Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Uyển Tình hôm nay phải đến bệnh viện chờ kết quả xét nhiệm.
Mấy hôm trước cô đã đi xét nghiệm, nếu tủy phù hợp, không có vấn đề gì thì rất nhanh em gái cô sẽ được phẫu thuật.
Mẹ cô vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc con gái út.
Nhìn bà đã gầy đi không ít trong lòng cô đau xót, không biết làm sao.
Giờ chỉ mong kết quả xét nghiệm phù hợp thôi!
Đến trưa bác sĩ chính mới mang kết quả tới.
Thật may là tủy cô phù hợp, sức khỏe cô cũng không có vấn đề.
Hai mẹ con cô vui mừng khôn siết.
Nhìn em gái nằm trên giường bệnh, ngọn lửa hi vọng lại lần nữa nhen nhóm.
Tại văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Trạch Dương đang nghe Tiểu Bạch báo cáo tình hình của cô.
Cậu ta còn được anh giao nhiệm vụ phải chăm sóc giúp đỡ mẹ và em gái Uyển Tình.
Mới đầu cậu ta không biết tại sao tổng giám đốc nhà mình lại thay đổi như vậy.
Tự dưng anh rất quan tâm đến cô thư kí đã nghỉ việc, còn đưa cả người ta về nhà, tạo mọi điều kiện cho em gái cô điều trị.
Nhưng lâu dần Tiểu Bạch không còn thắc mắc vấn đề này nữa.
Đi theo anh bao lâu đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Cậu ta là người từng trải, vợ con đầy đàn nên đương nhiên hiểu rõ thái độ quan tâm, che chở này của một người đàn ông vói một người phụ nữ là gì.
Đó chỉ có thể là yêu!
Tiểu Bạch nhìn anh với ánh mắt đầy ý cười.
Lâm Trạch Dương thấy anh ta đã xong việc nhưng vẫn còn đứng đó.
Còn cái mắt kì lạ nhìn chằm chằm vào mình khiến anh không thoải mái.
Anh nghĩ cậu ta chắc lại ngứa đòn rồi!
Anh đặt bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng ẩn chứa sự nguy hiểm.
- Nhìn đủ chưa? Có vẻ cậu dư thời gian nhỉ!
Tiểu Bạch cười hì hì, thu lại ánh mắt, giọng nói vội vàng nói.
- Ờ… không… không.
Tôi rất bận! Tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Tôi đi đây… đi đây…
Sau đó nhanh chân chạy biến, tránh cho bản thân gặp họa.
Tiểu Bạch ra ngoài được một lúc thì Lâm Trạch Dương lại chào đón hai vị khách không mời cùng lúc.
Mấy hôm nay Lạc Thiên bị mẹ cấm túc không cho bước chân ra ngoài.
Chỉ có lúc đi cùng Cảnh Điềm mới có thể ra khỏi cửa.
Bị mẹ cấm túc, anh ta cứ lo lắng mãi về chuyện làm mối cho anh và Uyển Tình.
Lạc Thiên lườm Âu Dương Hàn bên cạnh.
Anh trách cái tên kia không chịu giúp anh, còn nói anh em tốt cái khỉ gì!
Biết anh bị mẹ quản thúc chắc chắn lại rất vui đây!
Âu Dương Hàn thấy có người lườm mình, anh ta nhún vai tươi cười như không có gì, càng coi sự ai oán trong mắt Lạc Thiên như không khí.
Coi như không khí hôm nay hơi ngột ngạt mà thôi!
Lâm Trạch Dương nhìn hai anh em tốt trước mặt không ngừng lườm nguýt nhau.
Anh bất lực thở dài, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị này.
- Hai người rảnh quá hay sao? Đến tìm tôi có chuyện gì?
Lạc Thiên nghe anh hỏi họ đến đây làm gì, anh ta cười cười nói vòng vo hỏi anh hôm nay đã ăn trưa hay chưa, còn hỏi anh mấy hôm nay khỏe không, có chuyện vui gì không?...
Âu Dương Hàn ở bên cạnh không chịu được nữa.
Anh cắt ngang những câu hỏi nhảm nhí của Lạc Thiên.
Anh nhìn Lâm Trạch Dương nói thẳng.
- Cậu ta muốn tìm thư kí của cậu.
Lâm Trạch Dương nhíu mày hỏi:
- Tiểu Bạch?
Âu Dương Hàn phủ nhận.
- Không phải.
Là thư kí nữ của cậu, họ Đinh.
Nghe họ muốn tìm cô, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn, không biết ý định của họ là gì.
Âu Dương Hàn đang muốn nói thật bọn họ muốn tác thành cho hai người.
Nhưng chưa kịp mở lời đã bị cái tên nhanh miệng bên cạnh cướp lời.
- Làm mối… Đúng, làm mối cho cô ấy.
Hì, tôi thấy cô ấy cũng đến tuổi gả đi rồi.
Mà trùng hợp… ha…
Anh ta nói rồi quay sang vỗ mạnh lên vai Âu Dương Hàn, tiếp tục nói.
- Trùng hợp, anh bạn này của chúng ta… cũng đang độc thân.
Quen biết cô ấy đã lâu…hazz… thấy cô ấy vẫn còn cô đơn, người tốt như tôi không đành lòng nên muốn giới thiệu hai người họ.
Nếu thành, coi như tích phúc cho con cháu đời sau…hì hì…
Âu Dương Hàn không biết anh ta đang định giở trò gì.
Không phải nói là tác hợp cho cô ấy và Lâm Trạch Dương sao? Sao giờ lại nói là anh chứ? Thật không hiểu nổi tên này!
Anh lặng lẽ quan sát Lâm Trạch Dương, cảm thấy hình như có gì không ổn.
Anh có thể thấy được vẻ mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng u ám của người ngồi đối diện.
Hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm đang đến gần, anh vội ra hiệu, đá cái chân dưới bàn của Lạc Thiên.
Lạc Thiên biết mình đã đạt được mục đích, sự tức giận cùng ghen tuông đã hiện rõ trên mặt rồi.
Người ta cũng đã biểu hiện rõ như vậy rồi, anh ta chắc chắc điều mình làm là đúng.
Lâm Trạch Dương và Uyển Tình cơ hội thành công chắc chắn chín mươi phần trăm.
Còn mười phần trăm kia thì phụ thuộc vào cô.
Anh ta cần tìm cơ hội xác nhận.
Lạc Thiên tém tém lại không dám nói thêm nữa.
Anh ta không muốn Lâm Trạch Dương đá đít mình sang Châu Phi lần nữa.
Anh rất có ảnh hưởng đến ba mẹ anh ta.
Chỉ cần anh mách lẻo nói anh ta ở ngoài ăn chơi, phụ nữ bầy đàn thì mẹ anh ta chắc chắn sẽ ra tay không đơn giản như người anh em đáng sợ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...