Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Tiểu Bạch đợi mãi vẫn không thấy Lâm Trạch Dương trở về, vừa rồi sau khi Uyển Tình rời khỏi phòng không bao lâu thì cậu ta thấy anh cũng vội vã chạy ra ngoài.
Tiểu Bạch đoán rằng anh đuổi theo Uyển Tình.
Một lúc sau Lâm Trạch Dương vui vẻ từ trong thang máy bước ra, cả người tỏa ra gió xuân phơi phới, nhân viên cung kính chào anh nhưng anh lại mỉm cười đáp lại.
Hành động lạ thường này làm cho các nhân viên nữ có mặt trong phòng bị thu hút, trái tim lơ lửng, hạnh phúc tới tận mây xanh.
Bình thường chủ tịch của họ lãnh đạm, tuyệt tình nhưng hôm nay lại nhẹ nhàng cười với họ, có lẽ hạnh phúc đến quá bất ngờ làm họ không thể nào tin được.
Không chỉ bọn họ mà cả Tiểu Bạch cũng bị anh dọa cho hồn bay phách lạc.
Tiểu Bạch mấy ngày nay đều phải chịu đựng bộ mặt lạnh băng cùng tính khí thất thường của anh, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại trở nên thân thiện như vậy, thực sự là điều hiếm thấy.
Tiểu Bạch tin chắc sự thay đổi này của anh là do Uyển Tình mang đến, nếu không phải thì cậu ta không còn nghĩ ai có thể làm nên điều kì diệu này.
Tiểu Bạch thầm cảm tạ trời đất và đặc biệt là Uyển Tình, chính cô đã cứu rỗi cuộc đời của bọn họ.
Tiểu Bạch mong điều này sẽ kéo dài mãi mãi mà thôi!
Sau khi Lâm Trạch Dương vào phòng, tiếng xì xào bàn tán vang lên, có rất nhiều nhân viên nữ còn bắt đầu mơ mộng.
Tiểu Bạch ở một bên nhìn đám người đang tự vẽ lên giấc mộng tươi đẹp cho mình, cậu ta bĩu môi xì một tiếng, cười họ chỉ là đang mơ mộng hão huyền, người phụ nữ duy nhất Lâm Trạch Dương yêu chỉ có thể là một người.
Nói gì đi nữa cậu ta cũng rất vui khi thấy anh như vậy, cậu ta lập tức hí hửng rút điện thoại ra gọi mấy cuộc gọi để thông báo tin vui này cho mọi người.
Âu Dương Hàn cũng đã nhận được tin, sau khi cúp máy ánh mắt anh nhìn điện thoại rơi vào trầm ngâm.
Anh ta biết nhất định là Thiên Ái đã giúp đỡ, nếu không sao ngày hôm qua mới tới tìm cô mà sáng nay Uyển Tình đã đến công ty tìm Lâm Trạch Dương.
Suy nghĩ một lát Âu Dương Hàn đứng dậy chỉnh lại quần áo, cầm lấy chia khóa xe bước nhanh khỏi phòng.
…
Hôm nay Thiên Ái không có cảnh quay với Y Thanh Dao nên cũng thoải mái hơn nhiều, mọi phân cảnh đều hoàn thành rất thuận lợi.
Kết thúc cảnh quay, đạo diễn hô cắt xong bảo cô nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục.
Từ xa, Y Thanh Dao hất cằm kiêu ngạo đi về nơi Thiên Ái đang ngồi.
Cả buổi sáng vẫn chưa có cơ hội làm khó Thiên Ái, Y Thanh Dao liền cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Y Thanh Dao nhân lúc Thiên Ái đang uống nước giả vờ bị vấp ngã nhào về phía cô làm cho nước đổ hết lên quần áo ướt nhẹp.
Cô ta còn cố tình lớn tiếng hét lên “A” một cái thu hút sự tập trung của mọi người cùng hướng về đây.
Trợ lí thấy cô ta ngã liền vội chạy đến đỡ cô ta dậy.
Y Thanh Dao giả vờ đáng thương nặn ra vài giọt nước mắt nói.
- Thiên Ái, sao em lại cố tình ngáng chân chị? Hic.
Nếu như em không hài lòng điều gì với chị thì có thể nói ra… chị… chị nhất định sẽ sửa mà.
Tại sao em phải đối xử như vậy với chị? …
Mọi người vây quanh không hiểu chuyện gì nhưng thấy bộ dạng sướt mướt của cô ta liền không nghi ngờ mà tin tưởng.
Nhiều người còn lên tiếng trách móc Thiên Ái.
Đạo diễn nghe thấy ồn ào, ông ta lập tức chạy đến hỏi.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy hả?
Trợ lí của Y Thanh Dao thấy đạo diễn đã đến cô ta lớn tiếng nói, còn bất lịch sự dùng tay chỉ thẳng vào Thiên Ái.
- Đạo diễn, là cô ta.
Cô ta cố ý ngáng chân làm chị Y khiến chị ấy ngã.
Thiên Ái bị nhiều người chỉ trỏ như vậy nhưng không chút nao núng.
Lăn lộn trong giới showbiz bao năm nay, một chút mánh khóe tầm thường này làm sao có thể làm cô mất bình tĩnh.
Thiên Ái nhàn nhã dùng giấy lau qua những chỗ bị ướt, ánh mắt mang theo chút ý cười chế giễu nhìn người vừa nói.
Lúc nãy cô ta ở ngay sau Y Thanh Dao chắc chắn phải nhìn thấy cô ta ngã như thế nào nhưng lại nói dối một cách trắng trợn.
Hằng ngày bị đối xử tệ bạc không khác gì người ở nhưng vẫn lựa chọn bán đi lương tâm của mình, giúp cô ta làm chuyện xấu.
Trợ lí kia thấy Thiên Ái nhìn mình liền thấy chột dạ, hơi rụt đầu lại, ánh mắt tránh né ánh mắt của cô.
Cô ta làm vậy cũng là vì bản thân cũng cần phải kiếm sống, không thể không đứng về phía chủ của mình được.
Y Thanh Dao thấy cô gặp chuyện mà không tỏ thái độ gì, còn ngồi xem giống như người ngoài cuộc, trong lòng dấy lên nỗi bất an.
Cô ta tự trấn an mình nhắc mình vừa rồi đã quan sát kĩ, mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, không ai chú ý về phía này.
Thiên Ái sau khi lau xong cô tùy tiện vứt giấy lên bàn, rồi ưu nhã đứng dậy ghé lại gần Y Thanh Dao mỉm cười nói.
- Cô chắc chắn… là tôi cố ý làm cô bị ngã chứ?
Y Thanh Dao thấy thái độ của cô không bình thường, tay khẽ nắm lại ngoài mặt giả vờ ngây thơ nói.
- Thiên Ái, em nói gì vậy? Chị… không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...