Tống Thì Hành

Hồ Kim Hà là một hồ nước hạ du sông Ông Kim.

Thủy lưu sông Ông Kim nhập hồ Kim Hà, rồi sau đó lại từ hồ Kim Hà chảy ra hòa vào Hoàng Hà.

Lúc này là ngày đầu sơ phục, hồ Kim Hà màu xanh biếc, cỏ lau lay động trong gió, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh sinh động.

Ngọc Doãn ghìm chặt ngựa, đưa mắt nhìn ra xa.

Dưới chiếu sáng của ánh mặt trời mãnh liệt, hồ Kim Hà được bao phủ trong một quầng sáng mê ly.

- Tiểu Ất, có phát hiện gì kỳ lạ à?

Dư Lê Yến lấy khăn tay lau mồ hôi trán, nhẹ giọng hỏi.

Quần áo Ngọc Doãn dễ thấm ướt, nhìn từ sau lưng thấy chiếc áo đơn mỏng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn lắc lắc đầu:

- Có vẻ như rất ổn, chỉ có điều mặt hồ rộng lớn, sao có thể qua được? Ta ở bên này quan sát nhưng không hề thấy chiếc thuyền nào xuất hiện. Vậy thì chúng ta muốn vượt qua hồ Kim Hà, chỉ sợ khó chút khó khăn.

- Không có thuyền sao?

Dư Lê Yến chau mày, lộ vẻ buồn rầu.

- Trước kia nơi này có thật nhiều con thuyền, tại sao nay chẳng thấy một con thuyền nào? Không chỉ có như thế, còn không thấy bóng dáng con người nữa.

Nói tới đây, Dư Lê Yến không dừng lai nữa.

- Tiểu Ất, không bằng chúng ta đi xem?

- Cũng tốt!

Ngọc Doãn không cảm thấy được nguy hiểm gì, vì thế liền gật đầu đáp ứng, cùng Dư Lê Yến phóng ngựa mà ra thẳng đến bên hồ Kim Hà. Dựa theo lời nói của Dư Lê Yến, ven bờ hồ Kim Hà có không ít làng chài, dân bản xứ cũng nhiều chủ yếu sống bằng nghề chăn thả và đánh cá.

Nhưng khi hai người đi đến bên hồ Kim Hà lại phát hiện nơi này vô cùng vắng vẻ.

Bọn họ có tìm được hai thôn trang, nhưng đi vào lại phát hiện đã bị người ta bỏ đi hết rồi. Giữa đống đổ nát thê lương mơ hồ có vết máu biến thành màu đen, biểu thị có lẽ là trước đó nơi này từng gặp một tai họa. Ngọc Doãn ghìm chặt ngựa, thả người nhảy xuống. Hắn đi nhanh vài bước, trong đống hoang tàn tìm được một thanh đao gãy, trở về đưa cho Dư Lê Yến.


Trên đao thep vết tích loang lổ, tuy nhiên mơ hồ có thể thấy rõ ràng trên đao lưu lại vết máu.

Ngọc Doãn thở dài, hạ giọng nói:

- Yến tử, thoạt nhìn nơi này có vẻ như đã gặp chiến tranh nên mới biến thành như này.

- Ừ, dường như là giặc Lỗ đã tới.

- Hả?

Dư Lê Yến đưa thanh loan đao kia đến trước mặt Ngọc Doãn:

- Đao nay là giặc Lỗ sử dụng, khác hẳn với binh khí do người Tống và Đại Liêu sử dụng. Tuy nhiên nhìn vết máu trên đao cũng đã nhiều ngày rồi, chỉ sợ không phải là mới phát sinh biến cố mấy ngày gần đây.

Năm ngoái Tây Kinh Lộ chiến sự không ngừng, giặc xâm lấn, nói không chừng đã bị giặc Lỗ đánh cướp một trận rồi.

Cho nên ta cảm thấy nơi này có khả năng đã có chiến hỏa, cho nên mới biến thành như này. Nhưng nếu không có con thuyền nào thì chúng ta qua sông thế nào?

Nếu đi đường vòng, chỉ sợ sẽ trì hoãn thêm mười ngày nữa. Đến lúc đó giặc chỉ cần canh giữ bên kia bờ là chặt đứt đường đi Thiên Đức Quân của chúng ta, sẽ vô cùng khó khăn. Vây nên làm thế nào đây? Nên làm thế nào đây?

Ngọc Doãn cũng trầm mặc!

- Hay là chúng ta dừng lại ở đây?

Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Hẹn với Tứ ca trước khi trời tối sẽ đến đây, chúng ta ăn gì trước, rồi sau đó đi dọc bờ sông tìm kiếm. Hồ Kim Hà lớn như này, ta không tin không tìm được con thuyền nào?

Vậy cũng là một biện pháp.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Dư Lê Yến nói cũng có lý, liền gật đầu đáp ứng.

Hai người đi một vòng xung quanh thôn trang, tìm được một căn phòng tương đối đầy đủ liền buộc ngựa lại ở tại cửa. Ngọc Doãn cài Lâu Lan bảo đao bên hông, rồi sau đó lấy xích chùy xuống đi vào cùng Dư Lê Yến.

