng kinh đám người ngu xuẩn kia đến đây cũng không nhận ra được gã.
Lúc này gã đang ở thự nha uống rượu, chờ mệnh lệnh của sứ quân.
Ất Thất Di Lý?
Ngọc Doãn khẽ giật mình, nghĩ đến đây là một tên gọi của một chức quan.
Quả nhiên, Ất Thất Oát Lỗ Đóa là người của Da Luật Đại Thạch, chẳng trách Da Luật Tập Nê Liệt mới lôi kéo chiêu mộ, Ất Thất Oát Lỗ Đóa lập tức tỏ vẻ quy thuận, chỉ sợ đã sớm có mưu kế rồi, đang chờ đợi cơ hội thích hợp, lăn lộn vào trong thành nghĩ cách cứu viện Da Luật Đại Thạch.
Lúc trước, khi mà Da Luật Tập Nê Liệt chưa đến đây, Ất Thất Oát Lỗ Đóa vì che dấu tai mắt mọi người, đã từng cùng Tiêu Khất Tiết phát sinh mấy lần xung đột.
Ở thành Khả Đôn trước đó không có xuất hiện nhân vật nào có thân phận hơn Tiêu Khất Tiết, Ất Thất Oát Lỗ Đóa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ… Về phần Da Luật Nê Liệt đến, chỉ là tạo một cơ hội cho Ất Thất Oát Lỗ Đóa vào trong thành mà thôi.
Không nhịn được hướng về phía Da Luật Đại Thạch nhìn lại, trong lòng Ngọc Doãn âm thầm khâm phục.
Da Luật Đại Thạch này, quả nhiên là lợi hại.
Từ từ…
Đột nhiên Ngọc Doãn nhớ tới một chuyện.
Da Luật Đại Thạch đã sớm bị giam giữ, y sao có thể biết được, Da Luật Tập Nê Liệt sẽ đến thành Khả Đôn?
Sở dĩ Da Luật Tập Nê Liệt xuất hiện ở thành Khả Đôn, tuyệt đối là một chuyện bất ngờ. Ngay cả Ngọc Doãn cũng tin tưởng, nếu không có sự xuất hiện của hắn, Da Luật Tập Nê Liệt sẽ phải đi tới Chấn Võ, cùng tụ họp với Da Luật Diên Hi. Rồi sau đó Da Luật Diên Hi đại bại, vị Triệu vương tứ Thái Tử này cầm đại ấn Da Luật Diên Hi quy hàng người Nữ Chân, trở thành tù nhân. Nói cách khác, Da Luật Tập Nê Liệt xuất hiện là một điều bất ngờ. Dù không có sự xuất hiện của hắn ta, Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng sẽ như vậy dễ dàng tiến vào thành Khả Đôn này!
Trong lòng, không khỏi hồi hộp một chút.
Chẳng lẽ nói bên trong thành này, còn có người Da Luật Đại Thạch?
Nếu có, người kia sẽ là ai?
Người này có thể ngăn chặn Tiêu Khất Tiết, có thể để cho Ất Thất Oát Lỗ Đóa vào thành Khả Đôn, nghĩ đến thân phận và địa vị của người này cũng sẽ không thấp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn lập tức lại trầm xuống.
Xem ra, cục diện buổi tối hôm nay, thật đúng là không được tốt lắm… Cơ hội duy nhất phá vỡ cục diện, sợ sẽ ở trên người mình.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Cũng đúng lúc này, đám người Ô Lý Cáp Lạt cũng lấy ra hơn mười mũi tên nhọn. Trên đầu mũi tên buộc lấy lửa khói, sau khi mọi người châm lửa, nhanh chóng bắn mũi tên về phía không trung. Chỉ nghe những tiếng vang rầm rầm liên tiếp vang lên, trên không trung thành Khả Đôn, lập tức muôn màu muôn vẻ, đẹp mắt động lòng người.
*****
Bên trong thự nha, đô vật đang quyết liệt.
