Sau khi Nghiêm Thiệu quay về, bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên kỳ quái.
Đường Ninh ăn nhờ ở đậu chưa từng gặp vị chủ nhân này, có chút sợ hắn, vừa nhìn thấy hắn, ngón tay sẽ tự động tóm lấy góc áo Tống Du hoặc Tống Tâm, cúi đầu không dám nhìn ai cả. Tống Du đối với cha mình cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, nên thế nào thì vẫn thế đó, Nghiêm Thiệu thật ra rất muốn nói với nó thêm vài câu, ai ngờ lời chưa ra khỏi miệng đã bị nó chém ngang không thương tiếc, câu chuyện cứ thế lúng túng kết thúc.
Tống Tâm... Tống Tâm thì động một chút là bị hắn làm cho mặt đỏ tim đập.
Tống Tâm ăn sáng, uống hết sữa bò xong bên mép dính một vòng vết sữa, còn chưa kịp đi lấy giấy, Nghiêm Thiệu liền nâng mặt cậu lên, dịu dàng lau đi.
Tống Tâm đuổi bọn nhỏ đi làm bài tập, mình cũng trở về phòng, nhìn đoạn tiếng Anh mà rầu rĩ hết cả tim gan. Cậu cắn ngón tay, sứt mẻ nói lắp mà đọc đọc, vật vã mãi mới chịu đựng qua được một tờ giấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nghiêm Thiệu ngày hôm nay không mặc âu phục mà là một bộ quần áo hưu nhàn, thoạt nhìn trẻ ra không ít. Hắn đưa đĩa trái cây trong tay cho Tống Tâm, Tống Tâm thụ sủng nhược kinh nhận lấy, hắn lại hỏi: "Em đang làm bài tập sao?"
"Xem như là bài tập đi..." Tống Tâm gãi đầu một cái, "Muốn chuẩn bị bài cho tiết tiếng Anh. Tôi vốn học kém, lại hai năm không có học, bây giờ học có hơi khó..."
Nghiêm Thiệu nói: "Hôm nay tôi khá là rảnh."
"Anh hôm nay không cần đi làm hả? Vậy tốt rồi, có thể nghỉ ngơi tử tế một chút..."
"Ý của tôi là, nếu em xem không hiểu có thể tới hỏi tôi." Nghiêm Thiệu dừng một chút, nói bổ sung, "Thật ra tôi vẫn muốn thử cảm giác dạy Hoài Thanh làm bài tập, nhưng nó học giỏi quá rồi, tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội nào mà dạy nó cả."
Tống Tâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thiệu, mặt mũi của đối phương anh tuấn mà trầm ổn, trái tim cậu rất không có ý chí mà đập thình thịch. Tuy rằng muốn cậu đứng trước mặt hắn tụng kinh vài câu tiếng Anh sứt sẹo sẽ rất mắc cỡ, để một người có giá trị như Nghiêm tiên sinh đến dạy mình học cũng rất không tiện, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng nhanh hơn lý trí, chớp mắt đã nghiêng người cho hắn vào phòng.
Tống Du làm xong bài tập muốn tới quấy rầy cậu, đẩy cửa bước vào liền thấy cha nuôi nhỏ và cha đẻ mình đang ngồi cùng một chỗ. Tống Tâm phát âm còn thua xa nhóc, Nghiêm Thiệu lại nhìn chăm chú cậu, một câu lại một câu kiên nhẫn sửa lỗi.
Tống Tâm rất gầy, còn Nghiêm Thiệu thì cao to vai rộng, hình ảnh này hài hòa ngoài ý muốn.
Tống Du nhìn đến trợn cả mắt lên, vẻ mặt cổ quái. Tống Tâm nghe thấy âm thanh quay đầu lại, có chút giận dữ mà trừng nó: " Em lại không gõ cửa rồi!"
"Tại anh có khóa cửa đâu," Tống Du lầm bầm, thay đổi chủ ý, lòng bàn chân đổi hướng chuồn thẳng ra ngoài, "Đường Ninh tìm anh đấy, anh nhanh qua đây đi."
Tống Tâm khó xử nhìn Nghiêm Thiệu, liền bị hắn sờ đầu.
"Em đi đi," Nghiêm Thiệu nói, "Tôi giúp em đem vấn đề vừa nãy viết ra."
Tống Tâm gật đầu cảm ơn, vừa ra cửa đã bị Tống Du tóm chặt, kéo tay cậu tới góc vắng vẻ trong nhà, trực tiếp đi ngang qua phòng học của nó và Đường Ninh. Tống Tâm nghi ngờ kéo nhóc lại, nhóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhỏ rất chuyên nghiệp mà bày ra vẻ nghiêm túc.
Tống Du chọt chọt cái nhẫn của cậu: "Đây là thứ gì?"
Tống Tâm lúc này mới nhận ra hôm nay mình quên giấu đi rồi, hít một hơi lập tức rút tay về.
Tống Du hoài nghi nhíu mày tới gần cậu, hỏi: "Ai đưa? Anh có người yêu mà dám không nói cho em biết!"
Tống Tâm đỏ mặt triệt để, nào dám nói nhẫn này là bố em tặng đấy, chột dạ lùi về sau hai bước. Tâm tư của cậu hiện hết lên mặt, Tống Du nhìn một cái là hiểu cả rồi, vẻ mặt đau xót, hỏi: "Anh muốn làm mẹ kế nhỏ của em hả?"
"Em, em nói cái gì vậy!" Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị gì mà nghe thấy xưng hô như vậy, Tống Tâm quýnh lên vội vàng bịt miệng nhóc lại, hai lỗ tai đều đang bốc khói. Tống Du giãy dụa hai lần đẩy mặt cậu ra, giống như lên cơn tức mà vỗ vỗ mặt cậu, nói: "Bảo sao dạo này anh cứ quái quái."
Tống Tâm không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Chính cận còn chưa hiểu chuyện gì vào với chuyện gì, cứ tưởng là bí mật lắm, cứ nghĩ đây là chuyện chẳng thể cho ai biết thì mới ngày thứ hai đã bị Tống Du phát hiện, việc này làm cho cậu vừa thẹn thùng vừa quẫn bách. Cậu thả Tống Du ra, cúi đầu, ấp úng nói không nên câu.
Tống Du cứ như người lớn không bằng, cau mày suy nghĩ một chốc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy cậu vẫn lo lắng bất an ra mặt, tức giận nói: "Anh sao cứ như bị người ta bắt gian không bằng ấy?"
Nhóc dùng từ quá là lớn mật rồi, Tống Tâm mặt càng đỏ hơn: "Sợ, sợ em giận.."
"Em không có giận, em giống loại nhóc con không biết suy nghĩ lắm à?" Tống Du trừng cậu, Tống Tâm nửa tin nửa ngờ hỏi "Có thật không", nhóc trả về câu "Phí lời", do dự một chút, nói, "Em chỉ là đang lo lắng cho anh thôi."
Tống Tâm không rõ vì sao. Tống Du do dự một chút: "Anh có biết chuyện của mẹ em không?"
Drama 8h lên sóng:))
___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...