Tống Tâm lần đầu mặc chính trang, mãi chẳng dám bước ra ngoài, cậu nhìn vào gương thật lâu, hết chỉnh cổ tay lại chỉnh vạt áo.
Tống Du chờ bên ngoài đã gọi giục mấy lần, cậu chợt nghe tiếng bước chân gần cửa phòng. Tống Tâm cho là Tống Du đợi lâu quá nên đi qua mở cửa, lại thấy Nghiêm tiên sinh đang đứng ở ngoài.
Cậu ngốc nghếch ngẩng đầu lên. Nghiêm tiên sinh ngắm một lát, vuốt cằm nói: "Hợp với cậu lắm."
"Cảm ơn..."
Vừa dứt lời, Nghiêm tiên sinh vươn tay ra, cởi cà vạt của cậu. Tống Tâm lập tức cứng đờ không dám động, vậy mà người ta chỉ giúp cậu thắt lại mà thôi, giọng điệu vô cùng tự nhiên: "Không biết đeo cà vạt sao, lần sau có thể hỏi tôi."
Trong lúc vô tình, ngón tay Nghiêm tiên sinh lướt qua cằm cậu. Tống Tâm cảm giác như bị bỏng, quên mất cả nói cảm ơn, Nghiêm tiên sinh đeo cà vạt xong liền buông tay, dẫn cậu đi tới vườn hoa.
Kết quả là Tống Tâm đứng trong vườn hoa sững sờ mấy phút, suýt nữa thì muốn bỏ chạy.
Khu vườn không còn yên tĩnh, mỗi góc đều được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, từng nhóm người đang đứng nói chuyện, liên tục lại có người tới bắt chuyện với cậu. Ai nấy đều áo mũ chỉnh tề lễ phép khôn khéo, Tống Tâm sống hai mươi năm cuộc đời chưa từng tiếp xúc với những người như vậy, miễn cưỡng nói nói được vài câu liền hận không thể trốn luôn sau lưng Nghiêm tiên sinh cho rồi.
Sốt sắng thái quá khiến tim đập nhanh, vẻ mặt cũng trở nên cứng đờ. Tống Tâm biết mình làm mất mặt Nghiêm gia mất rồi, sợ hãi kéo vạt áo Nghiêm tiên sinh.
Nghiêm tiên sinh quay đầu lại, nói: "Cậu đi tìm Hoài Thanh đi, nó đang tiếp bạn học đấy, ở chỗ đấy toàn trẻ con thôi nên đừng ngại gì nhé."
Tống Tâm thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn gật đầu. Chân còn chưa kịp nhấc, Nghiêm tiên sinh đã đưa tay qua sờ tóc cậu, khích lệ nói: "Đừng sốt sắng như vậy."
Tống Tâm lại cứng ngắc cả người, đắn đo mãi mới hỏi: "Ngài tại sao vẫn luôn..." Nghiêm tiên sinh "Ừ" một tiếng, Tống Tâm mới lắp ba lắp bắp nói tiếp, "Tại sao cứ sờ... Sờ đầu tôi vậy?"
Vừa nói dứt miệng Tống Tâm đã hối hận rồi, che miệng muốn chạy, nhưng mà chạy cũng rất thất lễ.
Hành động sờ đầu xoa tóc cứ như Nghiêm tiên sinh coi cậu là trẻ con không bằng, cậu xấu hổ, lại không nói rõ được cảm giác trong lòng. Cậu cúi đầu, giây sau Nghiêm tiên sinh lại làm cậu ngẩng đầu lên.
Tống Tâm chần chờ ngẩng đầu, Nghiêm tiên sinh đột nhiên sáp tới —— còn tới rất là gần. Bàn tay kia lại xoa xoa đầu cậu, Tống Tâm tự dưng đỏ mặt, ngập ngừng nói nói không ra lời.
Nghiêm tiên sinh nhếch miệng lên một chút, chỉ trong nháy mắt, nhưng đó cũng là lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười với cậu. Vẻ mặt quanh năm lạnh nhạt lại hiện ra nét cười hiếm có, cho nên một lúc sau Tống Tâm còn không biết mình đã nhìn thấy gì, ánh mắt thẳng tắp như đang chăm chú nhìn gì đó.
"Bởi vì tóc cậu nhìn qua rất mềm." Nghiêm tiên sinh với giọng điệu rất bình thường, "Muốn xoa liền xoa nhẹ."
Đáp án này quá ngoài dự đoán của mọi người rồi, Tống Tâm mạch não ngắn đầu óc xử lý không kịp, đần mặt nhếch miệng, chớp mắt một cái. Nghiêm tiên sinh lại hỏi "Cậu sẽ không giận chứ", cậu theo bản năng lắc đầu, sau đó não cậu cuối cùng cũng xử lý xong đám thông tin quá tải, trố mắt há mồm nín thở, giậm chân một cái rồi quay người chạy mất.
Cậu không đi tìm Tống Du mà chạy thẳng về phòng —— mặt cậu nóng
chết mất, tuyệt đối không thể để ai khác nhìn thấy. Người giúp việc đi qua gật đầu với cậu, Tống Tâm lần đầu không trả lời bọn họ, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh nhốt mình lại, đến gương cũng chẳng dám nhìn, cậu mở vòi hoa sen giội nước lên mặt để làm mình tỉnh táo lại.
Nghiêm tiên sinh đến cùng đang nói gì đấy... Tóc mềm nên muốn sờ thì sờ hả...
Tống Tâm nghi ngờ đưa tay lên sờ tóc mình, có hơi dài, quả thật đúng là rất mềm. Tóc Nghiêm tiên sinh khá ngắn, chỉ cần chải qua là được, vừa nhìn là biết lạnh lẽo cứng rắn không dễ gần...
Cậu không mình bị làm sao rồi, cứ như bị câu nói kia mê hoặc, thế mà lại nảy sinh ý muốn được một lần chạm vào tóc Nghiêm tiên sinh xem thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...