Thủ hạ của Ất Thất Oát Lỗ Đóa quả nhiên không giống như bình thường, đối mặt với nhóm Oát Lỗ Đóa mà Tiêu Khất Tiết mượn trong tay của Pha Lý Quát mà vẫnthắng liên tiếp ba trận. Thế cho nên sắc mặt Tiêu Khất Tiết âm trầm như nước, mà trên mặt Pha Lý Quát lại mang theo tia giận dữ.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa cười ha ha, nhìn qua cực kỳ điên cuồng ngang ngược.
Mà đám người Da Luật Nê Liệt và Da Luật Khuất Đột Luật thì không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trợ uy cho nhóm lực sĩ trong đình viện hăng hái hơn.
Trên bầu trời, đột nhiên có lửa khói nở rộ.
Da Luật Tập Nê Liệt đang xem hứng khởi, nhìn thấy lửa khói kia xuất hiện, không khỏi khẽ giật mình.
Đột nhiên Ất Thất Oát Lỗ Đóa cầm lên một cái vò rượu, hung hăng ném trên mặt đất.
Đô vật lực sĩ đang ở trong đình viện, trong lúc đó buông tha đối thủ, hung tợn nhào về phía Da Luật Tập Nê Liệt.
- Không tốt, có thích khách!
Một gã Oát Lỗ Đóa quá sợ hãi, hoảng sợ kêu lên:
- Bảo vệ tứ Thái Tử.
Vừa nói xong, gã liền đánh về phía Da Luật Tập Nê Liệt, nhìn tư thế, thật giống như là muốn ngăn trở tên đô vật lực sĩ kia. Da Luật Tập Nê Liệt cũng hoảng sợ, hơn nữa đã uống không ít rượu mạnh, bởi vậy nên cũng có chút chậm chạp, không phản ứng kịp.
Đô vật lực sĩ kia hùng hổ, mắt thấy lập tức đã tới gần rồi.
Đã thấy Oát Lỗ Đóa thả người nhào tới phía trước, lấy tay muốn ngăn trở, lại bị đô vật lực sĩ một đập đinh đánh cho liên tiếp lui về phía sau, rơi xuống dưới bậc thang ở phòng khách. Da Luật Tập Nê Liệt đứng ở trên bậc thang, đang mù mờ không biết phải làm gì. Mắt nhìn thấy Oát Lỗ Đóa bị đánh lui, y lấy tay muốn đỡ lên, không nghĩ bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
- Tứ ca cẩn thận, người này là thích khách!
Dư Lê Yến từ phía sân sau lao tới, cầm trong tay một cây thương.
Ở sau lưng nàng, Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài đều mang theo một đoản đao.
Dư Lê Yến la lên, muốn nhắc nhở Da Luật Tập Nê Liệt. Nào biết được lúc nàng hô lên, đã không còn kịp nữa rồi.
Oát Lỗ Đóa kia dùng tay lấy ở trong lòng ra một đoản kiếm, thân thể tiến lên đâm vào trong ngực Da Luật Tập Nê Liệt.
Da Luật Tập Nê Liệt liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, theo sát sau liên tiếp hợp lui vài chục bước, đầu lập tức ngã xuống đất.
Dưới thân, máu tươi chảy ra nhanh chóng, nhuộm hồng cả mặt đất.
Dư Lê Yến kêu lên một tiếng, vặn thương mà lên.
Sau khi tên Oát Lỗ Đóa kia ám sát Da Luật Tập Nê Liệt, đang hưng phấn không thôi. Không nghĩ Dư Lê Yến đã đến trước mặt, một cây thương lớn biến ảo ra ba thương. Oát Lỗ Đóa vội giơ kiếm lên đỡ… Chỉ có điều, đoản kiếm trong tay gã thật sự là quá ngắn, keng một tiếng lập tức bị cây thương kia đập bay, theo sát sau là lưỡi thương sắc bén hung ác đâm vào trong ngực…
- Người phụ nữ ti tiện thật cam đảm!