Đây là một tiểu viện, trong viện còn treo một cái lưới đánh cá bị phá nát.

Nhà tranh sụp xuống hơn phân nửa, tuy nhiên còn có thể che gió tránh mưa. Thổi bụi bặm ở trên bậc cầu thang, Ngọc Doãn và Dư Lê Yến ngồi xuống lấy lương khô, bẻ vào miệng lặng lẽ nhai nuốt. Ngọc Doãn vừa ăn vừa đánh giá xung quanh, đột nhiên đồng tử hắn co rút lại, dùng chân khều nhẹ vào chân Dư Lê Yến.


- Sao vậy?

- Đề phòng!

Ngọc Doãn khẽ nói một tiếng, rồi đứng lên.

Đây là tín hiệu giữa hai người, ý là: Có biến.

Dư Lê Yến cũng định đứng dậy lại bị Ngọc Doãn giữ chặt bả vai, ra hiệu nàng không được manh động.

- Yến tử, khát không?

- À...cũng hơi khát.

- Ngươi chờ một lát, ta xuống nhà bếp tìm xem có nước không. Ngươi cứ từ từ ăn, ta sẽ trở lại ngay.

Nói xong, Ngọc Doãn liền đi xuống phía nhà bếp.

Dư Lê Yến cho miếng thịt khô vào miệng, sau đó giả bộ là tư thế không thoải mái, thay đổi tư thế khác, thuận thế ấn mở lò xo bảo kiếm, chuôi kiếm hướng xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra. Ngọc Doan vào nhà bếp, sau đó từ sau nhà bếp đi thẳng từ chỗ bức tường sụp ra ngoài, lách qua phòng ốc, đi vào phòng xá bên kia. Ở trong góc phòng có một cái cửa gỗ, nhìn rất cũ nát. Ngọc Doãn thăm dò xem xét, sau đó làm động tác thủ thế với Dư Lê Yến. Dư Lê Yến lập tức đứng dậy.

- Tiểu Ất, sao vậy?

Nàng thì thầm, nhưng âm thanh lại rất lớn.

Vừa nói vừa ra vẻ đi vào nhà bếp.

Đúng lúc đó, Ngọc Doãn đột nhiên lắc mình một cước đạp vào miếng cửa gỗ, nhào vào trong phòng.

Gian phòng kia không lớn, có lẽ là ba bốn mét vuông, bên trong có hai đống củi, có vẻ như là phòng củi.

Ngay lúc Ngọc Doãn trong nháy mắt xông vào, từ trong đống củi vọng ra tiếng thét kinh hãi.

Tiếp theo đó, đống củi kia đổ xuống, môt bóng người nhỏ gầy từ trong đó lao ra, nhào về phía Ngọc Doãn.

Chỉ có điều người đó rõ ràng chưa từng luyện công phu, thân hình mặc dù mau lẹ nhưng trong mắt Ngọc Doãn thì sơ hở vô số.


Ngọc Doãn nghiêng người né tránh, lòng bàn chân đồng thời đưa ra gạt ngang, người nhào tới chụp vào khoảng không, vấp vào Ngọc Doãn ngã lăn xuống đất. Không đợi người đó đứng dậy, Ngọc Doãn đã bước tới, một tay giữ chặt người đó lại, bảo đao Lâu Lan trong tay quay một vòng đặt lên cổ người đó.

- Cử động nữa là mất mạng ngay!

Ngọc Doãn nói xong trầm giọng quát:

- Đừng trốn nữa, nếu không ra, ta giết kẻ này.

- Đừng giết ca ca ta!

Một âm thanh rụt rè và yếu ớt vang lên.

Từ sau đống củi đi ra một dáng người nhỏ gầy, cao chừng 140cm, trên mặt trát đầy tro bụi, có thể nhận ra đây là một tiểu nha đầu. Mà người trong tay Ngọc Doãn tuổi cũng khoảng chừng mười sáu mười bảy, gầy nhỏ, nhưng sắc mặt thì dữ tợn, liều mạng giãy dụa, miệng phun những ngôn ngữ khó hiểu vào Ngọc Doãn.

- Các ngươi là ai?

-...

Thiếu niên vẫn tuôn một tràng những lời mà Ngọc Doãn nghe không hiểu.

- Tiểu Ất, trước tiên thả họ ra đi.

Dư Lê Yến đứng phía sau lên tiếng. Ngọc Doãn chau mày, buông thiếu niên kia ra, lui về sau một bước. Nào ngờ thiếu niên kia vừa mới được tự do, liền lập tức như con hổ nhỏ nhào về phía Ngọc Doãn, trong miệng vẫn huyên thuyên không ngừng.

Dư Lê Yến vội vàng lớn tiếng thét to, nói ra một tràng những ngôn ngữ mà Ngọc Doãn nghe không hiểu.

Thiếu niên kia mới dừng lại, lui ra sau một bước đến bên cạnh tiểu cô nương kia, khẩn trương nhìn hai người Ngọc Doãn và Dư Lê Yến.

Dư Lê Yến nói liên tục, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.

