Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Sao vậy? Cậu không mở được à?
- Hừ.
Tên khốn Tiêu Phong nhanh thật, dám đổi mật khẩu nhà.
Đợi bà mở được chết với bà.
- Vậy giờ làm sao?
- Ừm...!A, có cách rồi.
Đợi tớ chút.
Nói rồi Thiên Ái liền lấy điện thoại ra ấn một dãy số gọi đi.
Uyển Tình tò mò không biết cô bạn mình định làm gì, thắc mắc hỏi:
- Này, cậu định làm gì thế?
- Đợi lát rồi cậu sẽ biết.
Nói rồi cô liền nở nụ cười đắc ý, ánh mắt nói rõ mình thật thông minh.
- Không lẽ cậu định hack khoá? Nhưng sao tớ chưa từng nghe cậu nói biết làm vậy???
Uyển Tình chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Thiên Ái đầy khó hiểu.
Đang lúc cô mờ mịt chưa rõ thì từ xa có bóng người đi tới.
Uyển Tình nheo đôi mắt cận không mang kính của mình nhìn bóng dáng quen thuộc đi tới.
Mãi sau mới nhận ra là Trình Hạo.
Anh ta là hàng xóm của cô, lớn hơn cô một tuổi, từ nhỏ cô vẫn luôn bị anh bắt nạt, chỉ cần có cơ hội là anh sẽ ra tay.
Trình Hạo cũng được coi là một mỹ nam nha.
Vóc dáng cao ráo, khuôn mặt góc cạnh.
Cô còn nhớ khi học trung học anh đã được rất nhiều học sinh nữ săn đón.
Uyển Tình nhìn thấy anh ta liền vô thức đưa tay ôm đầu bảo vệ mái tóc.
Cũng đã bốn năm không gặp rồi nhưng cô vẫn không chắc cái thói quen xoa đầu ngớ ngẩn đó có thay đổi không.
Trong lúc cô còn đang hồi tưởng quá khứ thì Trình Hạo đã đến chỗ bọn họ đang đứng, nở nụ cười tươi ấm áp.
Cô ngơ ngác quay sang nhìn Thiên Ái như muốn hỏi sao anh ta lại ở đây.
Chưa đợi cô ấy trả lời anh đã lên tiếng, giải đáp điều cô đang nghĩ.
- Thiên Ái em gọi anh đến giúp em mở khoá tiếp sao.
Sao nào lần này lại quên mang chìa khoá nữa à?
Nói rồi anh ta quay sang nhìn Uyển Tình.
- Nhóc bốn mắt, lâu rồi không gặp.
Sao vậy, hai năm không gặp đã quên anh rồi sao hay do hôm này không mang kính?
- Anh, sao lại ở đây? Bốn năm trước không phải anh đi Mỹ rồi sao? Còn nữa sao hai người gặp lại trước đó rồi sao mình lại không biết gì vậy?
- Tiểu Tình cậu nhiều câu hỏi thế bọn tớ biết trả lời cái nào trước đây.
Đợi xong việc rồi bọn mình sẽ nói cậu biết sau.
Giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Anh Hạo, anh giúp em mở cửa đi, tên khốn đó dám đổi mật khẩu rồi.
- Tên khốn??? Thiên Ái, em đang nói bạn trai em sao?
Trình Hạo có chút mông lung không hiểu.
- Anh giúp em mở cửa trước đi, có gì nói sau.
- À...!ờ.
Đợi anh chút.
Anh đây là chuyên gia trong lĩnh vực này mà.
Successful.
- Ok.
Vào thôi.
"Mật khẩu bảo mật rồi mà mở dễ vậy.
Mấy tên trộm mà cũng vậy thì chắc không gì có thể ngăn chặn được." Uyên Tình trong lòng thầm cảm thán.
Thiên Ái bây giờ hăng hái lạ thường.
Cửa vừa mở liền bay vào như cơn lốc nhanh chóng thu hết quần áo.
Thu dọn xong, Thiên Ái nhìn căn nhà một lúc, đột nhiên nảy ra ý tưởng thú vị.
Cô ấy quay sang nói với Trình Hạo.
- Anh giúp em đi mua mấy chiếc chân váy với vài bộ đồ lót.
Yên tâm, em sẽ trả lại anh sau, không quỵt nợ đâu, nhưng mà mua đồ càng rẻ càng tốt nha.
