Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Lâm Trạch Dương từ MN trở về Lâm thị chưa được bao lâu thì hai vị khách không mời lại kéo đến.
Âu Dương Hàn và Lạc Thiên hình như rất rảnh rỗi, không mấy ngày là không chạy sang đây.
Nhiều lúc làm gián đoạn hết công viêc của anh.
Nhìn hai cái tên đang ngồi tự nhiên trong phòng, Lâm Trạch Dương bận không muốn quan tâm đến, để họ tự chơi với nhau, anh còn rất nhiều công việc đang chờ mình xử lí.
Lạc Thiên thấy anh không để ý tới hai người đã thành quen, tính cách lạnh nhạt của anh họ hiểu hơn bao người khác.
Anh cười nói với Âu Dương Hàn.
- Hàn, dạo này cậu có vẻ đào hoa nhỉ.
Tin tức trên báo sắp bay ngập trời rồi.
Không ngờ cậu lại có lá gan lớn như vậy, đến Ảnh hậu - người tình trong mộng của hàng triệu người đàn ông mà cũng không tha.
Bây giờ có rất nhiều fan đòi cô ấy lập tức chia tay với cậu kìa.
Âu Dương Hàn nghe Lạc Thiên nhắc đến tin scandal lại thấy đau đầu, tất cả các bài báo đều viết anh là một công tử đào hoa, thay người yêu như thay quần áo.
Vì chuyện này mà anh lại bị lão già ở nhà giáo huấn một trận, còn nói sau này anh còn lăng nhăng bên ngoài thì sẽ chặt gãy chân nhốt anh ở nhà luôn để tránh làm mất mặt Âu gia.
Âu Dương Hàn mệt mỏi nói:
- Cậu đừng có mà nghĩ lung tung! Tôi và cô ta thì có chuyện gì chứ.
Với lại cậu chưa cập nhật tin tức sao? Người ta đã vội vàng phủ nhận rồi.
Lạc Thiên ra vẻ kinh ngạc, lát sau vẻ mặt như chuyện này cũng đúng nói.
- Ừm.
Cũng đúng.
Nếu không nhanh chóng phân rõ danh giới với cậu thì chắc chắn sẽ bị cậu kéo xuống vũng bùn lầy.
Lạc Thiên nói không chút kiêng kị nào, nói như vậy chẳng khác nào nói anh em tốt của mình thành người đàn ông xấu xa, dính vào là gặp tai ương.
Âu Dương Hàn khẽ lườm anh một cái cảnh cáo cấm anh tiếp tục nói lung tung.
Lạc Thiên nhận được ánh mắt cảnh cáo bắn tới liền đổi đối tượng mà trêu.
Anh quay sang nói với cái người từ nãy giờ vẫn đang làm việc.
- Trạch Dương, còn cậu dạo này thì sao? Giải quyết xong chuyện của “chị họ Tuyết Nhi” chưa?
Lạc Thiên vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh một vài chữ, ẩn ý nhắc nhở đến thân phận trớ trêu bây giờ của hai người.
Từ lúc anh biết cô trở thành chị họ của Lâm Trạch Dương thì đã không kìm được tò mò muốn thử xem thái độ của người anh em này đối với chuyện này là như thế nào.
Dù biết làm như vậy có thể chọc giận tổ kiến lửa nhưng vẫn là rất đáng.
Quả nhiên, lời nói ra đã thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương.
Anh đặt bút xuống, lưng dựa vào ghế ngả người ra sau, hai tay bắt chéo nhau dáng vẻ thư thái nói.
- Cậu với Cảnh Điềm bao giờ kết hôn?
Cách bật lại này của Lâm Trạch Dương làm cho Tiểu Bạch đứng một bên không nhịn được mà bật cười.
Bỗng nhận được ba ánh mắt phóng tới mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, cậu nhanh chóng ngậm miệng lại, cố gắng nhịn cười muốn nội thương.
Cậu ta không ngờ lại có một ngày mình có thể nghe thấy ba người đàn ông này bàn về phụ nữ, còn là liên quan đến chuyện tình cảm.
Thật đúng là tổng tài bá đạo, lạnh lùng, chỉ một câu đã đánh trúng tim đen của Lạc Thiên.
Thời gian đã qua bao nhiêu năm mà mẹ anh vẫn luôn muốn tác hợp cho anh với Cảnh Điềm, thậm chí còn tự ý đến nhà người ta cầu thân, tự định hôn ước.
Bây giờ bỗng dưng anh có thêm một vị hôn thê từ trên trời rớt xuống.
Từ nhỏ anh luôn nhận định cô ấy như em gái của mình mà bảo vệ, yêu thương nên việc kết hôn cùng nhau làm cho anh cảm thấy có chút khó khăn.
Nhìn dáng vẻ sầu não kia, Âu Dương Hàn biết anh không có ý định sẽ kết hôn.
Anh lớn lên cùng Cảnh Điềm cũng muốn cô tìm được hạnh phúc thật sự.
Dáng vẻ của anh trở nên nghiêm túc nói.
- Lạc Thiên, cậu phải suy nghĩ cho kĩ! Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa.
Nếu đã không muốn thì cũng đừng miễn cưỡng.
Hơn nữa… hình như Điềm Điềm có bạn trai rồi hay sao đó.
Mấy hôm trước, tôi thấy con bé khoác tay thân mật với một chàng trai ở trung tâm thương mại.
Có lẽ cậu cũng cảm nhận được, từ khi du học trở về em ấy đã thay đổi.
Nếu là lúc trước cực kì dính lấy cậu… còn bây giờ… chỉ còn lại lạnh nhạt, xa cách.
Không những vậy thái độ khi biết hai nhà định hôn ước cho cả hai cũng rất lạ, dường như không chút tình nguyện.
Lạc Thiên nghe anh nói cô có bạn trai không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu, cả người lặng đi mất một lúc mới lấy lại tinh thần, ngoài mặt vẫn làm như không có gì, miễn cưỡng cười nói.
- Ha.
Như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Làm mình cứ lo lắng suốt.
Hề hề…
Anh bỏ qua cảm giác trong lòng, dặn bản thân chỉ là do quá bất ngờ mà thôi, ngoài ra không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng dù cho anh có cố gắng che giấu như thế nào cũng không qua nổi mắt của Lâm Trạch Dương.
Anh nhận ra tình cảm của Lạc Thiên với Cảnh Điềm đã không còn đơn thuần như lúc đầu.
Tình cảm đó đã biến chất lệch theo hướng khác, chỉ là cậu ta vẫn luôn lừa mình dối người thôi.
Anh thấy được hình bóng của mình ngày xưa trên người cậu ta, anh không muốn Lạc Thiên lại dẫm lên bước chân của anh, đến cuối cùng phải sống trong ân hận.
Lâm Trạch Dương có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
- Cậu phải suy nghĩ cho kỹ.
Xác định tình cảm mà cậu dành cho Cảnh Điềm là gì.
Đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối hận!
Lạc Thiên vẫn cố chấp cứng miệng phủ nhận nói.
- Này! Có gì phải nghĩ chứ! Ha.
Trước giờ Cảnh Điềm như em gái của mình, sao có thể có chuyện hối hận chứ.
Cậu đừng có nói linh tinh!
Đã nói đến mức này rồi mà vẫn không lay chuyển được cái tên cố chấp này làm cho hai người còn lại chỉ đành lắc đầu thở dài bất lực, chỉ mong đến lúc nhận ra sẽ không quá muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...