Thiếu niên dường như có chút sợ hãi, sau một lúc lâu mới lại huyên thuyên nói tiếp.

Hai người nói không phải hán ngữ, Ngọc Doãn đứng bên vẻ mặt mờ mịt. Sở dĩ phát hiện ra có người là bởi vì hắn nhìn thấy miếng cửa gỗ trên cửa không có mạng nhện, mà ở trong viện xung quanh chỗ nào cũng có mạng nhện. Nơi dễ dàng có mạng nhện nhất mà lại không có mạng nhện, vậy chỉ có thể chứng minh nơi đó có người. Ai có thể ngờ được, trong phòng củi lại có hai đứa trẻ trốn ở đó. Ngọc Doãn không để ý thiếu niên và Dư Lê Yến, ánh mắt hắn tập trung trên người cô bé.

Khuôn mặt tiểu cô nương kia nhìn không rõ lắm, tuy nhiên đôi mắt lại to đen lúng liếng, cực kỳ có thần, thò đầu từ sau lưng thiếu niên tò mò đánh giá Ngọc Doãn. Thấy Ngọc Doãn nhìn mình, cô bé lập tức rụt về, tuy nhiên sau một lúc lại nhô đầu ra, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đã giảm bớt đi nhiều.

Ngọc Doãn cười cười với cô bé, cất bảo đao đi.

Mà lúc này Dư Lê Yến lại lộ vẻ vui mừng, nói:

- Tiểu Ất, chúng ta có thể qua sông rồi.

- Ồ?


- Cậu bé này tên gì?

Thiếu niên huyên thuyên nói, Ngọc Doãn vẫn không hiểu gì cả.

- Cậu ta tên là Mã Nhĩ Hốt Tư, là hậu duệ của Bất Lỗ Diệc Hắc.

Mã Nhĩ Hốt Tư? Bất Lỗ Diệc Hắc?

Ngọc Doãn nhìn Dư Lê Yến, vẫn cảm thấy mê muội.

Tên này thật là lạ, không giống như tên của người Khiết Đan, cũng không giống tên người Nữ Trực, sao nghe mơ hồ như tên của người cổ vậy?

Tuy nhiên, Dư Lê Yến hiển nhiên không có thời gian giải thích với hắn, chỉ kéo thiếu niên đến gần, hưng phấn hỏi không ngừng.

Ngọc Doãn chẳng hiểu một câu nào cả, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra, vừa rồi hình như tiểu cô nương kia nói một câu Hán ngữ.

Do dự một chút, hắn ngồi xổm xuống cười cười với cô bé.

- Ta – Ngọc Doãn; hắn – Mã Nhĩ Hốt Tư; ngươi tên là gì?

Nào ngờ cô bé nghe cách nói chuyện này của hắn thì không kìm được phì cười thành tiếng.

- Ta tên là Hốt Đồ Hắc Đài – Y Lệ Khắc Xích...Ngươi là người hán sao? Vậy ta sẽ nói ngôn ngữ Hán. Trước đây từng có một tăng nhân tới đây dạy ta tiếng Hán. Ngươi là ai, tại sao lại tới nơi này? Các ngưi có giết chúng ta không?

Thanh âm cô bé trong trẻo, ngọt ngào.

Tuy rằng ngữ điệu có chút cổ quái nhưng đại thể vẫn biểu đạt được ý tứ rõ ràng.

Nào ngờ, không đợi Ngọc Doãn trả lời, cậu bé Mã Nhĩ Hốt Tư – Bất Lỗ Diệc Hắc kia lại như con hổ nhỏ xông tới đứng chắn trước người cô bé. Trong cặp mắt đen kịt lóe ra tia cảnh giác, lại rít gào một hồi với Ngọc Doãn, sau đó quay lại nói chuyện với cô bé, hình như là quở trách.

- Cậu ta nói người Hán giảo hoạt, bảo Hốt Đồ Hắc Đài không nên nói chuyện với ngươi.

Cậu ta còn cảnh cáo ngươi nếu dám có hành động bất lợi với Hốt Đồ Hắc Đài thì sẽ liều mạng với ngươi. Hì hì, ranh con này hình như vô cùng bất mãn ngươi! Đúng rồi, cậu ta chính là người trong thôn này. Vốn thôn này có trên dưới một trăm nhân khẩu, không ngờ năm ngoái giặc đi ngang qua nơi này, cướp cả thôn trang, mọi người trong thôn đều bị giặc giết chết.

Cậu ta và Hốt Đồ Hắc Đài trốn được mới không bị giết.

Cậu ta còn nói, cậu ta biết nơi có thuyền, nếu chúng ta muốn qua sông, cậu ta có thể giúp chúng ta, nhưng chúng ta phải cho cậu ta và Hốt Đồ Hắc Đài đi theo.

Ngọc Doãn vốn đã không vui, đang yên lành bị cậu bé này đề phòng, thật sự không thoải mái.

Tuy nhiên nghe nói Mã Nhĩ Hốt Tư biết nơi giấu con thuyền thì lập tức mừng rỡ, hỏi vội:

- Yến tử, mau hỏi nó, thuyền ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui