Tống Du đang học lớp ba, chuẩn bị nhảy thẳng lên lớp năm, ngày nào cũng học trên lớp xong lại đến lớp học thêm. Nghiêm tiên sinh vốn muốn cho nhóc học từ từ, nhưng Tống Du cứ khăng khăng đòi học.
Thế nên hôm nay mới có cơ hội cho hắn và Tống Tâm ra ngoài với nhau. Đi mua quà phải giấu Tống Du, vì thế nên hôm nay nhóc được đưa đến lớp học thêm mới, đợi nó đi khuất rồi Tống Tâm mới lén lút đi ra, điệu bộ rất chột dạ.
Mới vừa rồi nóng đầu lên thế là đồng ý, bây giờ có hối hận cũng không kịp.
Cậu cứ tưởng Nghiêm tiên sinh sẽ dẫn cậu tới những nơi mà trước kia cậu chưa bao giờ dám tới, không ngờ vậy mà hắn chỉ dừng xe tại một trung tâm thương mại. Tài xế đi dừng xe, Tống Tâm đi theo Nghiêm tiên sinh, mặc dù xung quanh người đi lại không ít, nhưng cậu cứ có cảm giác chỉ có hai người đang ở cạnh nhau.
Cậu hít sâu, lại hít sâu, muốn giảm bớt căng thẳng cho mình.
Ngoài dự đoán, thế mà cậu bình tĩnh lại rất nhanh.
Ấn tượng mà Nghiêm tiên sinh để cho Tống Tâm vẫn luôn cao cao tại thượng, nghiêm khắc khó gần, cho nên xây giờ thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng chọn quà cho con, trên tay là cặp sách hộp bút màu sắc rực rỡ, đột nhiên có cảm giác thật mới lạ. Thế rồi cậu cứ thế mà bật cười rất thất lễ, Tống Tâm che miệng quay lưng lén lút cười, rồi mới quay lại cùng hắn chọn màu sắc kiểu dáng mà Tống Du thích.
Hai người lựa vài đồ dùng học tập, đồ chơi và quần áo cho Tống Du, lại mua kha khá đồ ăn vặt chất đầy hơn nửa xe mua sắm. Nhiệt độ điều hòa trong siêu thị hơi thấp, đi dạo lâu có chút lạnh, Nghiêm tiên sinh không cẩn thận đụng vào cánh tay lạnh lẽo của Tống Tâm, im lặng dẫn cậu rẽ vào quầy chuyên bán đồ nam.
Tống Tâm thấy hắn tiện tay là lấy luôn cái áo mấy ngàn, sợ đến nỗi liên tục xua tay: "Không cần phiền toái như vậy..."
"Sắp giao mùa rồi, coi như tặng thêm cậu một chiếc áo."
Mặc dù biết chiếc áo này chẳng đáng là gì với Nghiêm tiên sinh, nhưng cậu vẫn ngại lắm nếu cứ để người ta tiêu pha vì mình. Vành tai Tống Tâm lặng lẽ đỏ lên, liên tục từ chối, Nghiêm tiên sinh cũng không tiện cứ khăng khăng mua cho cậu nên đành thôi.
Tống Tâm thở phào nhẹ nhõm. Sau một giây, một chiếc áo rộng lớn khác đã được khoác lên người cậu.
Trên áo còn mang theo độ ấm, còn có cả mùi vị của người kia, tuy rằng rất nhạt nhưng lại khiến người khác an tâm. Tống Tâm ngơ ngác ngẩn người, nam nhân đưa tay vò tóc cậu, cậu liền ngậm miệng cúi đầu, câu từ chối còn chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống, tim cứ thành thật mà đập không ngừng.
Bây giờ cậu không thấy lạnh nữa, thậm chí còn hơi nóng rồi.
Nếu không sao mà mặt cậu lại nóng thành như vậy chứ.
Sinh nhật Tống Du tổ chức vào tuần sau. Đây là lễ sinh nhật đầu tiên của nhóc sau khi được về nhà, Nghiêm gia muốn mở một bữa tiệc, Tống Tâm giúp Nghiêm tiên sinh mang quà vào phòng, còn khách tới vẫn đặt quà trên mặt bàn bên ngoài.
Nghiêm tiên sinh đi mời khách tới dự. Tống Tâm nghĩ một lát, lặng lẽ hỏi Tống Du, năm nay nhóc muốn quà gì.
Tống Du bĩu môi, cũng lặng lẽ nói với cậu: "Anh sẽ không muốn tặng em đâu."
Tống Tâm: "Tại sao?"
Tống Du nói: "Em muốn cùng anh trải qua sinh nhật, giống như hồi anh đưa em về nhà ngày trước ý."
Tống Tâm rất cảm động, nhưng nghĩ tới những việc mà Nghiêm tiên sinh đặc biệt làm cho Tống Du, cậu đột nhiên có hơi áy náy.
Nghiêm tiên sinh rất nghiêm túc dụng tâm mà đối xử với Tiểu Du, nhưng nếu Tiểu Du chỉ nhớ tới mình... Cứ như cậu đã cướp đồ vốn nên thuộc về Nghiêm tiên sinh vậy.
Mà Tống Tâm vừa mở miệng nói tốt cho Nghiêm tiên sinh một cái, Tống Du lại bắt đầu chống đối qua loa ngay. Tống Tâm nghiêm mặt, muốn nó hẳn hoi nghe mình nói, Tống Du không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: "Anh thì hiểu cái gì."
"Sao mà anh không hiểu?"
Giọng Tống Du có chút ngột ngạt: "Cái gì mà sinh nhật, chẳng qua chỉ là xã giao của bọn họ mà thôi. Làm một bữa tiệc long trọng mừng sinh nhật, nghe thì êm tai đấy, nhưng thực chất chỉ là tìm cơ hội giao dịch... Đâu có bao nhiêu thật lòng đâu."
Nó vẫn chỉ là một đứa bé, Tống Tâm không biết vì sao nó lại hiểu nhiều như vậy, còn toàn là những chuyện mà cậu chưa từng thử nghĩ tới.
Chỉ là nó nói Nghiêm tiên sinh không thật lòng là không đúng. Nghiêm tiên sinh vì nhóc mà còn đặc biệt nhờ vả mình, lại cẩn thận chọn nhiều thứ nhóc thích như ậy, nếu không có lòng thì ai mà thèm làm thế?
Tống Tâm muốn phản đối, lại nhớ ra đây là bí mật nên đành tiếc nuối im lặng.
Cậu muốn đưa Tống Du lên phòng, Tống Du không vui, ăn vạ chết cũng không đi, thấy cậu bắt đầu nghiêm mặt, nó bày ra vẻ mặt khổ sở: "Anh nói đỡ cho ông ta lắm thế làm gì?"
Tống Tâm: "Anh không có, anh chỉ muốn nói sự thật với em thôi mà..."
"Sự thật cái gì, " Tống Du nói thầm, "Không biết còn tưởng anh đã chiếm được cái gì tốt ở chỗ ông ta rồi."
Tống Tâm nghĩ đến chiếc áo và hơi ấm của người kia, lại nghĩ về nụ hôn lúc say tối qua, lập tức đỏ mặt triệt để, thẹn quá hóa giận đẩy nó ra ngoài đóng cửa lại.
Cậu dựa lưng vào cửa, đầu óc trống rỗng rất lâu. Tống Du ở bên ngoài bất mãn gõ cửa, lúc này cậu mới ý thức được phản ứng của mình, quả thực cứ như, cứ như...
Cứ như bị nói trúng tâm tư rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...