Một bên Ất Thất Oát Lỗ Đóa hét lớn một tiếng, quơ lấy cái bàn dài, hô lên hướng Dư Lê Yến đập tới.
Bàn rượu nặng trịch đập vào không trung, phát ra tiếng vang vù vù.
Trong lòng Dư Lê Yến biết, nàng không ngăn cản nổi, vội bước chân quay người né tránh, đồng thời hướng về phía Tiêu Khất Tiết đang ngẩn người ở bên cạnh hô:
- Khất Lý Hoạt, còn chưa động thủ… Những người này là người giả, chính là tay sai của Da Luật Đại Thạch, ngươi chạy nhanh triệu tập binh mã.
- A!
Tiêu Khất Tiết bỗng nhiên bừng tỉnh, vội quay đầu kêu lên:
- Pha Lý Quát, nhanh điểm binh.
Vừa nói, y theo bản năng hướng xuống phía dưới sườn sờ soạng, muốn rút đao nghênh chiến. Nhưng thật không thể ngờ, y vừa sờ, lại sờ soạng vào cái khoảng không.
Hóa ra vừa rồi lúc y và Ất Thất Oát Lỗ Đóa nảy sinh xung đột, từng rút đao ra.
Chỉ có điều bị Pha Lý Quát ngăn trở, sau đó đao đeo lưng lập tức bị Pha Lý Quát lấy đi… Từ từ, vừa rồi người ám sát tứ Thái Tử, hình như chính là thủ hạ của Pha Lý Quát. Tiêu Khất Tiết giật nảy mình người lạnh toát, lúc đó trong lòng sinh ra một tia báo động.
Dù sao cũng là tâm phúc của Da Luật Diên Hi, một gã mãnh tướng nước Liêu.
Tiêu Khất Tiết theo bản năng muốn né tránh… Nhưng rốt cục phải né tránh cái gì? Chính y cũng không biết rõ.
Nói thì chậm, khi đó thì rất nhanh, một mũi nhọn sắc bén vút đến. Cũng là Tiêu Khất Tiết nghiêng mình giống như ma xui quỷ khiến, một đao kia vốn bắt đầu có thể lấy tính mệnh của y đã lập tức chém vào khoảng không trượt xuống cánh tay trái của Tiêu Khất Tiết, cánh tay trái của y lập tức bị chém đứt.
- A!
Tiêu Khất Tiết đau hét thảm một tiếng, sau khi lùi lại vài bước, đặt mông ngồi dưới đất.
- Pha Lý Quát, ngươi…
Pha Lý Quát cầm đao thép trong tay, máu tươi dày đặc theo lưỡi dao nhỏ xuống mặt đất.
Sắc mặt vẫn như cũ, nhìn mặt Tiêu Khất Tiết một màu trắng bệch, ôm tay cụt , thì khẽ mỉm cười:
- Khất Lý Hoạt, chúng ta coi như cũng đã là bạn nhiều năm, ta vốn định cho ngươi một con đường sống. Nhưng ai có thể ngờ được, ngươi lại chui đầu ra, ta đã nhắc nhở ngươi vài lần, ngươi lại gian ngoan không thay đổi. Bệ hạ xuất binh thống nhất, ta thật sự không nhìn tới phần thắng. Nhưng thật ra lời nói của sứ quân không kém, nay Đại Liêu không thể so với trước, ứng với nghỉ ngơi lấy lại sức, tích tụ nguyên khí, mà không phải vội vàng quyết chiến với giặc.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngai vàng nước Đại Liêu này giao cho ai, cũng không bằng giao cho sứ quân là thích hợp.
Vốn dĩ kế hoạch rất tốt, lại không nghĩ rằng tên tứ Thái Tử chết tiệt này chạy tới, ép ta không thể không thay đổi kế hoạch…
Nếu không phải tứ Thái Tử đến, ta cũng sẽ không hạ độc thủ này.
Khất Lý Hoạt, nếu ngươi muốn trách, thì nên trách tứ Thái Tử và Công chúa Thục quốc không nên tới thành Khả Đôn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...