Trình Hạo ngơ ngác không hiểu cô ấy muốn làm gì, tại sao lại bảo anh đi mua mấy thứ đó vào lúc này chứ.
Mặc dù anh không hiểu nhưng vẫn lập tức đi ngay.
- Em đi cùng giúp anh cầm đồ.
- Không cần đâu em ở lại trông chừng Thiên Ái đi.
Một mình anh là được.
-Um.
Vậy được.
Em sẽ ở lại.
Uyển Tình tuy không rõ cô lại nghĩ ra việc gì nhưng chắc chắn là vô cùng kì quái.
Cô ấy luôn làm ra những hành động mà nhiều lúc cô cũng không thể hiểu.
Cô chắc chắn, lần này tên tra nam chắc chắn sẽ được một bài học nhớ đời.
Vậy nên cô cũng không hỏi nhiều mà cùng cô ấy đợi Trình Hạo.
Khoảng mười năm phút sau, Trình Hạo đã rất nhanh trở về, trên tay là một đống túi lớn túi nhỏ.
- Thiên Ái em cần chúng làm gì vậy? Tự nhiên bảo anh mua những thứ này người ta nhìn anh như tên biến thái vậy.
Khuôn mặt Trình Hạo ửng hồng xấu hổ.
Còn hai cô gái lại không chút nể tình cười nhạo anh.
- Anh không cần lo đâu, có biến thái cũng là tên biến thái anh tuấn nhất.
Chị em phụ nữ thường nói "Không sợ phản diện ác, chỉ sợ phản diện quá đẹp trai" Haha...
- Thiên Ái đừng chế anh ấy nữa.
Nói đi, cậu định làm gì với chúng đây.
Uyển Tình vừa nói vừa chỉ tay vào đống túi lớn nhỏ đang chờ người xử lí.
- Ừm...!Rất đơn giản.
Tiêu Phong dựa vào mình mới có được thành công như ngày hôm nay.
Nếu anh ta đã muốn bám váy phụ nữ như vậy thì mình cho anh ta thành phụ nữ luôn.
- Ý cậu là...
- Không sai.
Hai người mau giúp mình thiết kế ra những bộ trang phục lộng lẫy nhất có một không hai cho anh ta, đem quần áo anh ta kết hợp với đống này đi.
Nào, anh em, chiến thôi.
Nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của Thiên Ái đã biến những bộ quần áo nam trở nên thật sinh động.
Cái áo sơ mi xanh nam tính giờ có thêm một chiếc áo ngực lại kết hợp với chân váy chữ A...!Cái quần có thêm chiếc quần lót hoạt hình màu hồng phấn.
(Thiên Ái: Trình Hạo cũng thật là biến thái quá đi.
Mình bảo mua đồ lót phụ nữ mà anh ta mua toàn loại như cho tiểu công chúa mơ mộng vậy.)
Uyển Tình, Trình Hạo...!~_~
- Uyển Tình: Ý tưởng gì vậy trời!
- Trình Hạo: Mình đang làm trò gì với họ vậy??? Phụ nữ bị cắm sừng thật đáng sợ mà!!!!
- Hai người nghĩ gì mà ngây người ra vậy? Nhanh giúp mình một tay đi.
Khóc ròng trong lòng.
Họ chỉ có thể ngậm ngùi cùng cô làm loạn.
Nửa tiếng trôi qua.
- Wo...!Hai người thấy không, trông tủ quần áo này thật là...!nói gì được nữa đây...!lộng lẫy quá à.
Trái ngược với cô gái đang kích động ngắm nhìn tuyệt tác của mình kia thì hai người còn lại chỉ đành bất lực thở dài, mong sao chuyện hoang đường này chỉ là một giấc mơ.
- Xong rồi.
Ra khỏi phòng làm nốt việc cuối cùng.
"Hả? Còn nữa sao?" Đồng thanh đáp.
- Hai người sao vậy, chỉ cần viết một vài chữ lên cửa phòng thôi.
Đi nào.
Thiên Ái đẩy cả hai ra ngoài rồi đóng của phòng ngủ lại, lấy ra cây son viết lên dòng chữ.
"Tra nam, tên bám váy phụ nữ.
lêu lêu °_°"
- Yeah! Đi, hôm nay tiểu thư đây mời hai người ăn mừng, sau đó đến nơi tìm niềm vui mới.
Hihi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...